Chết Cũng Không Thể Yêu

Cô đã chịu đủ bị vứt bỏ, người đi thì tiêu sái rời đi, người bị bỏ lại lại thừa nhận cùng chịu đựng khổ sở đến vô tận, mỗi người ở bên cô đều dần dần biến mất, ba mẹ cũng là như thế này, nữ tu sĩ Trương cũng là như thế này, hiện tại, ngay cả anh cũng muốn đối cô như vậy sao?

Anh…… Cũng không cần cô sao?

"Không cần lo lắng, cuộc sống cùng việc học của em tôi vẫn lo cho em. Bất quá, luật sư của tôi sẽ xử lý tốt tài vụ trong tương lai cho em, em trước hãy giữ lấy cái này sử dụng (thẻ tài khoản), em tùy lúc có thể đi lĩnh tiền để dùng. Còn có, cái chìa khóa này sẽ để lại cho em, nhớ rõ ăn cơm đúng giờ, chuyên tâm đọc sách, buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng cảm lạnh." Anh giống như làm việc cuối cùng, đem chiếc chìa khóa của chính mình lấy ra rồi đặt xuống, mở ra chiếc cặp tài liệu, đặt lên trên bàn, sau đó xoay người bước đi.

"Không…… Không cần đi……" Cô bật thốt lên.

Không cần bỏ lại tôi! Tôi có thể thu hồi những lời này, có thể đem tình yêu cất thật tốt, có thể chỉ làm cái muội muội…… Xin anh…… Đừng đi……

Lòng của cô hướng đến anh hò hét, nhưng là ở trong thâm sâu cô hiểu được, những lời này nếu nói ra miệng, anh sẽ gặp nhiều làm chuyện phức tạp, bởi vậy cô gắt gao che miệng mình, đem lời nói nuốt vào.

Anh tâm chấn động một chút, chân dừng lại, chỉ trong một cái chớp mắt, anh thiếu chút nữa đã nghĩ quay đầu ôm cô vào lòng, điên cuồng mà hôn cô.


Nhưng là, anh có thể đem bí mật chôn sâu, có thể mang cô cao chạy xa bay, nhưng không cách nào đối mặt với tội nghiệt của chính mình.

Anh vĩnh viễn cũng không có cách đối mặt với tình yêu của cô dành cho anh.

Anh quyết tâm, bước đi về phía trước, Đồng Húc Hòa không có lên tiếng giữ lại nữa, nhưng là anh có thể nghe thấy tiếng cô đau đớn khóc nức nở……

Đi ra khỏi cửa, anh hốt hoảng trốn vào thang máy.

Thang máy đi xuống bãi đỗ xe, ngực anh như bị nhéo đau đớn phải thở dốc, anh phảng phất nghe thấy tiếng cười quỷ dị càn rỡ ở trong lòng.

Anh rốt cục hiểu được, vong linh của Đồng gia muốn anh trả lại, không phải mạng của anh, mà là tâm của anh.

Đồng Húc Hòa bề ngoài thoạt nhìn không có gì bất đồng, nhưng là lòng của cô đang bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng.

Cô không thể ăn, không thể ngủ, chuyện duy nhất có thể làm, chính là liều mình học bài.

Bởi vậy thành tích của cô tốt đến mức làm cho thầy giáo phải giật mình, thi giữa kì vẫn duy trì ở vị trí thứ nhất, nhưng thân thể của cô lại xuất hiện thay đổi.

Cô không hề mở miệng nói chuyện, phải nói, cô không có biện pháp mở miệng nói chuyện, cô, mất đi thanh âm.

Trần tẩu lúc ban đầu vẫn chưa phát hiện ra, bởi vì cô vốn không nói nhiều, mà bà còn tưởng rằng là tâm tình của cô không tốt, mới dùng gật đầu lắc đầu qua lại để trả lời, thẳng đến một tháng sau, bà mới rõ ràng kinh ngạc thấy, khi Đồng Húc Hòa bị té ngã, đúng là há mồm mà kêu không ra tiếng!

"Tại sao có thể như vậy? Nhất định phải báo cho Đường tiên sinh mới được……" Trần tẩu bị dọa choáng váng, cầm điện thoại lên đã nghĩ khẩn cấp gọi cho Đường Tắc An.


Đồng Húc Hòa xông lên đi bắt lấy tay bà, liều mình lắc đầu.

Cô không thể lại phiền toái Đường Tắc An, tai thời khắc anh quay đầu rời đi kia, cô đã thề, không bao giờ nữa cùng anh gặp mặt, không bao giờ nữa ảnh hưởng đến anh.

Cô, một người cũng có thể sống tốt, cô không cần anh lo lắng, không cần anh khó xử, đây là phương thức duy nhất cô có thể báo đáp anh.

"Nhưng là tình trạng của tiểu thư……" Trần tẩu đau lòng nhìn cô.

Không có việc gì, tôi sẽ tốt…… Khẩu hình của cô nói như vậy, cô cố gắng quên đi chua xót mà mỉm cười.

"Làm sao có thể không có việc gì? Sau này tiểu thư có thể nói a! Cháu rốt cuộc muốn đem bao nhiêu khổ nuốt vào trong bụng đây? Đứa trẻ ngốc……" Trần tẩu ôm lấy cô, khổ sở không biết phải làm như thế nào cho phải.

Cô tựa vào vai Trần tẩu, trong mắt có một tia chua xót.

Nhân sinh vốn chính là khổ, may mắn cô từ nhỏ đã học được đem cái khổ nuốt vào như thế nào, lúc này đây cô cũng có thể sẽ vượt qua, cô có thể……

"Này nhất định là áp lực tâm lý tạo thành, tôi dẫn tiểu thư đi hỏi bác sĩ, xem có phương pháp gì có thể chữa trị……" Trần tẩu sao lại nhìn không ra chướng ngại tâm lí của Đồng Húc Hòa? Là tình yêu đem cô bức thành như vậy, tâm hồn nhó bé của cô dù không thừa nhận cũng không được, mới có thể để lại phản ứng trên thân thể.


Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, tuy rằng biết rõ bác sĩ trị không hết bệnh của cô, nhưng vì làm cho Trần tẩu an tâm, cô vẫn là đáp ứng chạy chữa.

Vì thế, nghỉ học nửa ngày, cô đi bệnh viện một chuyến, làm kiểm tra, kết quả cùng dự đoán từ trước của cô là giống nhau, là vấn đề tâm lý.

"Cô đại khái cho rằng chính mình nói cái gì không nên nói, mới dùng phương thức này trừng phạt chính mình đi?" Bác sĩ hỏi như vậy.

Là…… Như vậy sao? Cô giật mình kinh ngạc, run rẩy ẩn trong yết hầu của chính mình.

Bởi vì thổ lộ tình yêu với Đường Tắc An, cô mới biến thành như vậy sao?

"Đừng quá trách cứ chính mình, trên đời này có rất nhiều sự việc đều không phải như cô tưởng, thị phi đúng sai, có khi chính là bản thân cô tự cho là đúng, người khác không cho rằng như vậy, kết quả cũng là do cô đa tâm làm hại chính mình chịu khổ……" Bác sĩ ôn hòa khuyên nhủ.

Nếu cô không có sai, kia Đường Tắc An vì sao phải đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui