Trương Dao nhìn người đàn ông nhỏ con cung kính nói chuyện với Vương Khiết.
Người đàn ông ấy cũng nhìn Trương Dao, nhìn nàng cười rồi nói "Là Trương tiểu thư phải không, trên lầu có quần áo của cô, cô lên thay đồ trước đi"
Trương Dao nhìn nhìn Vương Khiết, trên mặt Vương Khiết cũng không có biểu cảm gì, dẫn Trương Dao lên lầu.
Khi đi qua phòng khách, Trương Dao thấy có ba người nam một người nữ ngồi ở đó, vẻ mặt tươi cười vui vẻ khi thấy nàng và Vương Khiết đi vào, nhưng mà Vương Khiết cũng không liếc mắt bọn họ một cái, một đường ôm Trương Dao đi vào phòng mình.
Lúc này Trương Dao mới quan sát đến phía trước, đây có thể coi là tòa nhà vô cùng xa hoa.
Phòng khách lầu 1 bố trí thật sang trong, sopha da cao cấp, TV LCD siêu lớn âm tường, còn có đèm chùm được treo trên trần nhà nữa, đều là những viên đá quý hiếm tạo thành, có thể thấy được chùm đèn này có giá trị xa xỉ cỡ nào, thật làm cho người khác cảm thán.
Đi vào phòng Vương Khiết, lại làm Trương Dao cảm thấy có chút kỳ lạ, trong phòng được trang trí vô cùng bình thường, không thể so sánh với trang trí dưới đại sảnh được, tuy trang trí rất đơn giản nhưng những vật dụng này cũng đều là những thứ có giá trị cao cấp.
Khi Vương Khiết mở tủ quần áo ra lại làm Trương Dao vô cùng ngạc nhiên, tủ quần áo đều treo đồ đúng với số đo của nàng, ngoài ra chúng còn là những bộ đồ cao cấp với thiết kế mới nhất.
Trương Dao giật mình nhìn Vương Khiết, cô ấy cũng không nói gì thêm để giải thích, chỉ cầm một bộ đồ rồi dẫn Trương Dao đi vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, cảm nhận đầu tiên của Trương Dao chính là căn phòng này rất lớn, không gian rộng lớn làm người ta cảm nhận như là đang đi vào một căn phòng mà không phải phòng tắm.
Có vẻ Vương Khiết yêu cầu tương đối cao về những bố trí trong phòng tắm, bồn tắm vô cùng lớn cùng hai vòi hoa sen.
"Em tự tắm hay là muốn tôi giúp em" Không giống như lúc bình thường nói chuyện, lúc nói những lời này Vương Khiết sẽ có gương mặt thật hư hỏng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn nghiêm túc, giống như đang tự hỏi "tự em ăn hay là tôi đút cho em".
"Em...em tự tắm" Trương Dao nhỏ giọng nói.
"Um, tôi chờ bên ngoài, có việc gì lập tức gọi tôi" Nói xong Vương Khiết liền xoay người ra khỏi phòng tắm.
Trương Dao thong thả tắm một lúc, tẩy rửa đi thân thể mệt mỏi sau đó mặc quần áo mà Vương Khiết đã chuẩn bị cho nàng, Trương Dao cầm lên xem, bên trong còn có nội y nữa, rất vừa với nàng, điều này làm Trương Dao cảm nhận Vương Khiết đích thực là một người vô cùng cẩn thận.
Trương Dao mặc quần áo vào sau đó đi ra ngoài.
"Trang phục rất hợp với em" Sau khi Trương Dao ra ngoài Vương Khiết liền nói.
"Uhm, đều do Vương mua"
"Thích không?"
"Thích" Trương Dao nói.
Trương Dao mặc một bộ đồ thật đẹp, kết hợp với làn da trắng noãn càng làm nàng thêm quyến rũ.
"Lại đây ngồi" Vương Khiết nói với nàng.
Trương Dao ngoan ngoãn tới ngồi bên cạnh Vương Khiết, sau đó liền thấy Vương Khiết lấy ra một chiếc hộp y tế, thuần thục giúp nàng xử lý vết thương trên trán.
"Có phải sẽ để lại sẹo không?" Trương Dao vô lực hỏi.
"Không sao, tối nay tôi sẽ bảo Địch xử lý vết thương cho em, đảm bảo không để lại sẹo"
"Địch? Chính là vị bác sĩ đã phẩu thuật cho ba của Lâm Văn" Trương Dao nhớ rõ có nghe Lâm Văn kể với nàng là vị bác sĩ mổ cho ba cô là bác sĩ Địch do Vương Khiết mời tới.
"Um, chính là cậu ấy"
"Không phải anh ấy là bác sĩ khoa tim mạch sao, sao lại chữa sẹo được" Trương Dao ngẩng đầu nhìn Vương Khiết hỏi.
