Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)

Edit: Thảo My

Viêm Cảnh Hi rất không thích hành động này của Viêm Nhị. 

Chuyện cô gái mới chỉ biết đàn ông hai ngày đã đến nhà là hạ thấp giá trị con người, cô ta hành động như vậy căn bản Lục Hữu Nhiễm đuổi không kịp, sẽ chỉ làm Lục Hữu Nhiễm cho rằng cô ta là cô gái rất dễ dàng tới tay.  

Mặc dù, lui tới, Lục Hữu Nhiễm cũng sẽ không quý trọng cô ta. 

Huống chi, Viêm Cảnh Hi cảm thấy trong lòng Lục Hữu Nhiễm có thương tích.  

Loại đàn ông này, thoạt nhìn dễ dàng chinh phục, chán đến chết, nhưng, bất quá chỉ là dạo chơi nhân gian, sẽ không dễ dàng bỏ tình cảm ra. 

"Viêm Nhị, đừng náo loạn, ngày mai tôi còn phải đi học." Viêm Cảnh Hi hạ thấp giọng nói với Viêm Nhị. 

"Tôi không náo loạn, anh rể đã đồng ý, hơn nữa, nơi này lại không xa trường học của cô, cùng lắm thì ngày mai tôi đưa cô đi, cứ quyết định như vậy." Viêm Nhị nhìn Viêm Cảnh Hi bước nhanh tới, không cho cô một chỗ trống cự tuyệt, sau khi cầm túi của cô đi vào phòng, khóa cửa.  

Viêm Cảnh Hi biết, tính tình Viêm Nhị, tuyệt đối không thể trả lại túi cho cô, mà giấy chứng nhận và đồ quan trọng cô đều để trong túi xách!  

Viêm Cảnh Hi đang suy nghĩ, làm sao lừa gạt Viêm Nhị ra ngoài, liền nghe thấy phía sau vang lên thanh âm trầm trầm của Lục Mộc Kình: "Nơi này chỉ có ba phòng."  

Viêm Cảnh Hi cảm thấy đầu lớn hơn, nhắm mắt lại để cho mình tỉnh táo. 

Rõ ràng, Viêm Nhị chiếm đoạt một phòng, Lục Mộc Kình cũng có một phòng, chẳng lẽ cô phải ngủ một phòng với Lục Hữu Nhiễm sao? 

Mở mắt ra, khẽ thở dài một hơi. 

Lục Mộc Kình khẽ nở nụ cười, đi tới bên người cô, mắt nhìn xuống đôi mắt lóe lên của cô, tựa hồ hiểu rõ, thấp giọng nói: "Cô suy nghĩ cái gì?"  

Anh phun khí vào trên cổ nàng cô, nóng nóng, ẩm ướt, rất nhột. 

Viêm Cảnh Hi theo bản năng đi tới bên cạnh lui ra về sau một bước, nhìn về phía Lục Mộc Kình. 

"Tôi có thể ở phòng khách." Viêm Cảnh Hi liếc ghế sa lon một cái nói. 

"Vừa tới đã giành địa bàn của tôi!" Lục Mộc Kình cười nói. 

"Hả?" Viêm Cảnh Hi chưa hiểu rõ.  

Tay Lục Mộc Kình xuyên vào trong túi, liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, thu liễm không đàng hoàng, trầm ổn nói: "Cô đã biết phòng của tôi, tối nay cô có thể ngủ ở đó, nhớ khóa cửa, cô gái, ở phòng khách, quá nguy hiểm."  

Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm bộ dáng anh cũng không giống nói giỡn, tim giống như bị cái gì đụng một cái, đập lỡ một nhịp. 


Vị hôn phu của cô, sau khi cô tới vẫn ở trong phòng mình không biết làm cái gì, mắt cũng không liếc nhìn cô một cái.  

Mà người đàn ông trêu cợt cô mấy lần này, lại ở lúc mấu chốt cho cô một loại cảm giác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng làm cho cô có một chút hoài nghi với đánh giá trước của mình. 

Nếu như anh có động cơ không thuần khiết với mình, không phải có thể thừa dịp trống mà vào sao? 

Anh chẳng những không có, ngược lại như quân tử đứng đắn, lịch sự nhường phòng cho cô, trước trêu cợt, bất quá giống như là trò đùa của anh, lập tức qua đi.  

Viêm Cảnh Hi là một người ân oán phân minh, gật đầu, lệ khí trước kia tan mất, khách khí nói: "Cảm ơn." 

"Đi đi." Lục Mộc Kình nói một tiếng, xoay người, kiêu ngạo mà xa cách. 

Anh đi tới trước ghế sa lon, mở máy vi tính xách tay ra, chuyên chú ở trong máy vi tính, màn ảnh màu xanh chiếu trên người anh, ập đến ánh sáng mê người, khiến ánh sáng từ trong người đàn ông càng phát ra phong thái nổi bật. 

Cũng làm cho Viêm Cảnh Hi cảm giác có khoảng cách không thể vượt qua được. 

Cô vào phòng, khóa cửa, đi vào phòng tắm, tắm rửa, nhưng bởi vì không có quần áo thay, cũng chỉ có thể mặc quần áo của mình ngủ, may mà, buổi tối mới vừa thay, cũng không bẩn. 

Lúc nửa đêm. 

Cô bị âm thanh thùng thùng đánh thức. 

Cách vách giống như có âm thanh, còn cố ý đụng tường bên này của cô, bên trong xen lẫn một ít tiếng thở dốc không rõ. 

"Anh rể, rất thoải mái, lại dùng lực một chút!" Thanh âm mơ hồ của Viêm Nhị từ tường bên kia truyền tới. 

Viêm Cảnh Hi từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái. 

Đồng tử xinh đẹp lim dim liếc tường một cái, gãi gãi tóc. 

Cô hiện tại đã rõ, tại sao Viêm Nhị cố ý muốn kéo cô cùng?  

Thị uy. 

Nhưng, một người đàn ông quen biết hai ngày đã lên giường với cô, cũng sẽ quen biết hai ngày lên giường với người khác! 

Hai ngày, có thể hiểu biết bao nhiêu về một người, bất quá dựa vào phía dưới thắt lưng suy nghĩ mà thôi. 

Loại này kích tình, tới nhanh, đi cũng nhanh, bất quá là nam nữ ở thành phố lớn hưởng thụ trong nháy mắt kích thích mà thôi, đàn ông có lẽ không sao cả, cấu tạo thân thể nhất định là tấn công theo hoàn cảnh. 


Phụ nữ, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.  

Phóng túng, tổn thương chỉ có thể là mình mà thôi. 

Buổi tối bởi vì ăn tôm khẩu vị, Viêm Cảnh Hi cảm thấy có chút khát nước, cô từ trên giường đứng lên, mở cửa, đi ra ngoài. 

Cô mở cửa ra là có thể thấy ghế sa lon. 

Thân thể Lục Mộc Kình cường tráng đành phải ở trên ghế sa lon, không cởi tây trang, đầu tựa vào trên gối, hai tay vòng, nhắm hai mắt lại.  

Tướng ngủ rất tốt, cho dù nằm, cũng có thể cảm giác được đường nét thân hình hoàn mỹ, mang theo sắc lạnh pha kiêu ngạo lại có một loại tao nhã giống như vương tử. 

Trong phòng khách nhiệt độ máy điều hoà có hơi thấp, cô ra ngoài đã có thể cảm giác được trên cánh tay lạnh. 

Cái chăn đắp lên trên người anh phần lớn đã rơi xuống đất, chỉ còn lại một chút bên thắt lưng, tùy thời có khuynh hướng sẽ rớt xuống. 

Anh ngủ ghế sa lon nhỏ cũng là bởi vì cô. 

Viêm Cảnh Hi cũng không muốn anh bị cảm, khiến mình thiếu anh. 

Cô đi tới chỗ máy điều hòa không khí, điều chỉnh từ hai mươi ba độ lên hai mươi tám độ, đi tới bên cạnh anh, xốc chăn trên đất lên, lần nữa đắp kín cho anh, khoác lên phía trên eo ếch. 

"Ừ, anh rể, thật là nhanh, em không nhanh được." Trong phòng Lục Hữu Nhiễm truyền tới tiếng thét chói tai của Viêm Nhị. 

Viêm Cảnh Hi hơi nhíu chân mày, phòng khách nghe rõ hơn nơi đó của cô. 

May mà, Lục Mộc Kình đã ngủ, nếu không anh nghe được, Viêm Nhị mất thể diện, cô cũng mất thể diện. 

Lúc Viêm Cảnh Hi vừa định đi, đột nhiên, cổ tay bị nắm. 

Viêm Cảnh Hi cả kinh, nhìn về phía Lục Mộc Kình, anh mở mắt trong suốt sâu xa nhìn, thẳng tắp khóa cô lại. 

Thông qua ánh đèn lờ mờ ở phòng khách, cô có thể thấy đôi mắt anh giống như viên đá ánh đen, giống như tinh quang ẩn núp ở trong bóng tối.  

Phòng Lục Hữu Nhiễm vang lên thét chói tai và thanh âm mềm mại của Viêm Nhị.  

Theo tiết tấu cô ta gào thét, Viêm Cảnh Hi hết cách nhịp tim tăng nhanh, khẩn trương lên.  


"Anh buông tôi ra." Cô hạ thấp giọng nói. 

Ánh mắt Lục Mộc Kình chậm rãi từ trên mặt cô chuyển qua ngực, sương mù trong mắt hiện lên một tầng sáng màu huyền ảo. 

Lúc này Viêm Cảnh Hi mới nhớ tới, cô mặc chính là váy ngắn khoét ngực, bởi vì ra ngoài uống nước, không có phủ thêm áo khoác ngoài lông nhung, cho nên, vóc người đẹp đẽ đều hiện ra ở trước mặt anh.  

Đặc biệt là, khe rãnh sâu bởi vì cúi thân thể càng nổi bật, tuyết trắng tròn trịa nõn nà giống như muốn từ trong quần áo nhảy ra. 

Cô vội vàng dùng một tay kia che ngực.

Nhưng bởi vì cô đưa ra, đuôi váy kéo lên, lộ ra chân mãnh khảnh, cùng với viền quần màu đen.  

Trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua dị quang, chân mày nhíu lại, hầu kết chuyển động, thanh âm khàn khàn đích xác vang lên: "Cô cố ý?"  

"Tôi không có." Viêm Cảnh Hi gấp gáp lùi về sau. 

Lục Mộc Kình nắm bàn tay cô dùng một chút lực, cô ngược lại bởi vì lực quán tính mạnh mẽ ngã về phía Lục Mộc Kình, chết tử tế cũng không xong đối môi mềm mại đỏ mọng của anh. 

Dòng điện tê dại từ nơi chạm vào phát ra. 

Mắt hạnh Viêm Cảnh Hi mở lớn, kinh ngạc há mồm ra, anh thuận lợi tiến vào trong miệng có hơi thở mùi đàn hương của cô. 

Viêm Cảnh Hi chạm vào hồng xà ướt át của anh, trong nháy mắt hoảng hốt, chờ phản ứng kịp, bàn tay anh đã xuyên qua tóc cô, giữ phía sau đầu cô, không để cô có thể lùi bước tiếp nhận nụ hôn của anh. 

Mà một khác bàn tay của anh cũng từ phía dưới làn váy của cô đi vào.  

Cảm giác trước nay chưa có tán loạn ở trong thân thể cô. 

Cô càng giống như là một đứa trẻ không biết làm sao, không khí bị hút sạch, vô tri vô giác, không khỏi khiến thân thể cô khô nóng như nhũn ra. 

Một chút lý trí cuối cùng Viêm Cảnh Hi lưu lại, đẩy tay thô lỗ của anh ra. 

Anh cũng không bắt buộc, từ hông cô đi xuống. 

Nhiệt độ bàn tay quá nóng, truyền đến trên da thịt cô, thâm nhập vào máu cô. 

Không biết có phải cô chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không khí cao hay không, chỉ cảm thấy rất nóng, trên lỗ mũi xuất hiện mồ hôi lóng lánh.  

Mắt thấy bàn tay anh đến nơi lưng quần cô, Viêm Cảnh Hi cong người lên lui về sau, tận lực cách bàn tay anh xa một chút, không để cho anh được như ý. 

