“Ài, em vừa mới đi tiệc về nên không biết.” Trương Mẫn Nhi để khăn lông xuống, “Em nhớ rõ ràng anh ta đã viết tên tài khoản trước mặt em mà, sao mà sai được?”
Ông anh họ ở đầu dây bên kia la hét om sòm, “Nói không chừng anh ta lừa mày đó.”
“Rồi, rồi để em thử kết bạn với anh ta coi sao.” Trương Mẫn Nhi thở dài, ôi trời, xin số trai đẹp cho ông anh già mê trai này cũng thật là khổ quá đi.
Cúp điện thoại, Trương Mẫn Nhi vào phòng tắm lấy đầm dạ hội lúc nãy vừa mặc ra, rút trong đó một tấm danh thiếp.
Cô ghi lại tài khoản mạng xã hội, sau đó bấm điện thoại tìm kiếm, gửi lời mời kết bạn.
Khoảng chừng mười phút sau, cô nhận được thông báo đối phương đã chấp nhận kết bạn.
Trương Mẫn Nhi cau mày, nhắn tin lại với ông anh họ, “Không có sai nha, em được ảnh kết bạn rồi nè.”
Ông anh họ nhanh chóng phản hồi, “Sao kỳ vậy, sao tao lại không được? Chẳng phải mày nói anh ta không thích phụ nữ sao?”
Trương Mẫn Nhi ảo não thở dài, gõ chữ, “Ài, chuyện này không chắc chắn được.”
Cô đang hùng hục nhắn tin với bà chị họ bên này, bỗng nhiên bên kia Lục Dương gửi đến một tin nhắn, “Ai đó?”
Trong lòng Trương Mẫn Nhi lộp độp, thật không dám tin, vậy mà hắn lại là người gửi tin nhắn trước.
Ánh mắt Trương Mẫn Nhi gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mặt, suy nghĩ một lúc lâu, mới chịu gõ xuống mấy chữ.
Nhưng rất nhanh cô cảm thấy nhắn như vậy không ổn, liền ấn phím xóa, nhìn từng chữ mình gõ dần dần biến mất.
Trương Mẫn Nhi thật lúng túng, biết trả lời hắn như thế nào cho phải?
Trương Mẫn Nhi cắn răng, trong đầu suy nghĩ về đống kiến thức mình được học trước đây, ừm, thì là phương pháp giao tiếp trong xã giao… Đang nghĩ đâu đâu đến xuất thần, Lục Dương bên kia lại gửi tiếp một tin nhắn, “Xin lỗi, giờ cũng hơi muộn rồi, có gì muốn nói để mai hẵng nói.
Ngủ ngon!”
Hên ghê, bây giờ hắn ta muốn đi ngủ, nếu không cô thật sự không biết phải nhắn tin như thế nào.
Đến sáng ngày hôm sau, khi Trương Mẫn Nhi kiểm tra tin nhắn liền không thấy dấu vết có người nhắn qua, cảm giác có chút buồn bực.
Đồ đáng ghét, vậy mà bảo có gì mai nói.
Bây giờ đã là 6 giờ sáng của ngày hôm sau rồi đó, sao vẫn chưa thấy hắn nhắn tin?
Trương Mẫn Nhi phụng phịu một phen, đặt điện thoại xuống sau đó rúc mình vào trong chăn ấm ngủ tiếp.
Lúc Lục Dương nhận được điện thoại của Trần tổng cả người đều cảm thấy phiền muốn chết.
Nghe được giọng điệu của ông cực kỳ lạnh lùng nói ra những lời đầy khách khí, yêu cầu hắn và Trần Phương cùng ăn một bữa cơm, nửa chữ đều không để hắn từ chối, chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý.
Đến ngày hẹn hôm đó, Lục Dương vận tây trang thẳng thớm, giày da sạch sẽ bóng loáng, thay quần áo xong liền đánh xe đến chỗ hẹn.
Bước vào trong nhà hàng, Lục Dương ngây ngẩn cả người.
Đây chắc chắn là kiểu nhà hàng ở dưới liên thông với khách sạn bên trên, hắn thấy người dùng cơm ở đây căn bản đều có đôi có cặp.
Lúc này, Trần Phương đang ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cô ta mặc một bộ váy đỏ có đường xẻ tà lên tới đùi làm bao người mê đắm cùng với lối trang điểm tinh xảo tăng thêm vẻ huyền bí.
Cô nhìn thấy Lục Dương đã tới liền hướng về phía hắn cong lên khóe môi quyến rũ.
"Lục thiếu, cuối anh cũng đến." Trần Phương vẫy vẫy tay rồi chỉ vào ghế ngồi, "Ngồi bên này.”
Lục Dương kìm nén tâm tình khó chịu của mình, âm trầm ngồi xuống.
“Ba em đột nhiên có cuộc họp quan trọng nên không thể đến, cho nên gọi em tới bồi anh.” Cô bưng ly rượu đến trước mặt, lắc chất lỏng màu đỏ bên trong, “Anh không phiền cùng em uống một ly chứ?”
Đột nhiên có cuộc họp?
Một câu nói dối dở tệ! Đó chẳng phải chỉ là cái cớ thôi sao?
Lục Dương đương nhiên biết mình đã bị lừa vô tròng của bố con nhà họ Trần rồi.
Hôm nay Trần tổng hợp tác với cô con gái của ông lừa hắn đến đây, đơn giản chính là muốn tổ chức tiệc xem mắt mà thôi, hắn còn không hiểu cái suy nghĩ ấu trĩ của hai người họ hay sao?
Tuy nhiên, dù biết bản thân đã bị chơi xỏ, Lục Dương cũng không ngu ngốc tới nỗi biểu hiện sự bất mãn của bản thân ra bên ngoài.
Suy đi tính lại, nếu vì cảm tính mà trở mặt với Trần tổng, như vậy hại còn nhiều hơn lợi, thế nên cứ giả vờ như không biết chuyện gì đi.
Lục Dương cũng bưng ly rượu lên, cụng ly ‘keng’ một tiếng cùng Trần Phương, hai người đều có tâm sự cứ như vậy im lặng dùng cơm.
Không khí ở nhà hàng rất tốt, ánh đèn được cố ý lắp màu vàng nhẹ chiếu thành độ sáng rất vi diệu, rất ám muội.
Đâu đó còn có thể nghe thấy các nghệ sĩ chơi đàn nào là piano, organ, violin,v.v… hòa quyện trở thành một bản hòa âm câu hồn, lập tức khiến tâm tình của các khách hàng nơi đây đều say đắm nồng đậm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...