Đã có người từng xuyên không tới đây trước tôi!
Tôi bị phát hiện kinh người này quấy rầy không ngủ được, lại không dám đi hỏi Tiêu Long Vũ đang nổi nóng, cân nhắc hết lần này đến lần khác, quyết định nên đi thăm Mao Mâu vì cứu tôi mà vinh quang hi sinh thì hơn. Nghe Ngụy Ba Như nói, không biết anh ta bị cảm hay là làm sao, sáng nay sau khi được ba tên đệ tử Thiếu Dương cướp gà của tôi nâng về, thì vẫn chưa thấy tỉnh.
Tôi áy náy quá, dù sao ngày hôm qua tôi cũng rất hổ thẹn khi bỏ anh ta lại, tôi có lỗi với tổ tiên sư môn của tôi. Khi lòng tôi tràn đầy áy náy đẩy cửa phòng anh ta ra thì lại nhìn thấy . . . .
Thằng oắt này đang ngồi trên giường ăn gà quay.
Bốn mắt của tôi và anh ta trợn trừng nhìn nhau, trong mắt hiện lên mấy chữ ‘Tôi đi chết đây’. Chân gà trong tay anh ta rơi lên chăn.
“Meo Meo, chân gà ăn ngon không?” Tôi dịu dàng hỏi.
“Này. . . . . . Này. . . . . . Tôi. . . . . .” Thằng bé bối rối, căng thẳng lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng cũng cầu xin, “Quách Quách, cô đừng nói chuyện này với sư phụ và sư huynh của tôi được không?”
Tôi cười cười dịu dàng, đóng cửa lại, thản nhiên đi đến cạnh giường anh ta ngồi xuống, nhẹ nhàng khoát tay lên vai anh ta.”Xem huynh nói này, Dương Quách tôi là loại người như thế sao.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói: “Quách Quách, tôi còn giấu nửa con gà nữa dưới gầm giường, cô muốn ăn không?”
. . . . . . Ăn cái đầu quỷ nhà anh! Tên nhóc này đúng là ngây thơ mà!
“Meo Meo, huynh vẫn không biết, tôi bị sư huynh tôi mắng, đến lúc về không khéo còn bị nhốt. Ngoài nguyên nhân cả đêm không về thì còn tại anh ‘đến – giờ – vẫn – hôn – mê – chưa -tỉnh’ đấy. Xế chiều hôm nay hợp huấn xong sẽ bị phạt hai trăm cái hít đất.”
Tôi vươn hai ngón tay, nghiêm túc lắc lắc trước mặt anh ta.
Mao Mâu bất an chớp mắt.”Ơ thì. . . . . . Tôi trúng độc mà ( Tôi: “Trúng độc còn ăn chân gà hả ~~” ). . . . . . Không, không phải. . . . . . Cô cũng biết môn quy của Thiếu Dương rất nghiêm, đêm qua vốn do tôi tự ý chuồn ra ngoài, nếu không giả vờ bị bệnh thì không bị nhốt cũng phải hít đất hai trăm cái.” Anh ta sợ hãi run lẩy bẩy, lại túm lấy ngón tay tôi, nâng tay tôi đặt lên ngực, “Quách Quách, tôi dạy cô bí quyết hít đất . . . .Đếm thật nhanh, một hai ba bốn năm sáu bảy. . . . chục, vậy cô chỉ cần hít bốn cái thôi.”
“. . . . . .”
Tôi chưa kịp nói gì đã thấy sắc mặt anh ta thay đổi, cắn hết chân gà bằng vận tốc ánh sáng, quăng khúc xương xuống gầm giường rồi chui vào ổ chăn không nhúc nhích.
Quả nhiên, vài giây sau cửa phòng liền mở ra… Một nữ đệ tử Thiếu Dương đi vào. Cô ta nhìn chằm chằm tôi một lát, lại nhìn lướt qua Mao Mâu ở trên giường, tức giận nói: “Cô nương, đừng tùy tiện chạy vào phòng người khác! Lại còn ăn linh tinh, bắn dầu mỡ lên chăn của Mao sư đệ!”
Tôi quay đầu nhìn thì thấy một váng mỡ trên chăn.
Mà bạn học Mao Mâu của chúng ta đang hiện đang bày ra cái vẻ mặt ngủ mơ màng, thoải mái ru rú trên giường, còn run run như đang nín cười.
Người anh em à, anh đã bất nhân vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tôi thành thật mà quyết đoán tố cáo với nữ đệ tử: “Tỷ tỷ, muội vừa nhìn thấy mí mắt Mao Mâu động đậy, chắc sắp tỉnh rồi, tỷ nhanh xem đi.”
Dứt lời, nhàn nhã lao ra khỏi phòng, phất áo mà đi.
————
Hôm sau tôi ru rú trong phòng suốt buổi sáng. Trong lúc đấy không ngừng có người vội vàng đến truyền tin cho tôi, trong đó bao gồm sư phụ đại nhân: “Quách nhi đừng lo, vi sư sẽ nói đỡ mấy câu trước mặt đại sư huynh hộ con. Sư phụ.” Dương Dương Dương “Nha đầu chết tiệt kia nhanh đến tập huấn cho ta! Cô không ở đây, thằng nhóc Tiêu Tiểu Vũ kia cứ lởn vởn đùa giỡn đồ nhi của ta!” Còn một tờ giấy nhỏ khác của Mao Mâu “Cô là đồ đàn bà độc ác, tôi hận cô TAT”.
Mà tờ giấy “Ta không giận đâu, ta yêu muội.” của Tra Chí Cực tôi hằng chờ mong thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đến giữa trưa, tôi mang theo đôi mắt gấu mèo đi ăn cơm, bị Tra Chí Cực lạnh lùng cười nhạo: “Sao vậy, nhìn thấy Tiêu sư huynh của muội bị thương, trốn trong chăn khóc đến bây giờ sao?”
Tôi cúi đầu, mệt mỏi không có hứng cãi lại, uể oải dựa vào bàn lấy đũa gảy cơm. Sư phụ mỉm cười nhìn chúng tôi, có lẽ ông cảm thấy nhìn người ta cãi nhau rất thú vị. Một lúc lâu sau mới nghe thấy ông ấy hỏi: “Quách nhi, sao Nhị sư huynh con lại bị thương?”
Động tác gảy cơm của tôi dừng lại, sau một lúc lâu mới đáp: “Dạ, hôm qua con đi bắt gà rừng định bồi bổ cho mọi người, không ngờ lại gặp Nhị sư huynh, càng không ngờ hơn là huynh ấy. . . . . . Bị. . . . . . Bị gà mổ.”
“Bị gà mổ?” Sư phụ không tin, “Quách nhi, con nói thật với vi sư đi. Thằng bé Long nhi không phải là người yêu của con sao?”
Tôi suýt nữa bị sặc miếng cơm trong miệng.”Khụ khụ. . . . . . Này, ai tung tin đồn đấy? !”
Sư phụ liếc mắt lặng nhìn Tra Chí Cực, anh ta hừ lạnh một tiếng.
Nhìn ánh mắt hóng hớt của sư phụ, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một sự thật máu chó – Tra Chí Cực mới là nhân vật đứng trên đỉnh tháp quyền lực ở Kế Môn! Vị sư phụ đang ngồi chờ đến lúc có trò hay mới ra mặt kia tuyệt đối không đáng tin cậy TAT
Tôi rơm rớm nước mắt thật thà nói: “Đại sư huynh, muội với Tiêu Long Vũ thật sự không có gì, hôm qua muội bất ngờ gặp huynh ấy, sau đấy đi bắt gà chân đau huynh ấy mới cõng muội về. Huynh yên tâm, loại người như huynh ấy, trừ khi heo biết trèo cây, muội mới để ý đến huynh ấy.”
“Thật à?”
“Thật hơn trân châu.” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Lông mày Tra Chí Cực hơi động đậy, không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã dịu đi rất nhiều. Đến buổi chiều huấn luyện khi phạt tôi tập hít đất, anh ta cũng dễ tính phất tay cho qua, rõ ràng đã cố tình tha cho tôi.
Haizzz, quả nhiên trong lòng chú ếch nhỏ vẫn có tôi.
Khi tôi ngồi dưới đất lắc đầu cười ngây ngô, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt âm u sắc bén phóng đến.
“Dương Quách, muội đang lén lút làm gì thế?”
Tôi vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Tiêu Long Vũ đứng cách đó không xa. Thấy tôi vẫn sững sờ, anh ta nắm lấy tay tôi kéo tôi đi.
Lạ thật, buổi sáng người này còn đang tức giận, giờ đã không giận nữa rồi à? Trước kia không phải chưa đến mười ngày nửa tháng thì chưa hết dỗi sao?
Tiêu Long Vũ yên lặng kéo tôi đi mấy chục mét đến chỗ thưa người. Cuối cùng tôi không nhịn được nói: “Nhị sư huynh, huynh có thể bỏ tay ra được không. Lát nữa để đại sư huynh bắt gặp thì lại phải chạy như Thảo Nê Mã.”
“Không thể.”
“. . . . . . Bỏ cái móng vuốt của huynh ra!”
Anh ta dừng lại, lông mi khẽ chớp: “Không.”
“Tự trọng của huynh đâu? !”
“Tự trọng? Đó là cái gì? Ta có cái thứ đấy à?”
Chính là cái thứ không ăn được . . . . . . đang vỡ dưới đất đó.
Tôi hít sâu một hơi, tay kia chọc chọc cánh tay anh ta: “Nhị sư huynh, làm người phải hiền lành, Lan Khanh ở trên trời đang nhìn huynh đấy ~~~”
Quả nhiên cơ thể Tiêu Long Vũ run lên, ánh mắt nhìn tôi như gặp ma, sức tay rõ ràng đã thả lỏng mấy phần.
Tôi vui mừng, đang định rút tay ra, lại nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên trong bụi cỏ bên cạnh, còn kèm theo tiếng thở ồ ồ dồn dập, hình như là tiếng động vật. Người bên cạnh hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo tôi vào trong lòng.
Tôi hét lên đánh vào ngực anh ta, hai người đều đau nhe răng trợn mắt, nhưng một giây sau thì thấy lùm cỏ lay động, sau đấy. . . . . . Một con lợn xông ra!
Đó là một con lợn rừng đen, cơ thể vĩ đại cường tráng như hổ, răng nanh lộ ra ngoài, lông bờm giống lớp mỡ heo như tỏa sáng lập lòe, nhìn vô cùng hung dữ. Con lợn rừng đứng ở chỗ tôi vừa đứng, phát ra tiếng thở khò khè.
Này. . . . . . Đây mà là lợn sao? Nhìn như yêu tinh lợn ý! !
Vì sao mỗi lần ở cạnh Tiêu Long Vũ tôi đều gặp phải những chuyện hiếm có khó tìm vậy nhỉ?!
Tôi còn đang sững sờ thì Tiêu Long Vũ đã nhấc cổ áo tôi lên rồi ném tôi ra ngoài. Nhưng tôi vô cùng may mắn khi không ngã đập mặt xuống đất, nhờ Tra Chí Cực đã đỡ được tôi. Theo sau là những người khác cũng lục tục chạy tới.
Vì thế tình hình biến thành mọi người vây xem đại ma vương Tiêu Long Vũ dũng cảm đấu với lợn rừng.
Không phải mọi người không muốn giúp mà vì Tiêu Long Vũ với lợn rừng đang ‘yêu nhau giết nhau’, liều chết quấn lấy nhau, không thể bắn tên, cũng không thể ném đá. Đêm qua Tiêu Long Vũ bị trọng thương, giờ lại tay không đánh nhau, vô cùng bị động.
Khi mọi người ở đây đang bó tay sốt ruột như lửa đốt, một đệ tử Tú Hoa dũng cảm rút kiếm bên hông xông lên tham gia chiến đấu!
Một cô gái phái Liên Hoa đứng cạnh tôi kinh hãi hét lên: “Là đại đệ tử Tú Hoa! Mau nhìn đi, thanh kiếm đó chính kiếm “Tấu Khải” nổi tiếng giang hồ năm đó!”
Kiếm Tấu Khải (Khúc ca khải hoàn). . . . . . Thế chắc cũng có cả đao Ni Mã (mẹ nó). . . . . . Hoặc là tiêu Nê Môi (than bùn), mâu Ngọa Tào (nằm máng) luôn mất . . . . . .
Tôi đang lén châm chọc thì lại thấy đại đệ tử Tú Hoa đâm kiếm tới cổ con lợn rừng ——
Một tiếng keng vang lên, thanh kiếm Tấu Khải danh chấn giang hồ đã gãy thành ba đoạn =.=
. . . . . . Bạn thân mến, chẳng lẽ anh không biết kiếm càng sắc càng dễ gãy sao? Sao có thể dùng thứ này đấu với đống lông bờm đó được? Anh có kiến thức cơ bản không đấy? Chị Kính Hồng sẽ khóc mất đó!
Lợn rừng bị thương bắt đầu giận dữ hơn. Đệ tử Tú Hoa thấy tình hình không ổn liền phi người lên cây cổ thụ bên cạnh. Không ngờ con lợn rừng lại chạy tới, dùng bốn móng cào cào, thắt lưng vặn vẹo, chầm chậm trèo lên!
. . . . . . Lợn rừng trèo cây kìa!
Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Long Vũ đứng bên mặt không đổi sắc vươn tay lục tìm trong túi áo, lấy ra một vũ khí màu đỏ nhỏ nhắn tinh xảo. Mọi người không khỏi lo lắng. Ngay cả kiếm Tấu Khải của phái Tú Hoa chém sắt như chém bùn còn không thể đâm rách da của con lợn rừng này, vậy vũ khí nhìn như ám khí kia. . . . . . Có tác dụng sao?
Khi tất cả mọi người cho rằng dữ nhiều lành ít, lại nghe Tiêu Long Vũ hét to “Đi chết đi”, sau đấy một đám sương bay ra từ vũ khí màu đỏ, phun thẳng đến hai mắt con lợn rừng!
Titanium phun sương của anh làm mù mắt lợn rồi!
Yêu tinh lợn rừng kêu ré lên, trong chóp mắt đã ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn. Không bao lâu sau thì hôn mê bất tỉnh.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Sản phẩm của Dương Quách tôi đây chắc chắn là tinh phẩm! Phải biết rằng bình xịt phòng sói này là chắt lọc tinh hoa công nghệ cao, tận 200 vạn một lọ nhỏ chứa gần hai kg ớt đỏ đấy nhé! Dù đối phương là người hay là lợn, đều không thể ngăn cản uy lực của nó, mấy loại bột phấn mê dược thời này sao mà sánh bằng!
Tiêu Long Vũ bình tĩnh, cất bình xịt vào trong tay áo, sau đấy dẫm một phát lên đầu con lợn rừng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Khung cảnh phun sương khí phách này vĩnh viễn đọng lại trong lòng mọi người ở đây. Sau này còn đứng đầu trong bảng xếp hạng mười cảnh tượng xúc động “Lúc ấy tôi sợ” năm đó.
Sau trận chiến này, cuối cùng Tiêu Long Vũ cũng xây dựng được địa vị của mình trên giang hồ. Mọi người gọi anh ta là “Đại hiệp sương hồng diệt heo”, gọi tắt là “Hồng heo hiệp”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...