Anh rất có kiên nhẫn, cũng rất cẩn thận, giống như là một thầy giáo có tu dưỡng tốt, hướng dẫn cô, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng bá đạo, thỉnh thoảng sung mãn nắm trong tay, thỉnh thoảng lại cho cô không gian tự do. 

Hôn từ môi cô dời về phía cổ cô. 

Viêm Cảnh Hi nghe được mình nũng nịu cũng hoảng sợ, giống như không tự chủ bị nàng tiên cá đầu độc, rõ ràng không muốn, thanh âm kia lại dịu dàng giống như mời. 

Viêm Cảnh Hi ảo não sắc mặt đỏ bừng, bàn tay đẩy mặt anh, nụ hôn anh lại tỉ mỉ rơi vào lòng bàn tay cô, tim đột nhiên nhảy một cái, giống như, có một luồng nhiệt không rõ truyền vào người cô. 


Viêm Cảnh Hi thật sự là vội muốn chết, cô lại không dám lớn tiếng, sợ bị  hai người bên trong nghe. 

Nếu bọn họ ra ngoài, thấy một cảnh bốc lửa như thế, còn không biết Viêm Nhị muốn bịa đặt nói xấu thế nào! 

Cũng không biết sao, cô cảm giác mình càng ngày càng vô lực. 

Giống như là bị Lục Mộc Kình làm ma pháp. 

Phút chốt, nghe được trong phòng vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Viêm Nhị: "Anh rể, em đi về trước, nếu không bị chị phát hiện, em liền thảm!" 

"Dựa vào!" 

Có thể không cần giả bộ như thế không, không phải là cố ý để cô nghe được mới đụng vào mặt tường bên kia sao?  

Mắt thấy Viêm Nhị muốn mở cửa, cô ta ra ngoài, nhất định có thể thấy cô và Lục Mộc Kình trên ghế sa lon. 

Viêm Cảnh Hi khẩn trương trong đầu trống rỗng.  

Chỉ cảm thấy bàn tay anh ôm thắt lưng cô dùng lực mạnh hơn, lật nghiêng thân vào trong. 

Sức lực của anh quá lớn, Viêm Cảnh Hi bị bay lên không, theo bản năng bắt được cổ áo anh. 

Cửa mở trong nháy mắt, ánh đèn bên trong từ trong khe cửa soi sáng ra, đồng thời rơi vào một góc trên ghế sa lon, cái chăn che cả người cô.  

Trên ghế sa lon rất hẹp, cô bị dính vào thân thể anh và phần lưng ghế sa lon, giữa hai người không có một chút khe hở. 

Mặt vừa lúc ở vị trí trái tim anh. 

Bởi vì quá gần, cô có thể nghe được âm thanh trái tim anh mãnh liệt nhảy lên, cùng tần số tiết tấu với nhịp tim của cô. 

Hơn mấu chốt chính là, cô mơ hồ cảm giác được trên bụng có một vật rất nóng bỏng, giống như có sinh mạng, như mèo con làm nũng kề sát cô, càng ngày càng không mơ hồ.  

Viêm Cảnh Hi gia tăng lực đạo nắm chặt quả đấm khắc chế khẩn trương và sợ hãi của mình, cũng không dám thở mạnh. 

Cô còn tưởng rằng anh trước trêu cợt cô chỉ là bởi vì vui đùa mà thôi.  

Nhưng mà, anh hiện tại có phản ứng sinh lý đặc thù rõ ràng như thế, mang một người đàn ông thành thục dã tâm bừng bừng, cường thế bá đạo khắc họa vô cùng nhuần nhuyễn.  

Nếu như cô còn cảm thấy anh là đang nói đùa, đầu óc cô chính là bị cửa kẹp, tế bào toàn thân anh đều đã nói cho cô biết một tin tức nguy hiểm. 

Anh muốn xâm lược cô! 

Thân thể Viêm Cảnh Hi hơi run rẩy, cùng anh dựa vào ở chung một chỗ gần như thế, tương đương với bảo hổ lột da*, cô sẽ bị ăn xương đến cũng không thừa.

* Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui