Châu Viên Ngọc Ẩn

Tân hôn ngày thứ
ba, theo phong tục dân gian là ngày tân lang cùng tân nương về nhà mẹ
đẻ. Hoàng đế tay không giành lấy thiên hạ, sau khi đăng cơ trong hoàng
cung cũng noi theo không ít phong tục dân gian. A Viên ngồi trước gương
đồng nhìn chính mình được Nặc phu nhân sửa soạn, trong lòng vẫn còn suy
nghĩ luẩn quẩn, một hồi nữa phải bày ra vẻ mặt tươi vui trước phụ hoàng.

Nàng thấp giọng nói: “Bà vú, nếu phụ hoàng và hoàng hậu hỏi đến, bà, cứ nói ta rất tốt.”

- “Công chúa, chuyện này đương nhiên.” Nặc phu nhân rõ ràng đối với Mộ
Dung Lan Ẩn đầy một bụng oán khí, hận không thể ở trước mặt hoàng thượng hung hăng cáo trạng hắn một phen, nhưng lại đau lòng A Viên, tự nhiên
cũng đành nghe lời nàng. Bà thở dài nhìn A Viên, như thế nào cũng không
nghĩ ra dung mạo tuyệt đẹp của công chúa có chỗ nào không hợp tâm ý phò
mã. Bà âm thầm cầu mong phò mã sẽ vì mặt mũi hoàng gia mà nhượng bộ lui
binh.

Tiến cung, hoàng đế vẻ mặt vui mừng, kéo tay nữ nhi, trầm giọng hỏi: “Phò mã đối với con có tốt không?”

A Viên nhìn thoáng qua Mộ Dung Lan Ẩn đứng bên cạnh. Hắn một thân hỷ
phục, cũng phát ra dung mạo tuyệt thế, không nhiễm bụi trần.

Nàng nhỏ nhẹ nói: “Tốt lắm.” Nói xong, cúi thấp đầu. Hoàng đế chỉ nghĩ là nàng thẹn thùng, ha ha cười, vỗ vỗ bàn tay nữ nhi.

- “A Viên đã trường thành. Phụ hoàng cũng già đi.”

- “Phụ hoàng mới không già, cũng không có một sợi tóc bạc nào.”

Hoàng đế nghe xong rất hưởng thụ, nữ nhi dưới gối hơn hai mươi người, nhưng
chỉ có A Viên mới khiến hắn luôn vui vẻ. Thứ nhất, ngày nàng sinh là một ngày vui, thứ hai nàng cũng thật nhu thuận đáng yêu.

Hắn nhìn Mộ Dung Lan Ẩn, lại nhìn nữ nhi, trong lòng một chút tiếc nuối cuối cùng
cũng tiêu tan. Dưỡng nữ nhi không giống nhi tử, văn thao võ lược, trị
quốc bình thiên hạ đều không cần quản, chỉ cần nàng gặp được một lang
quân như ý, bình an cả đời là tốt rồi. Cho nên hắn cũng không quá để ý
đến thân phận của Mộ Dung Lan Ẩn, mắt thấy một đôi tiểu nhi nữ quần anh
tụ hội, cũng thực vui mừng. Hoàng gia từ xưa thiếu đi tình thân, hắn may mắn có A Viên, để cho hắn được hưởng nhân luân.

- “Phủ công chúa có vừa lòng?”

- “Vừa lòng.”

- “Vậy là tốt rồi, Lan Ẩn về sau làm một chức quan nhàn tản trong Hàn Lâm viện là được.”

- “Tạ hoàng thượng.” Mộ Dung Lan Ẩn chắp tay tạ ơn, thanh âm trong trẻo như cầm.

- “Các ngươi đi thôi. Vừa tân hôn, cũng không cần thường xuyên tiến cung.”

- “Phụ hoàng, quả nhiên gả nữ nhi ra ngoài như bát nước hắt đi, mới đến
đã đuổi nữ nhi đi rồi sao?” A Viên cong môi nhỏ không vừa lòng, bộ dáng
làm nũng như một hài đồng.

Hoàng đế gõ cái trán nàng: “Nha đầu
nhà ngươi. Nếu muốn cứ ở lại trong cung, dưỡng con mười bảy năm, còn sợ
nhiều hơn vài ngày sao?”

A Viên cười hì hì nói: “Phụ hoàng chẳng lẽ không nhớ A Viên.”

Hoàng đế cố ý nói: “Không nhớ, trẫm còn có một đống tấu chương cần phê, chính mình tự đi chơi đi.”

- “Vậy nữ nhi xin cáo lui.”

Mộ Dung Lan Ẩn theo A Viên ra khỏi đại điện.

Hai người không biết như thế nào, đều có chút trầm mặc.


A Viên nhìn nội cung kim bích huy hoàng, nhưng lại không phải chỗ của
nàng. Mẫu phi đã sớm cách thế, chính mình bây giờ xuất giá gả cho người
khác. Phủ công chúa, vốn là tổ ấm của nàng cùng phò mã, nhưng là, bên
cạnh hắn, tựa hồ không có cảm giác giống như thân nhân, mặc dù tùy thời
điểm ôn nhu, lại mơ hồ cảm thấy hắn có tâm sự. Nàng rất muốn lén hỏi phụ hoàng, có phải không đối với hôn sự này, Mộ Dung Lan Ẩn có nỗi khổ
trong lòng, cũng không vui. Nàng lại không dám hỏi, sợ phụ hoàng hoài
nghi cái gì rồi giận chó đánh mèo với hắn. Nàng cũng không muốn làm khó
hắn, dù sao hắn cũng là phò mã của nàng, về sau chính là người thân của
nàng.

- “Chúng ta hồi phủ đi.” Nàng nghĩ nghĩ, ở lại trong cung rốt cuộc vẫn không ổn.

- “Được.” Mộ Dung Lan Ẩn so với trước kia xem ra còn kiệm lời hơn.

Ra cửa cung, A Viên đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi. Phụ hoàng người thân duy nhất của nàng dường như đã tìm được một nơi cho nàng dựa vào, có ý
tứ yên tâm phó thác. Mà người phụ hoàng phó thác này tuy gần ngay trước
mắt lại xa tận chân trời. Nàng nhìn thoáng qua hắn ngồi bên cạnh, lần
đầu tiên cảm thấy xa lạ như vậy. Khát khao hạnh phúc trước khi xuất giá
đã bị tình hình trong ba ngày này làm cho phai nhạt, lại nói, nàng đối
với hắn kỳ thật không hiểu, lẽ nào phần tình cảm này chẳng qua chỉ là
xuất phát từ một phía?

Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, thần sắc hắn bình tĩnh mà lạnh nhạt, khuôn mặt vừa có anh khí của Người Yến vừa
có sự thanh tú của người Hán. Nàng cúi thấp đầu, bàn tay nắm chặt khăn
lụa.

Đột nhiên, Mộ Dung Lan Ẩn duỗi bàn tay qua, cướp lấy khăn
lụa, cuốn vài vòng rồi đặt vào trong tay áo, cười nói: “Như thế nào, ta ở trong mắt công chúa còn không bằng một chiếc khăn lụa sao, công chúa
nhìn nó nửa ngày, cũng không thèm liếc nhìn ta một cái.”

A Viên sắc mặt đỏ lên, liếc nhìn hắn một cái, lại cúi mi mắt, ngượng ngùng nói: “Ai nói ta không nhìn.”

- “Hiện tại nhìn, đã muộn.” Hắn cười rộ lên đẹp vô cùng.

A Viên càng ngượng ngùng, tiếp theo không biết nên nói gì.

Hắn duỗi cánh tay đem nàng ôm vào lòng.

A Viên kinh hô một tiếng nhỏ, lại sợ người bên ngoài nghe thấy, chỉ thấy
tay hắn lần đến hông nàng, rồi chậm rãi dừng lại, đỡ nàng ngồi ngay
ngắn.

Đêm đó, hắn vẫn như cũ ngủ ở trong thư phòng.

Nặc
phu nhân giận đến mức không thể kiềm chế nổi, mắt thấy đã canh ba, vội
nói: “Công chúa, không bằng người buông xuống thân phận, tự mình đi
thỉnh hắn, dù sao cũng xem như là phu thê.”

A Viên cúi đầu không nói. Nặc phu nhân lại thúc giục.

- “Bà vú, đều không phải không thể, chỉ là hắn như vậy nhất định là có
nguyên nhân, ta rốt cuộc sai chỗ nào, hắn lại không nói rõ. Ta, ta thật
sự không biết như thế nào mới tốt.”

- “Vậy công chúa phải đi thư
phòng trực tiếp hỏi hắn, nếu như vậy mà hắn vẫn vắng vẻ công chúa. Thật
sự là người Yến…” Những lời còn lại, bà nhìn thoáng qua A Viên, cuối
cùng nuốt vào trong bụng.

- “Bà vú, ta đi, thích hợp sao?”


- “Đích thật không thích hợp, nhưng chuyện tới trước mắt, cũng không có
biện pháp nào. Công chúa mang theo bát canh tổ yến này, chờ một chút nữa đưa bữa đêm đến cho phò mã, hỏi một câu, phò mã rốt cuộc là làm sao
vậy.”

A Viên kiên trì, bị Nặc phu nhân thúc giục đến thư phòng.

Ngọn đèn soi rõ, bóng dáng Mộ Dung Lan Ẩn càng thêm cô tịch.

Những lời A Viên muốn hỏi đều tiên tán ở trên môi. Phu thê, vốn dĩ là cử án
tề mi, không phải dồn ép bức bách lẫn nhau. Hắn làm như vậy, chắc chắn
có nguyên nhân và nỗi khổ tâm nào đó, nếu như vậy nàng tình nguyện chờ
đợi, xem rốt cuộc hắn có ý gì.

Nàng đặt bát canh tổ yến xuống,
nhìn Mộ Dung Lan Ẩn cười cười: “Phò mã, thừa dịp còn nóng hãy uống đi.”
Nói xong xoay người rời đi.

Mộ Dung Lan Ẩn buông phong thư trong
tay, nhìn hơi nóng lượn lờ trên bát canh tổ yến, chau mày, một nỗi chua
xót trong lòng bắt đầu lan tràn, vô kế tiêu trừ.

Nặc phu nhân chờ một hồi lâu đã mất hết kiên nhẫn, vội hỏi: “Hắn nói như thế nào?”

- “Ta không hỏi.”

Nặc phu nhân vội la lên: “Như vậy thật không tốt. Ta ở trong cung đã vài
chục năm, cũng chưa từng nghe nói có phu thê nào như vậy. Công chúa lớn
lên xinh đẹp như thế, hắn nhưng lại một chút cũng không động tình?”

A Viên trên mặt nóng lên, nói: “Bà vú, hắn cũng, cũng đối với ta rất ân cần.”

- “Kia vì sao?” Nặc phu nhân hận không thể tự mình đi hỏi hắn, đã ân cần quan tâm như vậy vì sao không thể?

- “Bà vú, quên đi, không nên ép hắn. Chúng ta nếu đã là vợ chồng, còn
nhiều thời gian. Bất quá mới có ba ngày, vẫn chưa đủ để nói lên điều
gì.”

- “Công chúa, tính tình thật đúng là không giống hoàng gia chi nữ. Phò mã, ai, thật sự không biết tích phúc.”

Ngày cứ như vậy qua đi. Mộ Dung Lan Ẩn, hắn trừ bỏ buổi tối không đến ngủ
chung, còn lại không có chỗ nào để xoi mói. Mỗi ngày trở lại phủ công
chúa, việc đầu tiên chính là đến phòng nàng, bồi nàng nói chuyện, chơi
cờ, vì nàng vẽ tranh, vì nàng tô lông mày. A Viên cảm thấy mỗi ngày đều
róc rách như dòng suối, yên ả an bình, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu
cái gì đó, nàng không thể nói rõ. Nặc phu nhân vẫn ở bên tai nàng nhắc
nhở, thậm chí muốn nàng tiêu một chút bạc, chăm chút cho nhan sắc thêm
xinh đẹp. Thỉnh thoảng bám vào tai nàng thì thào một chút chuyện ở trong cung.

A Viên xấu hổ đến đầu không ngẩng lên được. Khăn lụa trong tay vò nát, đột nhiên lại nhớ đến lời nói ngày hôm đó của hắn, hốt
hoảng ngay cả khăn lụa cũng không dám nhìn, giống như có đôi mắt trong
suốt của Mộ Dung Lan Ẩn đang nhìn nàng.

Một ngày nàng đang ở hoa viên thưởng mẫu đơn, đột nhiên Nặc phu nhân vội vàng đi tới, sắc mặt rất khó coi.

- “Các ngươi lui ra.” Bà phất tay với hai thị nữ đang hầu bên cạnh A
Viên, tiến đến ghé vào tai A Viên nói: “Công chúa, phò mã đúng là lá gan không nhỏ. Người nói hắn vì sao vắng vẻ công chúa? Nguyên lai hắn có
người trong lòng, cư nhiên là kỹ nữ đầu bảng Hồng Giang lâu.”

Khăn lụa trong tay A Viên rơi xuống, bị gió cuốn vào đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.


- “Hồng, Hồng Giang lâu là nơi nào?”

- “Bờ sông Hồng có hơn mười chiếc thuyền hoa, đều là nơi phong nguyệt.
Liễu nhi là một kỹ nữ trong đó, ta hỏi thăm qua, phò mã thường đến đó,
còn muốn chuộc thân cho nàng nữa chứ.”

A Viên trong lòng run lên, nói: “Việc này, không có khả năng.”

Nặc phu nhân giậm chân, vội la lên: “Ta lúc đầu cũng nghĩ rằng không có khả năng, cố ý phái người đi tìm hiểu rõ ràng. Phò mã nhìn văn nhã như thế, không ngờ cũng là một loại chơi bời trăng hoa. Này không phải là không
để công chúa vào mắt sao? Hắn thật không muốn sống?”

- “Hắn vì
sao đối với ta như vậy?” A Viên nhất thời ở trước mặt Nặc phu nhân cũng
không dám ngẩng đầu lên. Hắn thà rằng vắng vẻ nàng mà đi tìm một nữ tử
phong trần, việc này bảo nàng làm sao chịu đựng nổi, làm sao có thể kiềm chế.

- “Công chúa, người vẫn nên thể hiện chút uy nghiêm hoàng gia đi, tối nay hắn trở về, phải nói chuyện thẳng thắn mới được.”

- “Bà vú, đừng nói nữa.” A Viên xoay người, trở lại trong phòng. Lúc này
mới phát hiện ngón tay đã tê cứng. Bưng lên một tách trà, nước trà sóng
sánh chực tràn ra ngoài, phập phồng bất định, hơi thở khó khăn.

Lan Ẩn, Lan Ẩn. Nàng ở trong không gian yên tĩnh niệm hai lần, nước trong
hốc mắt không ngừng lưu chuyển, sau một lúc lâu vẫn không rơi. Nhục nhã
tức giận thất vọng tất cả đồng loạt dâng lên, đem tâm phế phủ đầy, dường như muốn nứt ra.

Buổi tối, hắn cư nhiên không có trở về.

A Viên ở dưới ngọn đèn cô lãnh ngồi một canh giờ, đầy bụng tức giận không có chỗ phát tiết, cứ như vậy trắng mắt đến bình minh.

Hôm sau, Nặc phu nhân đã muốn thiếu kiên nhẫn, đối A Viên nói: “Công chúa vẫn là lập tức tiến cung thỉnh hoàng thượng làm chủ”.

- “Bà vú.” A Viên suy nghĩ một đêm, cuối cùng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

- “Ta muốn đi xem cô nương Liễu nhi đó.”

- “Công chúa, vạn lần không thể. Người thân phận cao quý, sao có thể đi vào chỗ son phấn bụi trần đó.”

- “Thân phận cao quý thì thế nào?” Thân phận có cao quý đến mấy nàng
chung quy cũng chỉ là một nữ tử, cũng có tâm tư bình thường của nữ nhân. Nàng lặng lẽ thở dài, tâm ý đã quyết. Nàng nhất định phải nhìn xem, là
nữ tử như thế nào khiến hắn vắng vẻ nàng, nhục nhã nàng.

Nặc phu nhân thấy khuyên giải cũng vô dụng, đành phải nghe theo.

- “Đi tìm vài món quần áo lại đây, mang theo hai người, cùng đi với ta.”
Nặc phu nhân vâng lệnh, đang muốn đi chuẩn bị, A Viên lại nói: “Đừng để
cho bất cứ ai biết.”

- “Ân, việc này đương nhiên.”

A Viên ngồi trong kiệu, vén rèm lên, lộ ra một khe hở nhìn ra ngoài.

Nàng trước kia rất ít có cơ hội xuất cung, càng không nghĩ tới có một ngày
lại vì loại tình hình này mà đi ra. Trên người là một bộ y phục bình
thường Nặc phu nhân đưa tới, màu lục nhạt, giống như sắc xuân trên đồng
lúa bạt ngàn. Nhưng lòng nàng lại giống như mùa thu hiu quạnh. Đại để
chưa bao giờ nàng chịu uất ức như vậy. Hèn mọn đến mức tự mình đi gặp
tình địch. Nàng buông sườn liêm, đối Nặc phu nhân phân phó: “Đừng để lộ
thân phận của chúng ta, ta chỉ đến nhìn một chút rồi đi. Ta thật sự nữ
tử mà hắn thích đến tột cùng như thế nào?”

Nặc phu nhân cắn răng nói: “Công chúa cần gì phải nhìn, chỉ cần nói một tiếng, không phải là giải quyết được việc này hay sao?”

A Viên thở dài: “Ta chung quy là tò mò, không cam lòng. Nhất định phải
nhìn một chút. Nếu hắn thật sự thích, ta sẽ thành toàn cho bọn họ.”

- “Người nói cái gì?” Nếu không phải đang ở bên trong kiệu, Nặc phu nhân chỉ sợ đã nhảy bật lên.

- “Có lẽ Lan Ẩn là bị quyền thế của phụ hoàng uy hiếp, bất đắc dĩ lấy ta. Kỳ thật, ta hẳn nên thông qua Cửu ca hỏi xem ý tứ của hắn. Là do ta quá lỗ mãng, phụ hoàng hỏi ta thích dạng người nào, ta nói là hắn. Ta cứ
nghĩ rằng hắn thích ta, nhưng lại không hỏi một tiếng. Là ta, quá lỗ
mãng.”

Nặc phu nhân kinh ngạc nhìn, nặng nề thở dài. Nàng như

vậy, nơi nào giống một vị công chúa. Chỉ giống như một chính thê trong
gia đình bình thường, nếu như người khác biết có chuyện như vậy, chỉ sợ
đã nổi trận lôi đình, làm ầm lên một phen. Nàng thì ngược lại. Nặc phu
nhân có chút giận, lại không dám nói thẳng.

Nơi phong hoa tuyết
nguyệt ở Kinh thành đều tập trung ở hồng giang này, hồng giang xuân sắc
kỳ thật là một con thuyền hoa bên bờ sông.

Ban ngày bờ sông hồng
không có cái không khí xa hoa trụy lạc như ban đêm. Trên sông có vài ba
con thuyền hoa trôi chầm chậm, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thật
là thanh nhã.

Lần đầu tiên bước vào loại địa phương này, A Viên
vừa quẫn bách vừa tò mò. Nàng tuy rằng mang một cái mạng che mặt, hai má vẫn nhịn không được ửng đỏ lên, tâm trạng có chút kích động.

Nặc phu nhân để lại hai người ở trên bờ, cùng A Viên bước lên một chiếc thuyền hoa.

Vì không muốn bị người chú ý. A Viên cố ý gọi hai vị ca kỹ, nhẫn nại nghe
xong mấy khúc. Sau đó làm như vô tình hỏi bảo nương: “Nghe nói ở chỗ này của ngươi có vị cô nương gảy đàn tốt lắm, ta muốn nghe một khúc.”

- “Ai nha, hai vị đến đúng nơi rồi, toàn bộ thuyền hoa ở hồng giang, có
thể nói Liễu nhi nhà ta gảy đàn là tốt nhất, trong triều không biết có
bao nhiêu hoang thân quốc thích quý tộc đều mộ danh mà tìm đến đâu.”

Sau một lúc, một nữ tử thướt tha từ bên ngoài đi vào. A Viên có chút khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta.

Nàng ta mặt mày thanh tú dịu dàng, dung mạo sở sở, chọc người ta yêu thương. A Viên nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy nàng ta yếu đuối mềm mại thanh tú, chính mình còn bị mê hoặc đến hồ đồ, lập tức liền hiểu được. Trong ngực đột nhiên chua xót, không biết là tư vị gì.

Vốn đến thuyền hoa
nghe một khúc, chính mình mặc dù mang mạng che mặt không muốn làm cho
người ta cảm thấy quá mức kỳ quái. Nàng càng không muốn để cho Lan Ẩn
biết, chính mình đã từng đến nhìn xem Liễu nhi. Cho nên, một khúc này vô luận khó nghe đến thế nào, cũng phải kiên trì nghe xong rồi mới đi.

Cứ như vậy tra tấn chính mình, chua xót. Chuyến này đến, quả nhiên có thu
hoạch, suy nghĩ cẩn thận. Nàng và Liễu nhi là hai loại hình khác nhau.
Nàng ta như một cành liễu yếu ớt, còn nàng lại tựa một đóa mẫu đơn. Mộ
Dung Lan Ẩn muốn làm một cây đại thu sum suê, mà không phải làm nền cho
thược dược.

Khúc cuối cùng, A Viên căn bản nghe không ra giai
điệu gì, mệt mỏi thưởng bạc, đang muốn đi. Đột nhiên thuyền hoa chuyển
động, cư nhiên có chiều hướng rời xa bờ.

Tú bả cả kinh, lập tức
gân cổ hướng ra ngoài cửa sổ mắng: “Cái thằng nhóc ngủ mê kia, bây giờ
là lúc nào hả?” Thuyền hoa bình thường đều neo đậu gần bờ, chỉ đến buổi
tối mới chèo trôi sông, ở dưới ánh trăng văn nhân thưởng rượu ngâm thơ.

Tú bà còn đang hùng hùng hổ hổ, bất thình lình mười mấy đại hán xông vào trong khoang thuyền.

- “Mắng cái gì đó. Làm cho bà ta im miệng.” Vừa dứt lời, đem thanh chủy thủ đặt trên cổ tú bà.

Tú bà bị dọa ngốc, nhìn đám khách không mời mà đến, cả người phát run.

- “Ai là Liễu nhi?”

Tú bà nói không nên lời, ngón tay run run chỉ vào Liễu nhi.

Cầm đầu là một hán tử không có hảo ý đi tới, nhìn Liễu nhi từ trên xuống
dưới hắc hắc cười, gật đầu nói: “Không sai không sai, trách không được
lão đại vừa gặp mấy lần đã nhớ mãi không quên.”

Bên cạnh vài người giễu cợt: “Chúng ta chuẩn bị có áp trại phu nhân, ha ha.”

Liễu nhi kinh hách quá độ, thân thể mềm nhũn, ngã vào trên chân A Viên, Nặc phu nhân a một tiếng.

Hán tử kia một tay đỡ lấy Liễu nhi, ánh mắt lướt qua A Viên. Khoát tay, chiếc khăn trên mặt A Viên bị gỡ ra.

A Viên kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngẩn nhìn hán tử kia.

Hán tử kia cũng sững sờ, lẩm bẩm thành tiếng: “Thật xinh đẹp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui