Edit: Meii
Cố gắng ăn nhanh hai miếng cơm cà ri(1) lạnh lẽo, Lục Tây vội vàng kiếm cớ để kết thúc bữa tối.
Cậu cũng nhìn thấy ánh mắt mất mát của Kinh Thành, nhưng cho dù y có dùng ánh mắt cún con đó nhìn cậu, cậu cũng không dám ở lại lâu.
Dù sao thì bây giờ cậu cũng đang trong "tình yêu nồng cháy" với Kinh Đường mà.
Chẳng may tên nhóc kia đang trốn ở đâu đó nhìn lén cậu, xong phát hiện ra cậu đang câu tam đáp tứ (2), một bên thì nói thích hắn, bên kia lại thả thính người anh trai hắn yêu nhất.
Có đi tìm đường chết cũng không nên làm rõ ràng như vậy.
(2) Câu tam đáp tứ: chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn, đặc biệt là trong những mối quan hệ trai gái.
Tuy rằng cậu cũng rất mong tìm được manh mối từ chỗ Kinh Thành.
Nhưng mà có thất bại mới có thành công, chỉ cần độ thiện cảm của Kinh Đường đối với cậu đạt 60 điểm là cậu có thể có được sự trợ giúp của hắn.
Đến lúc đấy, muốn vượt qua phó bản này dễ như chơi.
Thế nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được Kinh Đường rồi tăng độ thiện cảm của hắn với mình lên!
Nghĩ vậy, ra khỏi phòng ăn là Lục Tây chạy ngay đến phòng Kinh Đường.
Cậu không hề biết, ở ngay cửa phòng ăn, một dáng người cao gầy đứng đó nhìn cậu, hai tay buông bên người khẽ nắm chặt.
Lục Tây mở cửa phòng ra, một cơn gió phả vào mặt cậu.
Cửa sổ sát đất mở toang, rèm cửa trắng tinh bị gió thổi lên cao, bay phấp phới.
Trong phòng không bật điện, bóng tối khiến Lục Tây không nhìn rõ tình trạng ở trong phòng, cậu chỉ có thể đóng lại cửa ra vào, cần thận dò dẫm tiến lên mấy bước.
Vừa đi, cậu cừa gọi to tên hắn cho đỡ sợ.
"Tiểu Đường ơi?"
"Bấy bì à?"
"Bảo bối thân yêu ơi..."
....
Bị gọi bằng mấy biệt danh buồn nôn như vậy mà cũng không ra đánh cậu, chắc là chưa về thật.
Rốt cuộc tên nhóc này chạy đi đâu mất rồi?
Rèm cửa vẫn đang phiêu lãng trong gió, bỗng có một luồng khói trắng theo gió chui vào phòng khiến Lục Tây giật mình.
Cậu nghĩ rằng những ảo cảnh hỏa hoạn lại bắt đầu diễn ra.
Mãi cho đến khi cậu nhấc rèm cửa nhìn ra ban công, thấy ấm nước(3) đang sôi ùng ục nhả khói trắng mới nhẹ nhàng thở ra.
Hóa ra là đun nước pha trà.
Mới tí tuổi đầu đã bày đặt uống trà? Hai anh em nhà này đúng là giống hệt nhau, bên ngoài trẻ trung nhưng lại mang phong thái của mấy lão cán bộ về hưu, nhàm chán vô vị.
Lục Tây mở nắp ấm trà nhìn thoáng qua, nước bên trong vẫn còn rất nhiều, nhìn màu nước trà có vẻ mới hãm lá trà không lâu lắm.
Như vậy là Kinh Đường đã từng trở về đây, hoặc ít nhất là 5 phút trước vẫn còn ngồi đây.
Lục Tây tiếc nuối thở dài, có vẻ đêm nay không kiếm được độ thiện cảm rồi.
Cậu đang định cúi xuống đóng nắp ấm trà lại, không ngờ vừa cúi đầu đã thấy hình ảnh phản chiếu một gương mặt nữ trắng bệch trên mặt nước.
Hai con mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Lục Tây: "...."
Lại một cơn gió đêm thổi qua, hàng cây bên ngoài xào xạc lay động, Lục Tây cảm thấy như có thứ gì đó đang khẽ chạm vào mình.
