Cùng một tình cảnh, cùng một phương thức, mười năm trước cô mất đi cha mẹ, hiện tại, lại mất đi người cô yêu nhất cuộc đời này sao?
Kết quả là, cô lại biến thành một người cô đơn……
"Không…… Không…… Không cần…… Không cần chết! A –"
Cô hối hận, tự trách khóc lóc gào hét, thanh âm thê lương thống thiết, ở núi rừng yên tĩnh len lỏi vào, nghe lại giống như là Quỷ Hồn gào thét.
Đường Tắc An bị thương khâu ba mươi mũi, may mắn không có thương tổn nguy hiểm đến thần kinh, bất quá vẫn là nằm viện để tiến một hành kiểm tra một loạt, xác định có hay không có dấu hiệu não bộ bị chấn động.
Khi người nhà của anh đến bệnh viện, Đồng Húc Hòa vẫn canh giữ ở bên người anh, nhìn khuôn mặt buồn ngủ tái nhợt của anh, cô vừa đau lòng vừa hối hận, căn bản không muốn lặp lại chuyện không may chỉ trong nháy mắt giống như trong quá khứ kia, trong lòng cô chân chính không muốn.
Cũng không dám đoán ý tưởng điên cuồng của Đường Tắc An trong lúc đó.
Hai người bọn họ, đều đã chịu đựng nhiều thống khổ, không cần từ những người bên ngoài mà đi trách móc bản thân, cũng không cần người khác định tội hộ.
Bọn họ, đã sớm tự mình trừng phạt chính mình, chính là không ai biết.
Cho nên, đủ rồi, giờ đến lúc ra đi!
Mọi việc mười năm trước, nó đã theo thời gian trôi qua, hóa thành yên lặng……
Nhẹ vỗ về mặt anh, cô hy vọng anh có thể an ổn ngủ say, cái gì cũng đều không cần suy nghĩ, để mọi đúng sai đi qua!
"Chúng ta còn sống là tốt rồi, còn thật sự, phải vì chính mình mà sống, cho dù không thể ở cùng một chỗ, cũng có thể yêu nhau."
Cô cầm tay anh, đem mặt vùi vào lòng bàn tay anh, ôn nhu nói.
Cô đã nghĩ thông suốt, có lẽ cha mẹ sẽ hiểu cho cô, sẽ hiểu tình yêu của cô đối với Đường Tắc An, bởi vì bọn họ đã rõ ràng, anh đối với cô là thiệt tình, đã trọn lấy cách ôm mọi tội lỗi về mình.
"Có lẽ đến một ngày nào đó, lúc chúng ta có thể trút bỏ gông xiềng trên mình, hoặc là lúc chúng ta có thể bình thường trở lại, đến lúc đó, nếu chúng ta còn yêu nhau, ông trời sẽ an bài cho chúng ta gặp lại……" Cô tiếp tục nói.
Đường Tắc An hơi hơi giật mình, nhưng mắt anh vẫn nhắm chặt.
"Em yêu anh, cho nên phải rời anh đi, em không cần trở thành cảm giác tội ác của anh, nếu không, chúng ta ở cùng một chỗ chỉ có cùng nhau thống khổ, không thể cùng nhau hạnh phúc, điểm ấy anh nhất định hiểu được, đúng không?" Nói xong, nước mắt của cô lại đầy trong hốc mắt.
Bên ngoài phòng bệnh truyền đến âm thanh ầm ỹ, cô biết đã đến lúc cô phải đi.
"Hẹn gặp lại, Tắc An. Em biết anh có thể tìm được em, nhưng là đừng tới tìm em, em sẽ sống tốt, cũng sẽ chiếu cố chính mình, không cần lo lắng cho em……" Thanh âm cô ngang ngạnh, nói xong, đứng lên, nhìn anh một lần, cuối cùng, không đành lòng cúi xuống, ở trên môi anh in lại một nụ hôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Sau đó, cha mẹ Đường Tắc An đuổi tới bệnh viện, một đống phóng viên truyền thông cũng tới góp vui, toàn bộ lại lâm vào hỗn loạn nho nhỏ, tất cả mọi người vội vàng hỏi nguyên nhân Đường Tắc An gặp chuyện không may, hỏi tình trạng hiện tại của anh, nhưng không ai phát hiện, khóe mắt anh, chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ.
Đồng Húc Hòa sẽ không xuất hiện ở đây nữa, cô đi rồi, từ nay về sau sẽ biến mất khỏi cuộc sống của Đường Tắc An.
Năm năm sau…
Đường Tắc An mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, từ lúc sáng sớm đến tối muộn cũng không ngừng làm việc. Bởi vì trở lại chức vị tổng giám đốc tập đoàn, hơn nữa ở thôn Nghênh Hi, hội quán Thịnh Đường đang vận chuyển làm ăn buôn bán, muốn xử lý mọi chuyện liền càng nhiều càng phức tạp, bởi vậy ngay cả ngày nghỉ cũng không thể nghỉ ngơi.
Thư ký mới của anh, Lô Lợi thường thường khuyên anh nên vì cấp dưới suy nghĩ một chút, bởi vì anh một người đi đầu, những người đi sau so với anh còn vất vả hơn, còn như vậy mỗi ngày phải tăng ca, người đã kết hôn thì ly hôn, người chưa kết hôn vĩnh viễn không cưới được vợ.
"Tôi nghĩ cậu là chính mình tưởng nghỉ ngơi đi?" Đường Tắc An trừng mắt nhìn nam thư ký trẻ tuổi liếc mắt một cái, hừ lạnh.
Nguyên lai Giang thư ký đã bị chuyển công tác, tuy rằng anh biết Giang thư ký phía trước có làm điều gì cũng đều muốn tốt cho anh, nhưng vết rách đã tồn tại, anh không nghĩ gặp lại hắn, vì thế điều hắn đi nơi khác làm việc, tuyển một thư ký mới.
Chính là, Lô Lợi này so với Giang thư ký còn muốn nhiều lời hơn.
"Tôi là suy nghĩ cho anh a, tổng giám đốc. Anh còn như vậy đem toàn bộ tâm tư đặt ở công việc, như thế nào có thể yêu đương a?" Lô Lợi lắc đầu thở dài. Tổng giám đốc đều ba mươi ba tuổi, lại ngay cả đối tượng cũng không có, thật đáng thương.
"Ai nói tôi không thể yêu đương?" Anh nhíu mi tâm.
"Anh có sao?" Lô Lợi cả kinh nói.
"Có."
"Ai a? Ở nơi nào? Tôi như thế nào lại chưa thấy qua?" Lô Lợi được đà.
"Ở trong này." Anh chỉ chỉ ngực.
Lô Lợi sửng sốt một chút, mới thất thố nói:"Tổng giám đốc, nữ nhân hẳn là ôm vào trong ngực, mà không phải đặt ở trong lòng."
Anh cười nhẹ, lười giải thích.
Căn cứ vào trước kia, anh không muốn cho thư ký can thiệp và cuộc sống của anh, nhất là đời sống tình cảm, cho nên Lô Lợi cũng không biết chuyện Đồng Húc Hòa.
Mọi việc có liên quan đến cô, chỉ có chính anh mới rõ ràng.
Mở máy tính ra, bên trong có tin gửi đến là ảnh chụp mới nhất cùng tình hình cuộc sống của cô, những tư liệu báo cáo này, đã giằng co anh năm năm.
Anh có thể không đi tìm cô, lại không thể không biết cô ở nơi nào, anh muốn xác nhận cuộc sống của cô có tốt không, có an ổn không.
Hiện tại cô đã hai mươi ba tuổi, năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, tại ột khu nhà tiểu học phía nam ở một thôn nhỏ dạy học.
Năm năm nay, cô trở nên càng thành thục, xinh đẹp hơn, tựa hồ đã đi qua bóng ma trước kia, trên mặt tươi cười ấm áp mà điềm tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...