Chương 17: Anh không yên lòng
Edit & Beta: Lady
Lâm Phi lam nhìn thấy Khương Dao mặc một chiếc váy liền thân tay dài, lại thả tóc, trang điểm nhàn nhạt. Cô ta thấy quả nhiên Khương Dao vẫn giống như trước, không có hoạt bát nháo động nhưng mà chỉ cần đứng yên một chỗ thì đã có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cô biết Khương Dao trở về nước, lại không có đoán được hôm nay cô sẽ đi tụ họp. Cô ta phát hiện ra Khương Dao đã thay đổi rất nhiều, lúc trước bọn cô từng là bạn thân gặp nhau là cười nói vui vẻ mà bây giờ Khương Dao lại trở nên lạnh như băng.
Nhưng cô ta chán ghét nhất chính cái bộ dáng tự cho mình là người thanh cao của Khương Dao. Cô ta và Khương Dao bạn bè vài năm, tuy rằng ở mặt ngoài quan hệ bọn họ rất tốt, nhưng mà trong lòng cô ta lại rất thấy tự ti. Cô ta biết diện mạo của mình kém hơn so với Khương Dao,về gia cảnh, học tập, tựa như cô bé lọ lem và công chúa vậy.
Những năm gần đây Lâm Phi Lam vẫn đang cố gắng thay đổi chính mình, muốn bỏ đi lòng tự ti của mình, nhưng mà hôm nay khi nhìn thấy Khương Dao lòng ghen tị và nỗi không cam lòng của cô ta lại bắt đầu dâng lên.
Cô ta hít sâu một hơi, tắt vòi nước, đi về phía phòng bao.
Bên kia, Khương Dao đi đến phòng bao, vừa mở cửa ra, âm thanh náo nhiệt ở bên trong đột nhiên ngưng bặt, mọi người cùng nhau đưa mắt về phía cửa. Lúc này, có một người đàn ông cao lớn đứng lên, đi đến trước mặt Khương Dao.
"Khương Dao, đã lâu không gặp!" Người đàn ông này chính lớp trưởng của bọn họ năm đó - Tần Nhậm. Tần Nhậm thân cao khỏe mạnh, cũng là đội trưởng đội bóng rỗ lúc ấy, ở lớp học rất có uy nghiêm, nhân duyên cũng rất tốt.
Khương Dao cùng anh ta chào hỏi, sau đó bị anh ta mời đến ngồi ở sô pha kia, Hách Bội Bội cũng ngồi ở chỗ đó.
Khương Dao vừa ngồi xuống, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, Lâm Phi Lam đi đến. Khương Dao cùng cô ta đối mắt mới nhau.
Lâm Phi Lam bình tĩnh đi tới, Tần Nhậm lập tức nói với cô ta: "Cậu cũng đi cùng với Khương Dao và Bội Bội sao? Theo tớ nhớ không lầm thì ba người các cậu là tam giác sắt!"
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, Hách Bội Bội nắm tay Khương Dao đứng lên, làm như không có việc gì nói: "Chúng ta ngồi vào bàn ăn đi? Tớ rất đói."
Tần Nhậm tiếp lời: "... Đúng đúng đúng, mọi người ngồi vào bàn đi, để cho bọn họ mang thức ăn lên."
Khương Dao và Hách Bội Bội ngồi chung một chỗ, Lâm Phi Lam ngồi ở đối diện bọn họ. Mọi người thấy vậy, trong lòng đều âm thầm kinh ngạc, lúc trước không phải quan hệ của ba người bọn họ rất tốt sao?
Đồ ăn liên tục bưng lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, mọi người bắt đầu nói về chuyện sau khi tốt nghiệp, chuyện làm việc cùng sinh hoạt của chính mình.
Có người bắt đầu trêu chọc Lâm Phi Lam, nói cô ta thay đổi đẹp lên rất nhiều, còn có người hỏi cô ta: "Cậu ở IR công tác thế nào rồi? Nghe nói cậu làm ở bộ phận marketing?" .
Khương Dao nghe thấy vậy thì sửng sốt, cô ấy thế nhưng lại làm ở IR?!
Lâm Phi Lam giương môi, giọng điệu mang theo một ít vênh váo: "ừm, đãi ngộ đương nhiên rất tốt."
Có một người nói: "Cậu thật giỏi, vào IR là việc không dễ gì ."
"Tớ cũng không biết sao tớ lại được vào đâu..." Lâm Phi Lam vốn nghĩ sẽ nói một chút về chuyện của mình, đột nhiên lại có người hỏi tới Khương Dao: "Đúng rồi Khương Dao, cậu ở nước ngoài vài năm nay thế nào? Cùng chúng tớ nói một chút đi."
Lời của cô ta đột nhiên bị người khác cắt đứt, vốn định mở miệng nói tiếp, nhưng mọi người đều đưa ánh mắt về phía Khương Dao, không ai để ý tới cô ta nữa. Cô ta tức giận đến nắm chặt tay thành nắm đấm, đem nửa câu kia nín trở về.
Khương Dao cười cười, cùng mọi người tùy ý trò chuyện. Mọi người đều rất thích tính cách của cô, lúc trước ở lớp học cô rất được mọi người hoan nghênh.
"Khương Dao vậy bây giờ cậu trở lại, tìm được việc làm chưa?"
"Ừm, bây giờ tớ làm nhà thiết kế."
Mọi người đều hâm mộ, bởi vì mọi người đều biết cô là xuất ngoại học thiết kế đá quý.
"Ôi chao, cậu mở phòng làm việc riêng sao?"
Khương Dao trả lời: "Không có, tớ làm ở... Chí Sinh."
"Wow!" Mọi người nghe thấy hai chữ "Chí Sinh" này, đều phát ra âm thanh tán thưởng.
Lâm Phi Lam vừa nghe thấy, giống như ngũ Lôi oanh đỉnh*, Chí Sinh? ! Kia tổng tài không phải là...
( * Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu đả kích vô cùng lớn )
Một người lên tiến ngưỡng mộ nói: "Chí Sinh là công ty lớn, các bạn bè ở bên cạnh tớ đều mua nhẫn kim cương ở Chí Sinh."
"Đúng vậy, Khương Dao cậu thật là lợi hại, có thể đi vào công ty lớn như vậy. Sau này nhẫn cưới của tớ có thể nhờ cậu đến thiết kế được hay không?"
Khương Dao có cảm giác thụ sủng nhược kinh lại có chút xấu hổ, "... Có thể."
Lúc này có người nói: "Chẳng phải Phi Lam làm IR sao? Hai người các cậu đều làm ở công ty châu báu."
Lâm Phi Lam mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng: "Tớ và Khương Dao không thể so sánh với nhau, cậu ấy là nhà thiết kế, còn tớ chỉ làm việc vặt, không có cách nào khác, trời sinh cho mệnh của tớ thật không tốt."
Khương Dao nghe vậy, liền biết trong lời có gai, thì ra tính cách của cô ra cũng giống như xưa, nếu là lúc trước thì cô chỉ biết cười cho qua, còn bây giờ cô phải phản kháng lại: "Chuyện này sao lại liên qua tới mệnh chứ? Chỉ là việc mà mỗi cá nhân phải cố gắng mà thôi."
Lời này theo ý tứ của Khương Dao mà nói, chính là cô ta không đủ cố gắng. Lâm Phi Lam nhấp một ngụm rượu, nghẹn họng không nói ra lời nào.
"Đúng vậy đúng vậy, dù sao hai người các cậu cũng đều rất tốt mà, giống như chúng ta..." Có người đi ra hoà giải.
Chuyện công việc cũng đã nói xong, thì lại có người bắt đầu bát quái đời sống tình cảm.
"Lớp trưởng, tớ nghe nói lúc đại học chuyện tình cảm yêu đương còn kéo dài đến tận bây giờ, chuẩn bị khi nào kết hôn?"
Tần Nhậm là một người đàn ông cao ráo thế nhưng khi nói đến chuyện tình cảm thì trở nên ngại ngùng, "Sẽ ....nhanh thôi, tớ cũng nghĩ nên cưới sớm một chút."
"Ha ha ha, kia Khương Dao đâu? Đại mỹ nữ sẽ không còn độc thân chứ? !"
Khương Dao bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng vậy."
"Ai nha ghê gớm, xinh đẹp như Khương Dao mà còn độc thân. Đúng rồi, tớ nhớ Phi Lam đã có bạn trai rồi?"
Lâm Phi Lam đem một sợi tóc dài vén ra sau tai: "Đúng vậy, anh ấy là tổng thanh tra tài chính. Dù sao bình thường anh ấy cũng rất bận, bằng không đêm nay sẽ tới đón tớ."
Hách Bội Bội ở bên cạnh múc cho Khương Dao một chén canh, cùng cô thì thầm: "Lâm Phi Lam làm như vậy để làm gì chứ."
Khương Dao cũng hiểu được Lâm Phi Lam thay đổi rất nhiều, lời nói thì lộ ra vẻ khoe khoang. Khương Dao cảm giác cô ấy đã không còn là cô gái có nhận thức đơn thuần như trước kia nữa. Vài năm nay, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
Cơm nước xong, mọi người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, nhớ lại thời gian trước kia ở trường học. Trong đó có một cô gái tên là Thanh Nhiên, là bạn học bàn trên của Khương Dao, cũng là bạn học 3 năm của cô lúc trung học. Cô ấy nghĩ tới một sự kiện, nói với Khương Dao: "Tớ nhớ cậu còn có người anh trai? Hình như ngày đầu tiên đến trường học, chính là anh ấy đưa cậu đến."
Lời này được nói ra, nhiều bạn học nữ đều nhớ ra: "Đúng vậy! Tớ cũng nhớ, lúc ấy tất cả mọi người cho rằng đó là bạn trai của cậu thật soái nha."
Khương Dao biết người mà bọn họ nhắc tới là Cố Mục Niên, không nghĩ đến việc bọn họ vẫn nhớ còn đến anh...
"Người đàn ông ấy là Cố Mục Niên, căn bản cũng không phải là anh trai của Khương Dao." Lâm Phi Lam đột nhiên chen vào nói.
"Hả? Làm sao cậu biết!"
Khương Dao giải thích: "Anh ấy là anh trai kế bên nhà của mình, quả thật không phải người thân trong gia đình."
Một người nói: "Dù sao cách đối xử của anh ấy với cậu vẫn rất tốt, bây giờ hai người có còn liên hệ không..."
Lúc này có một cô gái đột nhiên lắc di động, lớn tiếng nói: "Cố Mục Niên? ! Có phải là tổng tài của tập đoàn Chí Sinh hay không?!" Vừa rồi cô gái này thuận tay lên Baidu tìm tư liệu về tập đoàn Chí Sinh thì thuận tiện nhảy ra tư liệu của Cố Mục Niên, lại nghe Lâm Phi Lam nói lên tên của người đàn ông kia, thế mới biết.
Rất nhiều cô gái nhìn di động, trong đó có người đoán được: "Người đàn ông kia thế nhưng lại là tổng tài của Chí Sinh, Khương Dao cậu cũng quá may mắn!"
"Không phải hai người sẽ ở chung một chỗ sao? !" Họ lớn mật bát quái, ánh mắt Lâm Phi Lam cũng nhìn về phía Khương Dao.
Khương Dao đỡ trán: "Mình và anh ấy chỉ là quan hệ bình thường thôi."
"Như vậy sao..."
Lâm Phi Lam cong môi: "Bây giờ Cố Mục Niên là đại tổng tài, phỏng chừng anh ấy còn không nhớ tới Khương Dao."
Đúng lúc đó di động của Khương Dao rung lên, cô cúi xuống gõ vài chữ, sau đó ngẩng đầu lên đáp lời Lâm Phi Lam: "Ừm, sau khi tớ về nước cũng không liên lạc với anh ấy nhiều."
Hách Bội Bội cũng chỉ thức thời câm miệng.
Có người an ủi Khương Dao: "Không có việc gì đâu, cậu và anh ấy là thanh mai trúc mã, Cố Mục Niên ở công ty hẳn là đối với cậu cũng sẽ tốt chút."
Một lát sau nhi, Tần Nhậm tới đây gọi mọi người đi KTV. Hách Bội Bội đi toilet, Khương Dao đứng ở cửa chờ.
Liên tục có người đi qua Khương Dao, mà lúc Lâm Phi Lam đi qua, lại dừng lại.
"Khương Dao." Cô ta kêu một tiếng.
Khương Dao nhấc mí mắt lên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
"Đêm nay cậu nhất định có cảm giác rất tốt? Mọi người vẫn quan tâm cậu như vậy mà."
Khương Dao dọa cười: "Lâm Phi Lam, cậu có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng."
Lâm Phi Lam nhìn Khương Dao rốt cuộc cũng không kềm chế được sự ghen tị trong lòng của mình: "Cậu biết tôi vì cái gì mà chán ghét cậu không? Chính là bộ dáng này của cậu, ở mặt ngoài thì thanh cao giống như tiên nữ, nhưng thật ra ở sau lưng lại khinh thường chúng tôi vì chúng tôi kém hơn cậu. Ban đầu ở lớp học chính là như vậy, tôi và cậu đi cùng một chỗ, cậu vĩnh viễn là tiêu điểm của toàn trường, còn tôi chỉ là một cây cỏ không ai biết tới trong suốt ba năm."
Khương Dao lần đầu tiên nghe được cô ta đánh giá cô như vậy, cô bất đắc dĩ lắc đầu: "Lâm Phi Lam, cậu đã bổ sung đủ chất cho não chưa? Cậu chẳng lẽ vì nghĩ tôi như thế nên đơn phương tuyệt giao sao? Dù sao thì cậu cũng đã nói rõ lúc trước cậu nghĩ quan hệ giữa chúng ta như vậy, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết, để tôi thấy rõ được con người của cậu."
"Khương Dao cậu có cái gì tốt mà cao ngạo? Cho dù lúc đó cậu đi du học cũng chẳng phải dựa vào người nhà sao? Còn có việc cậu có thể đi vào Chí Sinh... Nói trắng ra không phải là dựa vào Cố Mục Niên sao?" Làm Lâm Phi Lam miệng nhắc lại ba chữ "Cố Mục Niên", lòng của cô ta lại quất một cái.
"Cậu thích nghĩ như thế nào là chuyện của cậu. Tôi không quan tâm."
Khương Dao tức giận không màng đến cô ta nữa, cũng thấy Hách Bội Bội đi ra, liền lôi kéo Bội Bội đi.
"Vừa rồi cậu nói với cô ta cái gì?" Hách Bội Bội hỏi.
"... Không nói gì."
Ra đến cửa của tửu lâu, tất cả mọi người đều chờ ở cửa, Khương Dao nói: "Tớ không đi cùng các cậu được, tớ xin phép về nhà trước."
"Làm sao vậy, cùng đi chơi một chút đi!"
Có vài người rất luyến tiếc Khương Dao, liền lôi kéo cô bảo cô nhất định phải đi KTV.
Mọi người quá mức nhiệt tình, Khương Dao có chút khó xử, nhưng mà cô thật sự không thích nhiều người như thế, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cô đang định cự tuyệt một lần cuối cùng, lại nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nam trầm thấp: "Khương Dao."
Cô quay đầu lại, liền nhìn đến Cố Mục Niên đứng cách cô khoảng năm mét.
Trên người anh mặc áo T-shirt màu đen ẩn giấu ở trong bóng đêm, khí chất thanh lãnh. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, con ngươi đen nhánh dừng ở trên người Khương Dao.
Có mấy cái người con gái nhận ra anh là ai, che miệng nói lẩm bẩm: " Đây không phải là Cố Mục Niên sao..."
Lâm Phi Lam cũng nhìn thấy anh, cô ta đứng tại chỗ, mắt mở thật to.
Mọi người suy nghĩ, sao anh ấy lại có mặt ở đây, không phải lúc nãy Khương Dao nói đã ít liên lạc với anh ấy sao?
Cố Mục Niên đi tới Khương Dao trước mặt, chậm rãi mở miệng: "Đi thôi, về nhà."
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đáy lòng khiếp sợ một trận. Miệng Tần Nhậm giật giật, bát quái hỏi: "Khương Dao... Đây là bạn trai cậu sao?"
Khương Dao vừa định giải thích, bả vai liền bị Cố Mục Niên ôm chặt. Trong lúc nhất thời, mùi hương quen thuộc của anh tràn ngập chóp mũi của cô, mi mắt của cô run rẩy, trong lòng tràn đầy cảm giác phóng túng.
Khóe miệng Cố Mục Niên nhấc lên, nói với mọi người nói: "Xin lỗi, mọi người đi chơi trước, tôi muốn dẫn cô ấy về nhà, cô ấy trở về quá muộn, tôi sẽ không yên lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...