Editor: 520sweet Beta: Tịch Nhan
Phương Du ở dưới bàn đạp Đồng Ngộ một cái, thì thầm: "Đạo diễn hỏi cậu tại sao lại không chọn Cố ảnh đế, cậu sợ quỷ cái quái gì?"
Đồng Ngộ nhìn Cố Thừa mặt không biến sắc, trong lòng bực bội: "Cậu nghe lầm đấy, tôi nói là tôi không xứng."
Câu "Không xứng" này phát ra khiến sắc mặt Cố Thừa có chút thay đổi.
Đồng Ngộ có thể tìm bất kỳ lý do nào để từ chối anh, nhưng không có lý do nào gọi là là không xứng.
Giang Nhất Ngôn không quan tâm đến sở thích của Đồng Ngộ, hắn hỏi Cố Thừa: "Cố lão sư sao lại đến tham gia tiết mục này vậy, anh trước kia đều không tham gia tổng nghệ mà."
Đồng Ngộ giả vờ không thèm để ý lấy lên trên bàn nước uống một chút, giữ ở trong miệng không nuốt xuống.
"Không có lý do gì đặc biệt cả" Cố Thừa nhìn hai má phồng to của Đồng Ngộ: "Chính là cảm thấy trên người âm khí quá nặng, đến dương gian đi dạo một chút."
"Phốc —— khụ khụ khụ ——"
"DM cậu là đài phun nước đấy à!" Phương Du vỗ vỗ lưng Đồng Ngộ: "Uống chút nước thôi, làm gì mà cậu kích động vậy?"
Đồng Ngộ hoảng sợ nhìn Cố Thừa một cái......!Anh đang nói nhảm gì vậy?
Từ Giang vừa nghe xong đều choáng váng đầu óc, hai người này sao cứ mở miệng là nói tới âm phủ, bọn họ là đang tổ chức một cái tổng nghệ trong sáng đó nha, chúng ta không thể nào nói chuyện về dương gian sao?
Từ Giang nhanh chóng nháy mắt với Nam Chi ra hiệu, Nam Chi hỏi Đồng Ngộ: "Cậu bình thường thích làm gì nhất?"
Đầu óc Đồng Ngộ có chút bối rối: "Xem phim."
Nói xong Đồng Ngộ liền thấy Nam Chi nhìn Cố Thừa một cái, theo sau cười cười: "Hoá ra là vậy, chẳng trách khi nghe tên tôi liền biết tên ca khúc chủ đề mà tôi hát."
Đồng Ngộ: "!!!" Nói thì nói thôi nhìn Cố Thừa làm gì?
Buổi ghi hình này quả thực là một kiếp nạn đối với Đồng Ngộ, vất vả cả buổi mới có thể quay xong, Đồng Ngộ một giây cũng không muốn ở lại, liền đứng dậy trở về phòng.
Cửa vừa đóng lại, Đồng Ngộ lấy điện thoại nhan chóng nhắn tin cho Đoạn Hàm: 【 Cậu nhỏ tìm anh ấy tới à? 】
Đoạn Hàm: 【 Ai? 】
Đồng Ngộ: 【 Đừng có mà giả ngu với cháu! 】
Đoạn Hàm giả vờ đến cùng: 【 Không biết cháu đang nói gì, chơi có vui không? 】
Vui sao?
Không thể phủ nhận, khi nhìn thấy Cố Thừa cậu rất vui, mặc kệ anh có bao phần lạnh nhạt, nhưng tim cậu cũng bởi vì sự xuất hiện của anh mà đập loạn.
Cửa của hai phòng cách nhau rất gần, nghe được âm thanh mở cửa cách vách, Đồng Ngộ ném điện thoại lên giường, liền đứng dậy ra mở cửa ——
Bên ngoài không có ai.
Đồng Ngộ nhìn thoáng qua, liền thấy Cố Thừa đang lên lầu.
Hai phòng ở lầu một không có phòng tắm riêng, phòng tắm chung lại trên lầu hai.
Đồng Ngộ cảm thấy mình có gì đó không đúng, không biết xấu hổ, người ta hiện tại là ảnh đế, còn cậu tính là gì? Dựa vào cái gì cho rằng anh sẽ đến tìm cậu?!
...
Trong phòng bếp, hạt cà phê đang được xay, Đồng Ngộ chống tay lên bàn, phát ngốc.
Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì, giống như cái gì cũng không nghĩ, đã nhiều năm cậu không cảm thấy trống rỗng như vậy rồi.
"Muộn rồi mà vẫn uống cà phê sao?"
Giọng nói đột ngột vang lên ở sau lưng làm Đồng Ngộ hoảng sợ, cánh tay đang chống trên bàn trượt xuống một chút.
Cậu quay đầu về phía sau nhìn Cố Thừa, buột miệng thốt ra: "Anh không phải đi tắm rồi sao?"
"Ân?" Cố Thừa cất vật đang cầm trên tay vào túi: "Sao em lại biết? Là cố ý trốn tôi, chờ tôi đi rồi mới chịu ra?"
"Ai cố ý?" Đồng Ngộ chột dạ quay đầu: "Chỉ là lúc ra ngoài vừa vặn thấy anh đi lên thôi."
Việc cãi lại lời Cố Thừa, Đồng Ngộ từ nhỏ đã tập thành quen, mặc dù đã nhiều năm như vậy thói quen đó của cậu cũng không bỏ được, Cố Thừa cũng vậy.
- ------wattpad: 520sweet-----------
Đồng Ngộ cố định bột cà phê đã xay lên máy, nước cà phê chậm rãi chảy ra, tiếng sữa sủi bọt dường như giảm bớt sự xấu hổ lúc này, Cố Thừa không nói lời nào, Đồng Ngộ cũng không nói, dựa vào cái gì mà lần nào cậu cũng phải chủ động nói chuyện?
Đồng Ngộ đổ sửa đã đánh bông vào ly cà phê, còn vẽ một bông hoa trên đó.
Cố Thừa nhìn bàn tay đang cầm ly của cậu, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay hồng hồng mềm mềm, nơi bị phỏng trên mu bàn tay vẫn còn hơi đỏ.
Cố Thừa nghĩ, đứa nhỏ này so với trước kia kiên cường hơn rất nhiều, trước kia nếu bị phỏng nặng thế này, chắc chắn sẽ khóc đến trời long trời lỡ đất.
Luôn có một bóng người đứng trong tầm mắt của Đồng Ngộ, cậu chửi thầm: Nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn! Anh bị người ta làm cho câm rồi sao, mắc gì lại đứng đây nhìn?!
Cố Thừa mở miệng hỏi: "Khuya như vậy rồi mà uống cà phê, chê ngủ tốt quá sao?"
Cố Thừa không nói lời nào, Đồng Ngộ ở trong lòng hùng hùng hổ hổ mắng, Cố Thừa vừa mở miệng, Đồng Ngộ càng tức giận: "Anh quản tôi à?"
Một ngày tốt lành như hôm nay cứ như vậy bị anh phá hoại, Đồng Ngộ hối hận, giật giật khóe miệng, lại nói: "Tôi ngủ không được nên mới uống."
Cố Thừa thấy cậu đưa bậc thang cho mình, có chút muốn cười: "Trước kia không phải vừa nằm lên giường em liền ngủ sao?"
Đồng Ngộ hoảng sợ, liếc Cố Thừa một cái: "Anh thử quay đầu nhìn xem?"
Cố Thừa quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Đồng Ngộ nhắc nhở anh: "Máy quay phim lớn như vậy còn không thấy à?"
Tuy buổi quay hình đã kết thúc, nhưng máy quay phim vẫn đang mở, hơn nữa Đồng Ngộ vừa rồi về phòng cũng quên xem lại đoạn ghi hôm nay.
"Tôi chỉ là tuyến mười tám, không nổi không chìm nhưng thật ra không ngại cùng ngài vị ảnh đế đây có quan hệ, nhưng chỉ sợ khiến ngài khó chịu thôi!"
Từng câu mà Đồng Ngộ nói ra đều cố tình thêm một chữ "Ngài", không khỏi khiến bầu không khí trở nên có chút xa cách.
Cố Thừa vừa định nói cậu đừng xưng hô như vậy, liền nghe Đồng Ngộ nói: "Cho dù ngài không sợ, nhưng tôi không muốn bị fans của ngài mắng đâu, cho nên phiền ảnh đế nói chuyện chú ý một chút."
Cố Thừa vốn tưởng rằng Đồng Ngộ trốn tránh anh là bởi vì áy náy, nhưng anh như thế nào lại cảm thấy, oán khí của Đồng Ngộ so với ám khí trên người anh còn nhiều hơn?
Cố Thừa: "Bọn họ sẽ không dám làm thế."
"......" Đồng Ngộ nghẹn lại, nhìn anh một cái: "Cũng đúng, ngài hiện tại nổi tiếng như vậy, tổ tiết mục nào dám chọc."
Cố Thừa: "Lời này nghe không giống như đang khen tôi."
Đồng Ngộ cũng thành thật: "Đúng thật không phải khen anh."
Cậu nhìn ly cà phê, đột nhiên chủ động mời: "Muốn uống một ly không?"
Cố Thừa không thích cà phê lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Nhìn qua người khi còn nhỏ còn không thể rót cho mình cốc nước nóng bây giờ đang khéo léo pha tách cà phê thứ hai, Cố Thừa thật muốn hỏi, mấy năm nay rốt cuộc cậu sống thế nào, nhưng lại cảm thấy lời này hỏi ra có chút xa lạ.
Anh không thích cảm giác này, mặc dù Đồng Ngộ đã rõ ràng giữ khoảng cách với anh, nhưng Cố Thừa lại không muốn xa cách như vậy.
Lần này Cố Thừa đến đây là để giải thích rõ ràng một chuyện, nhưng Đồng Ngộ mỗi một câu đều không cho anh cơ hội.
Đồng Ngộ đẩy ly cà phê đến trước mặt Cố Thừa, trên mặt cà phê không vẽ hoa, màu sắc so ly vừa rồi cũng đậm hơn.
Cố Thừa lo lắng, không chú ý tới Đồng Ngộ uống hết ly cà phê như thế nào, anh cầm ly lên uống một ngụm, mày nhăn lại......
Đồng Ngộ nhìn anh với vẻ mặt 'tính kế thành công' hỏi: "Được không?"
Cà phê không bỏ đường, đắng đến mức khiến Cố Thừa nghi ngờ nhân sinh: "Đắng."
Đồng Ngộ khoanh tay: "Không ngon sao? Uống không ngon thì đừng uống......"
Cố Thừa đột nhiên nâng ly của Đồng Ngộ lên uống một ngụm, Đồng Ngộ ra tay chậm một bước, chưa kịp giật lại cái ly, cậu gào to nói: "Của tôi!"
Môi Cố Thừa đụng tới nơi Đồng Ngộ vừa mới uống qua, anh ngước mắt nhìn Đồng Ngộ.
Đồng Ngộ cảm thấy giành không được, liền rút tay lại, hậm hực nói: "Anh cũng chưa nói là muốn uống giống tôi."
Cố Thừa giống như không đủ may mắn để được uống ly như cậu, lại nhìn Đồng Ngộ làm đến lưu loát, hương vị thế nào lại trở nên như vậy, có thể nói là một lời khó nói hết.
Ly của Đồng Ngộ ngọt đến ngấy, trong miệng Cố Thừa vừa đắng vừa ngọt, suýt chút nữa mất đi vị giác.
Cố Thừa đặt ly xuống, không bình luận về hai cốc cà phê cực phẩm, mà nói một câu không liên quan: "Lần sau nhớ chọn tôi."
Đồng Ngộ trừng mắt nhìn anh một cái: "Dựa vào cái gì?"
Tám năm không gặp, đứa nhỏ không nghe lời, trước kia cậu không bao giờ hỏi dựa vào cái gì.
Cố Thừa nói: "Vậy em sẽ chọn tên đầu xanh kia sao?"
Đồng Ngộ cầm cà phê lên muốn uống, đưa đến bên miệng mới nhớ tới Cố Thừa vừa rồi mới uống qua, cậu buông ly cà phê: "Không được sao?"
Lúc trước cậu nhiệt tình theo đuổi, kết quả bị bỏ mặc tám năm, cậu thề, về sau cậu sẽ không bao giờ làm ra việc như chủ động lấy lòng đó nữa.
Truyện Teen Hay
Cố Thừa nhìn cậu đặt cái ly xuống, bộ dáng cau mày không biết có phải là do ghét bỏ cái ly anh từng uống qua hay không, thấy tiếc cho cái ly không thể uống tiếp sao.
Cố Thừa hỏi: "Bạn của em sao?"
Đồng Ngộ cố ý chọc giận anh: "Không phải, cậu ấy chính là người tôi thích."
Biết cậu nói nhảm, nhưng nghe đến cậu nói thích người khác, Cố Thừa vẫn là không nhịn được: "Em không phải thích con gái à?"
Nghe Cố Thừa nói, Đồng Ngộ giống như là bị người khác chạm vào vảy ngược, sắc mặt liền trầm xuống: " Anh nói cái gì?"
Phương Du từ trên lầu xuống dưới liền thấy Đồng Ngộ và Cố Thừa hai người đứng đối diện ở trong phòng bếp, biểu tình của Cố Thừa hắn nhìn không hiểu, nhưng Đồng Ngộ lại là bộ dáng hung ác mà hắn rất quen thuộc!
- ---------wattpad: 520sweet------------------
Hắn vội vàng chạy tới ngăn Đồng Ngộ lại: "Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Đồng Ngộ một câu "Bộ anh là con gái sao" đã đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Cái gì mà tới xin lỗi, cái gì mà tới nối lại tình xưa, anh chính là tới trả thù! Rõ ràng là anh hứa mà không giữ lời, bây giờ lại nói cậu thích con gái!
Đồng Ngộ trừng mắt Cố Thừa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi đang thảo luận làm thế nào để trở thành tra nam."
Phương Du mạch não luôn luôn rõ ràng: "Không phải là tôi luyện thành sắt như thế nào à?"
Đồng Ngộ "Phanh" một cái đá ngã thùng rác, "Đúng vậy! Không sai, tra nam sắt thép là luyện như thế nào mà thành!"
Nhìn Đồng Ngộ tức giận rời khỏi phòng bếp, Phương Du nín thở vài giây, mãi đến khi Đồng Ngộ 'ầm' một tiếng đóng của phòng, hắn mới quay đầu hỏi Cố Thừa: "Anh chọc cậu ấy à?"
Cố Thừa nhìn hai ly cà phê chưa uống hết, hơi hơi nhíu mày: "Có lẽ vậy."
Không chỉ có chọc giận cậu, mà hình như phụ lòng cậu.
......!Tám năm.
Ánh mắt của Đồng Ngộ rõ ràng đang nói cho anh, cậu không có thích nữ sinh, người cậu thích vẫn luôn là anh.
Phương Du vội vàng "Chậc chậc" một tiếng: "Anh chọc cậu ấy làm gì, tâm lý cậu ấy có vấn đề, rất lâu mới có thể chữa khỏi."
Cố Thừa trong lòng lộp bộp một chút: "Cậu nói cái gì?"
Lời này nói ra thì rất dài, Phương Du cũng không định nói với anh rõ ràng, bọn họ cũng không thân: "Cũng không có gì, đều là việc trước kia, anh chỉ cần biết rằng cậu ấy là fan trung thành, sau khi thấy anh cậu ấy mới có thể tốt lên như bây giờ đấy."
Phương Du nói xong lại cảm thấy giải thích như vậy chưa đủ, tiếp tục tận tình khuyên bảo nói: "Anh có biết thời buổi bây giờ bồi dưỡng được một người như vậy rất khó không? Mỗi bộ phim của anh cậu ấy đều xem hơn 10 lần, tất cả đại ngôn của anh cậu ấy đều mua, tuy rằng anh nhiều fans, đều không kém cậu ấy bao nhiêu, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất vẫn là đừng chọc cậu ấy, bởi vì Đồng Ngộ biết những việc liên quan đến anh còn nhiều hơn những gì anh biết, lỡ đâu một ngày nào đó anh sẽ gặp rắc rối đấy!"
Lời này so với việc Đồng Ngộ nói không quen biết anh còn đau lòng hơn, tại sao một bên bịa chuyện về cái chết của anh, một bên lại là fan trung thành?
Ở trong ấn tượng của anh, đứa nhỏ vẫn luôn hoạt bát rộng rãi, 'tâm lý có vấn đề' mấy chữ này không thể nào là Đồng Ngộ được.
Cố Thừa nắm chặt đầu ngón tay hơi run rẩy, hỏi Phương Du: "Các cậu quen biết đã lâu sao?"
Tôi với cậu ấy là bạn hồi đại học," Phương Du nhìn thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: "Tôi lần này là cùng cậu ấy tới tham gia tiết mục."
Cố Thừa cảm thấy tính cách của Phương Du này có thể chơi tốt với Đồng Ngộ.
Có một số việc Cố Thừa vẫn muốn xác nhận một chút: "Lúc cậu ấy đi học có bạn gái không?"
"Cái quái gì vậy?" Phương Du như vừa nghe được một câu hỏi kỳ lạ: "Bạn gái? Đừng hỏi lung tung nữa, vừa khai giảng xong, không đến một tuần liền nói mình thích con trai, anh chưa xem phát sóng trực tiếp của cậu ấy sao, bạn trai cũ đã chết kia thật ra chỉ có một người, không biết tại sao họ lại chia tay, nhưng tôi cảm thấy người này tốt nhất là đã chết, nếu hắn còn sống, chắc cũng sống không lâu, bị nguyền rủa thành như vậy, cho dù Đồng Ngộ không phải là loại người chuyên mang lại điều xui xẻo cho người khác, nhưng nhất định là có thể xảy ra."
Cố Thừa: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Thừa: "Nghe nói tôi sống không lâu."
Đồng Ngộ hùng hùng hổ hổ: "Ai mẹ nó nói!"
Cố Thừa: "Phương Du."
Đồng Ngộ vén tay áo đánh Phương Du tơi bời: "Cẩu đồ vật, sao mi nguyền rủa anh trai ta! Sao mi nguyền rủa anh trai ta! Mi mới sống không lâu!"
Phương Du ôm đầu tán loạn: "......!Liên quan gì đến tôi?"
Sweet: Lúc nghe Cố Thừa hỏi Đồng Ngộ không phải thích con gái sao á trời ơi con tym tui đau, chắc bé lúc đó sốc lắm, nghĩ sao mà ổng hỏi như vậy dị ta, bé nói muốn yêu đương với ổng rùi mè.
Sao cứ muốn muốn đổi ý...
[300723].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...