Cậu cứng đờ xoay người lại, chỉ thấy một đôi chân trần đang lay động ngang tầm mắt cậu.
Theo đôi chân mà ngước mắt lên, cậu ngay lập tức nhìn thấy gương mặt vừa phản chiến trên mặt nước.
Một cô gái đang bị treo cổ bởi một cái thắt lưng màu đỏ tía, mái tóc đen bay tán loạn trong gió, đôi tròng mắt đỏ đậm sắp lọt khỏi hốc mắt đến nơi.
Cô gái mặc một chiếc váy dài kiểu Trung Quốc (4) màu trắng, máu từ cơ thể chảy dài xuống chân làm ướt tà váy.
Khi tầm mắt hai người chạm nhau, cô gái đột nhiên giãy giụa kịch liệt như xác sống vùng dậy.
Hai chân cô ta dẫm lên vai Lục Tây, cả người giãy giụa khiến cành cây lay động xào xạc như sắp gãy đến nơi.
Lục Tây hoảng sợ xoay người chạy vội vào trong muốn thoát khỏi căn phòng này.
Ngay khi cậu mới chạm tay vào tay nắm cửa, đã nghe thấy tiếng cạch cạch từ bên ngoài.
Cửa đã bị khóa lại!
Lục Tây cố gắng xoay tay nắm cửa, bỗng nghe thấy một tiếng "rầm" truyền đến từ ban công, gió trong phòng ngừng thổi.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, trái tim Lục Tây đập liên hồi.
Cạch cạch.
Tiếng cửa sổ sát đất bị đóng lại.
Ma nữ kia đã bò xuống khỏi cái cây rồi sao?
Rồi xong!
Như này khác gì bắt ba ba trong rọ đâu??
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh xuống.
Lục Tây có thể nghe được tiếng di chuyển cứng đờ của ma nữ kia.
Lộc cộc lộc cộc.
Dù đã di chuyển trên thảm lông rồi mà vẫn phát ra âm thanh kì dị.
Một lát sau, tiếng động dừng lại, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên bả vai của Lục Tây.
Lục Tây không dám quay đầu lại, cả người cứng đờ: "..." Chị gái à, chúng ta động khẩu không động thủ được không...
Lục Tây đứng yên, đến thở cũng không dám thở mạnh, bỗng cái tay chuyển từ vai xuống eo cậu, nhéo mạnh một cái.
"Anh nói là thích tôi cơ mà? Thế sao lại chạy hả? À, thì ra anh lừa tôi."
Không ngờ phía sau lại vang lên tiếng của Kinh Đường, dây thần kinh đang căng chặt của Lục Tây thả lỏng một chút, xoay người lại nhìn thiếu niên đang ngồi trên xe lăn.
Trên người thiếu niên mặc một bộ đồ ngủ màu trắng bê bết máu.
Nửa khuôn mặt trơ ra đầu lâu xương trắng, nửa còn lại cũng thảm không kém.
Da thịt từ khóe miệng đến tai đã vỡ nát, lòng trắng con ngươi còn đang có dòi không ngừng chui ra, rơi trên hai cái đùi ngồi trên xe lăn.
Mà cái xe lăn cũng bị vặn méo mó quỷ dị.
Tuy vậy, Lục Tây vẫn bất chấp mà ôm lấy eo Kinh Đường như ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng của mình.
Nhưng chiếc xe lăn tàn tạ bị cậu va vào khẽ rít lên một tiếng, suýt nữa khiến cả 2 người cùng ngã xuống thảm.
Lục Tây khóc lóc: "Hu hu, sao bây giờ cậu mới đến? Tôi sắp bị mấy con quỷ kia dọa chết rồi!"
Kinh Đường: "..."
Kinh Đường mất tự nhiên mà nhíu mày lại, đưa tay muốn đẩy Lục Tây ra.
Nhưng khi hắn chạm đến cổ Lục Tây, không ngờ lại chạm vào một tràng nước mắt.
Nóng nóng bỏng bỏng, giống với nhiệt độ cơ thể của cậu lúc này.
Thế mà, thực sự bị dọa phát khóc?
Xem ra người này thật sự rất sợ ma.
Kinh Đường quay đầu nhìn ma nữ vẫn đang giãy giụa trên cành cây ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày, trong mắt bỗng lóe lên một tia đỏ khát máu.
Ma nữ đang hăng say giãy giụa bỗng ngừng lại mọi động tác, thân thể run lên, nhanh chóng biến mất.
Cúi đầu nhìn người vẫn đang vùi trong lòng mình khóc đến run rẩy, trong mắt Kinh Đường hiện lên tia khó hiểu.
Rõ ràng dáng vẻ của hắn lúc này còn đáng sợ hơn ma nữ kia gấp trăm lần, thế sao người này sợ ma nữ lại không sợ hắn?
Kinh Đường: "Cô ta đi rồi."
Hai tay Lục Tây vẫn ôm chặt Kinh Đường, run rẩy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cành cây kia đã trống không mới nhẹ nhàng thở ra.
Cả người kiệt sức mà ngồi bệt xuống sàn, đem đầu gối lên cái đùi đầy vết máu của Kinh Đường.
Nghiêng đầu nhìn Kinh Đường, Lục Tây hít hít mũi: "Cậu chạy đi đâu lâu thế?"
Giọng nói mang theo chút oán trách và tủi thân.
Nói đến cũng thật kì lạ, rõ ràng dáng vẻ của tên nhóc này còn kinh khủng hơn, thế nhưng khi Lục Tây nhìn thấy hắn lại cảm thấy vô cùng an toàn, cho dù hắn biến thành hình dạng ma quỷ như vậy.
Nhưng mà, nếu đây là dáng vẻ lúc chết của Kinh Đường, vậy thì có lẽ hắn đã bị thương rất nặng nhỉ.
Gặp phải chuyện gì mới có thể chết thành bộ dạng này? Nhảy lầu? Tai nạn xe cộ? Hay bị hành hạ đến chết?
Nhưng vì sao trên người hắn lại không có cái mùi khen khét gây mũi kia? Chỉ có mùi máu nồng nặc, khi cậu ôm lấy hắn có cảm giác nhưng mình bị chìm trong biển máu.
Lục Tây nghĩ nghĩ, vô thức vươn tay lên định chạm vào vết thương trên khóe miệng Kinh Đường, nhưng lại bị hắn nắm chặt tay.
Kinh Đường: "Tại sao không sợ tôi?"
Lục Tây chột dạ khẽ mím môi.
Thực ra cậu vẫn có chút sợ hãi, thế nhưng so với ma nữ xa lạ kia, cậu vẫn cảm thấy Kinh Đường đỡ đáng sợ hơn.
Cậu hỏi ngược lại hắn: "Tại sao tôi lại sợ cậu? Chẳng lẽ khi Kinh Thành cũng có bộ dạng như cậu, cậu cũng sợ anh ta sao?"
Ngừng một chút, cậu lại tủi thân nói: "Tiểu Đường, tin rằng tôi thích cậu khó vậy sao?"
Kinh Đường nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tây một lúc lâu, khẽ xùy một tiếng, gạt tay cậu ra.
Hắn điều khiển xe lăn đi đến cạnh giường.
Nhìn bóng lưng lộ rõ sự cự tuyệt của Kinh Đường, trong lòng Lục Tây gào rú, chả nhẽ kỹ năng diễn xuất của cậu kém thế sao??
Thế nhưng ngay sau đó, trong đầu cậu lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của đối tượng mục tiêu +10.
Độ thiện cảm hiện tại đang là 20.
Đối tượng mục tiêu đã xếp bạn vào Người đáng tin tưởng.
Nếu tiến thêm một bậc nữa, độ thiện cảm sẽ tăng lên gấp bội.
】
Lại nhìn bóng lưng lạnh lùng của Kinh Đường, hóa ra là đang ngạo kiểu chứ gì.
Len lén cười trộm một chút.
Cũng chẳng có ai chê cười mi, vui thì vui đi lại còn giả vờ cao lãnh cho ai xem?
Mồm thì chê nhưng thân thể lại thành thật, đúng là cái đồ bệnh kiều!
__________________
Đôi lời của editor:
Tui sắp xây xong nhà trên wordpress rùi bà con ơiii~
Thế nên có lẽ từ tuần sau tui sẽ chuyển đồ dần sang đó, bên này chắc chỉ đăng 1/3 chương thuii ????
Dĩ nhiên bên kia sẽ set password.
Nhưng mí bồ yên tâm, pass dễ lém ó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...