Lương Điệp cũng biết chỗ khó của ông cụ nên tranh thủ cơ hội này để ông cụ cho Đinh Phong Thành một ít lợi lộc.
Đinh Trọng cũng thuận nước đẩy thuyền: “Tiểu Điệp à, con thật sự có thể chữa được căn bệnh này của ba sao?”
“Không thành vấn đề.”
“Nếu con có thể chữa khỏi, ba cũng sẽ chia cho con 5% cổ phần của công ty.”
Lương Điệp cười nói: “Ba, ba xem ba đang nói gì vậy chứ? Chẳng lẽ không có phần thưởng cổ phần của công ty thì con không khám bệnh cho ba được sao? Hơn nữa con là con gái, không thể làm chủ trong nhà được, cần gì cổ phần chứ? Con thật không ngờ có một vài người da mặt lại dày như vậy đấy.”
Đinh Trọng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ba không thể vô duyên vô cớ hưởng lợi từ con được.
Như vậy đi, nếu như con chữa khỏi bệnh cho ba thì ba sẽ chia cho con 5% cổ phần của công ty, thế nào?”
“Ôi, ba cứ xem rồi quyết định đi.
Mọi việc đều nghe theo ba hết, con không có ý kiến.”
Hai người kẻ xướng người họa, tất cả mọi người có mặt đều nhận ra rõ ràng ông ta đang thiên vị Đinh Phong Thành nhưng lại có thể nói gì được chứ?
Cần phải biết rằng 5% cổ phần kia của Đinh Mộng Nghiên chính là do Giang Sách đã phải bỏ ra trăm nghìn cay đắng mới đổi lấy được, giờ đây Lương Điệp chỉ cần chữa bệnh là có thể nhận được số cổ phần tương tự trong tích tắc.
Đây không phải thiên vị thì là gì?
Đinh Khải Sơn hận tới nỗi ngứa răng, nhưng vừa nhìn thấy Đinh Vân Trấn ngồi kia với vẻ mặt trịnh trọng thì ông liền nhụt chí.
Người so với người hơn nhau ở khí chất.
Chung quy ông không thể so với Đinh Vân Trấn.
Người thừa kế tương lai của nhà họ Đinh chắc chắn là Đinh Phong Thành, tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Đinh Mộng Nghiên.
Chấp nhận số phận đi.
Chỉ thấy Lương Điệp lấy ra một ít thuốc từ trong chiếc túi nhỏ bên cạnh, mỉm cười đưa cho Đinh Trọng.
“Ba, thực ra bệnh của ba cũng không phải là căn bệnh nghiêm trọng gì, chỉ là một bệnh nhiễm trùng Helicobacter pylori đơn giản thôi.
Uống mấy viên thuốc này là khỏe ngay ấy mà.”
“Vừa hay ở đây con có một ít, ba uống trước đi, về con sẽ bào chế thêm.”
Đinh Trọng vội nhận lấy nói: “Ôi, vẫn là Tiểu Điệp tốt nhất.
Vân Trấn, con thật sự đã lấy được một người vợ hiền đấy.”
Lời nói này khiến cho Tô Cầm không nén được giận mà thể hiện rõ ra mặt.
Cứ như thể bà là một người bất tài vô dụng vậy.
Trong suốt bữa tối, gia đình Đinh Khải Sơn đều ăn uống chẳng vui vẻ gì, hoặc là bị sỉ nhục hoặc là nói gì cũng sai, thật sự là đứng ngồi không yên.
Khi Đinh Trọng yêu cầu lấy một cốc nước và chuẩn bị uống thuốc thì Giang Sách vẫn im lặng từ đầu đến cuối bèn lên tiếng.
“Ông, ông không thể uống thuốc này được.”
“Hả?”
“Cơ thể của ông khác với người thường, trao đổi chất cũng có nhiều điểm không giống.
Khí trong cơ thể phải được đào thải ra ngoài, uống thuốc này chỉ có thể áp chế chứ không thể đào thải ra ngoài.
Khi bị chặn không thể đi từ trong ra ngoài thì sẽ tìm cách khác để đi ra, cho nên thưa ông, ông không thể chữa nấc cụt bằng loại thuốc này, mà ngược lại nó sẽ gây ra nhiều bệnh phiền phức hơn nữa.
Ông nên suy nghĩ kỹ càng.”
Đinh Trọng sững sờ trước những lời nhận xét này, thuốc đưa đến miệng rồi mà cũng không dám uống.
Ông ta nghi ngờ nhìn Giang Sách, thầm nghĩ từ khi nào mà tên vô dụng không học vấn không nghề nghiệp này đã bắt đầu tinh thông dược lý thế?
“Ha ha!” Lương Điệp ngồi đối diện lạnh lùng nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu tên là Giang Sách đúng không? Tôi nghe nói cậu vừa tham gia quân ngũ ở Tây Cương về không lâu, một đồng cũng không có và hiện tại vẫn đang ăn bám nhà ba vợ phải không?”
“Một kẻ vô dụng như cậu, biết gì về y thuật mà nói?”
“Ba, ba chịu tin một kẻ không nghề nghiệp, không học vấn đang giả bộ hay là tin tưởng tấm thẻ xanh bác sĩ chuyên ngành nội khoa mà con cầm từ nước ngoài về?”
Điều này còn cần phải chọn nữa à?
Đinh Trọng cũng cười, vừa rồi sao ông ta lại bị Giang Sách hù dọa được chứ.
Đinh Khải Sơn nghiến răng, bực bội nói: “Bác sĩ chuyên ngành sẽ không phạm sai lầm à? Tôi thấy Sách Nhi nói có lý đó, tôi ủng hộ con rể của tôi.”
Thật ra ông không tin vào y thuật của Giang Sách, nhưng lại thấy khó chịu khi bị đối phương ép nên cố ý nói ra câu này.
Đinh Vân Trấn cười nhạt: “Ủng hộ? Ha ha, lão tam, bây giờ cuối cùng anh đã hiểu tại sao em vẫn nghèo như vậy.
Em không có tầm nhìn và năng lực cũng không sao, thế mà lại cứ khăng khăng cho là mình đúng.
Em đó, quả thật là hết thuốc chữa rồi.”
“Bản thân em không có năng lực, OK, không sao.
Em có thể tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho Đinh Mộng Nghiên để dựa vào, giống như con gái của anh cả Đinh Tử Ngọc, đã tìm Đường Mạt là phó tổng làm chồng thì chẳng phải sẽ lên như diều gặp gió sao?”
“Nhìn lại em xem, mắt nhìn người kém vô cùng, tìm được một thằng ở rể nghèo kiết xác, ngoài ăn uống ra thì chẳng biết àm gì cả.”
“Nếu cứ cứng đầu đến mức này thì em sẽ không những làm hại chính mình mà còn hại cả Mộng Nghiên nữa.”
“Lão tam, em khiến anh quá thất vọng rồi.”
Đinh Khải Sơn tức giận run lên, thậm chí muốn đứng dậy tát Đinh Vân Trấn một cái.
Nhưng sự thật là ngoài việc tức giận ra, ông không có cách nào tốt cả.
Đinh Trọng lắc đầu, ông ta đã quá thất vọng về gia đình của Đinh Khải Sơn.
Nếu biết vậy thì đã không gọi nhà họ đến đây, thật là quá mất mặt.
Ông ta bèn nuốt viên thuốc, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Chưa đầy ba phút, thực sự không còn tiếng nấc nào.
“Ôi, Tiểu Điệp, thực sự thuốc của con có tác dụng rồi kìa.”
“Ba vừa mới uống không được bao lâu mà đã hết nấc rồi.
Nếu như con về sớm hơn thì hai ngày, ba đã không phải chịu khốn khổ như thế.”
Lương Điệp vui vẻ nói: “Ba, vẫn là thuốc của con hiệu nghiệm đúng không? Buồn cười chính là vừa nãy có người nào đó ganh ghét với thuốc của con, một mực nói năng ngông cuồng.
Ha ha, thật là khiến người ta cười muốn rụng răng.”
Cả nhà Đinh Khải Sơn đều cúi đầu.
Sự thật đang rành rành ngay trước mắt, nói gì thêm cũng vô ích.
Đinh Trọng rất vui vẻ: “Tiểu Điệp, làm rất tốt.
Theo thỏa thuận ban nãy, ba sẽ cho Phong Thành...”
Ông ta chưa kịp nói xong đã cảm thấy bụng sinh ra một luồng khí cứ muốn trào ngược lên, nhưng bởi vì bị thuốc đè nén nên luồng khí đó không lên được, cứ lùng bùng trong bụng rất khó chịu.
Nếu nó không thể thoát ra ngoài theo đường bên trên thì luồng khí đó sẽ đi xuống ruột và dạ dày, tìm kiếm các “lối ra” khác.
Ngay sau đó, nó chui xuống dưới hạ bộ của Đinh Trọng mà giải quyết.
Phụt.
Âm thanh không to không nhỏ nhưng rất rõ ràng lọt vào tai mọi người.
Trong dịp như vậy mà làm chuyện như thế này thì đúng là không lịch sự.
Vẻ mặt già nua của Đinh Trọng không kiềm được vì tức giận.
“E hèm, xin lỗi, tôi...”
Ông ta chưa kịp nói xong thì luồng khí lại chạy xuống một lần nữa.
Phụt.
“À ừ…”
Phụt.
“À..”
Phụt…
Phụt phụt phụt.
Có vẻ như tình hình hơi mất kiểm soát, phần dưới của Đinh Trọng liên tục phát ra những âm thanh khiến người khác buồn nôn, không chỉ có âm thanh vang vọng mà mùi của nó cũng rất khó ngửi.
Điều nực cười nhất là Đinh Trọng càng xấu hổ ra sức muốn kìm nén thì luồng khí lại càng nhiều, cuối cùng phóng ra một tràng siêu cấp bùng nổ.
Bùm.
Chiếc ghế dựa bị rung chuyển ba lần.
Những người trên bàn đều vô tình giữ khoảng cách với Đinh Trọng một cách cố ý, Đinh Phong Thành kinh tởm nôn ra miếng thịt vừa cho vào miệng, ghê tởm đến mức ăn không vô.
Đinh Trọng đỏ mặt vì xấu hổ.
Ông ta rất muốn kiềm chế bản thân nhưng lại không thể kiềm chế được, luồng hơi cứ liên tục phọt ra từ bụng, như là bắn súng liên thanh vậy.
Đinh Khải Sơn e hèm: “Ba, xin hãy chú ý hình tượng của mình.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...