Thượng đế nhất định là đang nói giỡn với cô…… Nhất định là……
Nếu là mơ, cũng nên sớm tỉnh lại, nhưng là giấc mơ của cô vẫn là đi xuống, giống ra hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo thông thường mà diễn ra liên tục, không ngừng mà tiếp tục, biên kịch không chịu thu tay lại, liền vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Cho dù, cô đã chột dạ không nghĩ sẽ diễn, bởi vì, cô như thế nào đều cảm thấy, chính mình không phải là nữ nhân vật chính……
"Hiện tại cô tin đi?"
Thanh âm của Đường Tắc An kéo cô từ sâu trong những suy nghĩ khiếp sợ, cô quay đầu nhìn anh, cảm thấy anh chính là lí do của toàn bộ cảnh tượng trong mơ, diễn ra việc này, đều là từ một tay anh biên đạo.
"Không……" Cô thì thào nói nhỏ, vẫn không thể tin được.
Làm sao có thể lập tức liền tin tưởng, cho dù là sự thật, cũng nên cho cô một chút thời gian để tiếp nhận chứ?
Trong lòng run sợ bị đưa đến Đài Bắc, Đường Tắc An trực tiếp đem cô đến một văn phòng luật sư, luật sư của anh hướng cô kể lại cùng giải thích toàn bộ sự việc.
"Cô chưa đầy hai mươi tuổi, trên pháp luật thì cần có người giám hộ bảo hộ. Từ sau khi nữ tu sĩ Trương qua đời, trong khoảng thời gian này cũng không có người ra mặt nhận nuôi, cô lại không hề có khả năng tự mưu sinh, bởi vậy Đường tiên sinh đã xin pháp viện phán định." Luật sư nói một cách chuyên nghiệp.
Cô nghe, biết thế, nhưng cũng không hiểu cho lắm.
Đường Tắc An tuổi còn trẻ, nghe nói anh gia cảnh giàu có, là tổng giám đốc một tập đoàn, mới hai mươi bảy tuổi, lại nhận nuôi một cô gái mười bẩy tuổi từng bị bỏng nên thay đổi, nam nhân này nếu không phải ý nghĩ có vấn đề, thì khả năng…… Là cái biến thái!
"Đường tiên sinh là thành ý thật tưởng chiếu cố cô, bất quá cô cũng đừng lo lắng, tình trạng này sẽ không duy trì lâu, chỉ cần ba năm, khi cô tròn hai mươi tuổi, quan hệ này của hai người sẽ tự động biến mất." Luật sư lại nói.
Ba năm, ý nói là, tương lai ba năm cô đều phải bị Đường Tắc An giám hộ hoặc…… Theo dõi?
"Văn kiện này là thật, không phải giả dối." Luật sư lại nghiêm chỉnh tuyên bố.
Là, hết thảy đều là thật sự, Đường Tắc An thật sự thành người giám hộ của cô……
Nhưng, vì sao?
"Anh…… Vì sao phải làm như vậy?" Hảo hảo ngày bất quá, vì sao phải vì chính mình tìm phiền toái chiếu cố cô? Là người bình thường sẽ không làm loại này việc ngốc này. (anh í có phải người bình thường đâu, là bt mà)
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi có rất nhiều tiền……" Anh tự giễu nói xong, đột nhiên nghiêm mặt nói:"Dù sao mặc kệ cô tiếp không tiếp nhận, tôi đều phải giúp cô, giúp cô có được hạnh phúc."
Giúp cô có được hạnh phúc?
Này…… Đây là có ý tứ gì?
"Một cô gái mười bảy tuổi nên như thế nào, tôi sẽ từng chút từng chút giúp cô tìm về." Ánh mắt anh vừa thâm trầm vừa mê hoặc.
Cô ngây ngẩn cả người, bởi vì anh nói, vẻ mặt của anh, cũng không giống trêu đùa.
"Tôi sẽ dùng ba năm này một lần nữa tái sinh cho cô, cô chỉ cần phối hợp thật tốt là được." Đường Tắc An ngữ khí không hề bình thường mà uy nghiêm.
"Vì sao là tôi?" Tuy rằng những nghi vấn đều đã giải thích rõ ràng, nhưng cô vẫn là không rõ, anh vì sao tìm tới cô? Nếu thầm nghĩ quá nghiện làm việc thiện, anh có thể thu dưỡng một người đẹp hơn, càng đáng yêu, sửa đổi thường, càng ít (người nhỏ)……
*** Từ đây ta đổi cách xưng hô nhớ, sẽ là tôi và em, anh và tôi ***
Anh yên lặng nhìn cô, trầm mặc một lát, mới nói:"Bởi vì em là Đồng Húc Hòa."
Cô kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Là bởi vì…… Cô là cô?
"Em chỉ cần nhớ kỹ, đây là tôi nợ em." Anh ấp ấp nói xong.
Hình như có điều gì ẩn chứa trong lời nói của anh, làm cho cô trong lòng nghi hoặc không giảm mà lại tăng.
Anh thiếu nợ cô cái gì? Cô rõ ràng chưa bao giờ nhận thức anh a!
Giữa lo sợ và nghi hoặc, cô bị mang ra khỏi nơi cô đã ở một thời gian dài. Xe dừng lại, sắc mặt của Giang thư ký vẫn tối sầm từ khi còn ở trên núi, quay đầu nhìn Đường Tắc An, muốn nói lại thôi."Tổng giám đốc……"
"Chuyện này trước mắt đừng nói ra ngoài, còn có, giúp ta tìm một quản gia chuyên nghiệp, gọn gàng." Đường Tắc An ra mệnh lệnh.
"Là. Nhưng tổng giám đốc……"
"Gọi điện thoại cho bác sĩ Vương, ta muốn hẹn trước thời gian xem bệnh." Anh không cho Giang thư ký có cơ hội đặt câu hỏi.
"Tổng giám đốc……"
"Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi." Anh dứt lời đẩy ra cửa xe, lôi kéo Đồng Húc Hòa xuống xe.
Giang thư ký nhìn thoáng qua hành động Đường Tắc An một thân giữ lấy Đồng Húc Hòa, mặt nhăn thành một đoàn, âm thầm thở dài một hơi, ngoan ngoãn ngậm lại miệng, lái xe rời đi.
Theo sau, Đường Tắc An dẫn Đồng Húc Hòa đi thang máy lên lầu; chưa từng đi nên Đồng Húc Hòa ở trong thang máy giống như bị điện giật ngả nghiêng, anh nhanh cầm lấy tay cô để đi lên.
Đường Tắc An xem vẻ mặt cô hiếu kỳ lại khẩn trương, trong lòng một trận bi thương không nói được gì.
Tầng mười tám chỉ có một phòng ở, Đường Tắc An mở khóa cửa, nhìn cô nói:"Vào đi, về sau đây là nhà của em."
Cô sợ hãi đi theo vào trong nhà, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
Phòng ở toàn bộ bên trong trang hoàng tràn ngập gọn gàng, mỗi một chỗ đều sạch sẽ sáng ngời, không nhiễm một hạt bụi, quả thực tựa như cô xem được trên tạp chí cũ nội thất phiên bản mới!
Cô cả người không được tự nhiên với sắp đặt này, không dám bước vào.
"Như thế nào không tiến vào?" Đường Tắc An quay đầu hỏi.
"Tôi…… Sợ đem nhà của anh làm bẩn……" Nơi này rất sáng, thực làm cho cô tự biết xấu hổ.
Đường Tắc An mi hơi hơi thu lại, không hờn giận nói:"Đừng nói bậy, em không bẩn."
Cô ngẩn ngơ, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, tâm, rất nhanh ấm một chút.
Mới trước đây, mọi người trong thôn xa lánh cô, ánh mắt ghét bỏ, từng làm cho cô một ngày dù tắm rửa mười lần, vẫn nghĩ chính mình dơ bẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...