Vương Khiết giúp Trương Dao xử lý tốt vết thương sau đó cầm lấy tay nàng nhìn vào mắt nàng nói "Trương Dao, tôi muốn nói tất cả chuyện của tôi với em, nhưng mà lại lo lắng em sẽ sợ hãi, cho nên vẫn không dám mở miệng"
Đây là lần đầu tiên Trương Dao thấy Vương Khiết tự phụ như vậy, còn có thể có biểu hiện vẻ mặt khó xử với nàng.
Trương Dao nhìn vẻ mặt khó xử của Vương Khiết, giống như đang có chuyện gì muốn nói với Trương Dao nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
"Vương Khiết, mặc kệ Vương có thân phận gì, thì Vương vẫn mãi là Vương Khiết mà em biết" Trương Dao ôm gọn khuôn mặt Vương Khiết xoay qua nói.
Những lời này không thể nghi ngờ gì, nó giống như vừa cho Vương Khiết một viên thuốc an thần, Vương Khiết vẫn sợ hãi sau khi Trương Dao biết được chuyện của mình sẽ xa lánh mình, đây là chuyện Vương Khiết không muốn nhất.
Cho nên Vương Khiết cũng không dám mở miệng nói với Trương Dao.
"Chúng ta xuống dưới đi, tôi sẽ giới thiệu những người đó cho em biết" Vương Khiết nắm tay Trương Dao đi xuống lầu.
Ba nam một nữ vừa nảy vẫn ngồi bên dưới phòng khách, đang nói đùa chuyện gì đó.
Khi nhìn thấy Vương Khiết ôm Trương Dao đi xuống, vẻ mặt họ đều vô cùng mong chờ.
"Nói như vậy có lẽ người này là Vương phu nhân?" Một cô gái mở miệng nói.
Trương Dao bị một câu Vương phu nhân trong miệng cô gái kia làm cho mặt đỏ tai hồng, nàng ngượng ngùng trốn sau lưng Vương Khiết.
Vương Khiết và Trương Dao ngồi lên sô pha, giới thiệu từng người với nàng.
"Người này là Cương, cũng chính là ngươi mang mặt nạ đàn violon lúc nảy" Vương Khiết chỉ vào một chàng trai có gương mặt nam sinh nói.
"A?!" Người lúc nảy và bây giờ có bô dạng hoàn toàn khác nhau, bây giờ Cương mặc một bộ đồ thoải mái, mái tóc được chảy chuốt rất đẹp trai, gương mặt thì baby, quả thật không thể đoán được tuổi của cậu ta.
Nếu gặp trên đường Trương Dao sẽ nghĩ cậu ta chỉ là một nam sinh trung học mà thôi, hoàn toàn không có cách nào nhìn ra một tên tiểu lưu manh sát thủ lúc nảy.
"Cậu ta là thủ lĩnh của băng đảng sát thủ Hắc Nhai, phụ trách tất cả những hành động ám sát, cũng là tay đàn violon cao thủ của trong nước" Vương Khiết nhẹ nhàng nói, hy vọng sẽ không làm Trương Dao cảm thấy sợ hãi.
Cương lên tiếng chào với Trương Dao một cái rồi lại tiếp tục nghịch cây đàn của mình.
"Người này là Địch, cũng chính là bác sĩ giúp ba Lâm Văn phẩu thuật, là bác sĩ danh tiếng nhất thành phố này về lĩnh vực tim mạch, cũng là viện trưởng của bệnh viện tư nhân Hắc Nhai" Vương Khiết chỉ vào người đàn ông có nét mặt điềm đạm nho nhã ngồi gần đó.
"Người này là Hi, là công chúa của Hắc Nhai, cũng là em gái của Hiên, là tổng tài của một công ty công nghệ thông tin lớn trên thế giới, trên thế giới ảo được người ta gọi là Độc Hạt mỹ nữ" Vương Khiết chỉ vào cô gái vừa rồi gọi Trương Dao là phu nhân.
Cô gái nhìn Trương Dao mỉm cười, cười khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn phù hợp với danh hiệu mỹ nữ của mình.
"Bốn người họ đều có công việc riêng của mình, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của tôi" Vương Khiết chậm rãi nói "Sau khi báo thù, vào năm 16 tuổi tôi đã kế nghiệp danh hiệu của ba mình, một lần nữa phát triển tất cả, thậm chí còn xuất sác hơn ông ấy"
"Chị chính là người phụ nữ đầu tiên Khiết mang về nhà đó nha" Hi cười nói "Tôi còn nghĩ người có bộ mặt lạnh lùng như chị ta cho đến già cũng không có người ngó tới nữa kìa, bây giờ thì tốt rồi rốt cuộc cũng tìm được người làm cho chị ấy có thể đứng ngồi không yên" Hi trêu chọc nói.
Vương Khiết cũng không để ý tới Hi trêu mình, cô nói với Trương Dao "Hiện tại em đã biết gia tộc của tôi làm những việc gì? Bọn họ và tôi đều giống nhau, tuy rằng mỗi người đều có công việc riêng, nhưng mà hai tay lại dính đầy máu"
"Này, này, này, mấy người đừng đem tôi gom lại thành một chứ, tay tôi rất sạch sẽ nha" Hi bất mãn hô lên.
"Đúng đó, tôi luôn tôn trọng luật pháp nha, chuyện gì cũng thông qua pháp luật để giải quyết hết" Hiên cũng vô cùng bất mãn với lời của Vương Khiết nói.
"Tuy rằng tay của tôi dính đầy máu, nhưng mà tôi có mang bao tay nha, không dính tới bên trong được đâu a" Địch cũng nhảy vào nói.
"Aish, tay của tôi trời sinh dùng để kéo đàn, cô nhìn xem có phải rất xinh đẹp hay không?" Cương ngồi tự kỷ, tự cầm tay mình đưa tới trước mặt mọi người.
Địch không chút khách sáo đánh vào tay hắn.
"Này, nhẹ tay chứ, tay của tôi mà hỏng thì tôi liều mạng với cậu" Cương hét lớn.
Trương Dao nhìn bốn người trước mặt, căn bản không giống như Vương Khiết nói đáng sợ như vậy, rõ ràng là họ đều là nhân tài trong lĩnh vực của mình.
"Này, chị với Khiết lên giường chưa?" Đột nhiên Hi tới gần Trương Dao, nói nhỏ vào tai nàng.
Mặt Trương Dao liền đỏ lên.
"Hi, em đừng hỏi nữa, nhìn mặt cô ấy là biết ngay" Hiên cười nói.
Trương Dao lại càng xấu hổ hơn, trốn vào phía sau Vương Khiết.
"Các người cười xong chưa?" Rốt cuộc Vương Khiết cũng lên tiếng.
"Đáng ghét, hỏi một chút cũng không được, vậy chị gọi chúng tôi tới đây làm gì, chúng tôi rất bận rộn đó nha" Hi bất mãn vì Vương Khiết cứ bảo vệ Trương Dao.
"Aizz, Tiểu Khiết Khiết gọi lâu la như chúng ta xuất động, đủ hiểu tương lai của chúng ta không bằng địa vị của Vương phu nhân rồi" Lúc này Cương hoàn toàn không giống như một sát thủ máu lạnh vô tình, hắn ngồi vuốt bàn tay nhẹ nhàng nói.
"Mọi chuyện làm rất tốt, các người có thể đi được rồi" Vương Khiết lạnh lùng nói.
"Hừ, chị là kẻ qua cầu rút ván, không thèm ở lại đây nữa" Hi là người đầu tiên đứng lên, đi ra tới cửa rồi mà còn quay đầu lại đến gần Trương Dao nói nhỏ bên tai nàng "Nếu sau này chị sợ Khiết ăn vụng ở ngoài nhớ tới tìm em, em giúp chị đem tất cả tư liệu điều thu thập, còn giúp chị gắn máy nghe lén để 24 giờ đều có thể theo dõi chị ta" Nói xong còn lưu lại một nụ cười quyến rũ rồi đi mất.
Hiên thấy em gái hắn đi khỏi hắn cũng đứng lên, vô cùng thân sị đi tới chỗ Trương Dao, cuối người đưa ra danh thiếp "Nếu tương lai cô và Khiết chia tay, nhớ tới tìm tôi, tôi nhất định giúp cô giành tất cả tài sản của Khiết" Nói xong cũng tao nhã bước ra khỏi đại sảnh.
Cương cầm đàn violon cũng đứng lên, liếc mắt nhìn sắc mặt không tốt của Vương Khiết một chút, rồi lặng lẽ di chuyển đến cạnh Trương Dao "Sau này Khiết mà có vợ bé, cô cứ nói tôi, tôi giúp cô xử lý" Cương làm một động tác thủ thế, sau đó vội chạy nhanh ra ngoài, hắn sợ đi chậm một bước sẽ bị Vương Khiết giết chết.
"Địch" Vương Khiết thấy Địch cũng muốn rời đi nên vội nói.
"Chuyện gì? Muốn tôi giúp cô ấy xóa sẹo trên trán?" Địch liếc nhìn vết thương trên trán Trương Dao.
"Uhm"
"Một tuần sau vết thương trên trán lành lại thì tới tìm tôi" Nói xong Địch cũng không quay đầu lại mà liền tiêu sái đi ra ngoài.
Trương Dao vừa nghĩ cũng may là Địch không có nói gì hết, nhưng chưa kịp mừng thầm thì hắn lại quay đầu lại "Sau này có muốn sinh con thì nhớ tìm tôi đỡ đẻ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...