Chất Độc Mang Tên Anh

Lưu Mạn ngắn nhìn chiếc điện thoại vừa ra mắt. Cô có nằm mơ cũng không ngờ cách đây chỉ mấy ngày mình còn nhìn nó qua màn hình laptop nay lại được cầm ở trên tay.

Dương Ngọc cũng vừa từ bên ngoài về.

“Lưu Mạn, mau nói cho tớ người trên xe hơi là ai?”

Lưu Mạn vội giấy chiếc điện thoại vào trong chăn ngập ngừng:

“Sao cậu biết?”

Dương Ngọc đưa hai ngón tay chỉ vào mắt mình: “Thấy!”

“Còn nữa, Lưu Mạn cậu dấu gì trong chăn?”

Dương Ngọc nhào đến giật tùng chăn ra:

“Trời ạ? Mới ra mắt? Làm sao cậu có được? Có phải người trong xe tặng cậu? Lưu Mạn ai có thể hào phóng như vậy? Mau đem trả người ta đi. Cậu không sợ bị lợi dụng sao?”

“Suỵt nhỏ thôi. Là thầy Bách Niên.”

Dương Ngọc dùng tay bịt miệng mình lại:

“Woa! Là thầy ấy? Cậu làm sao hay vậy? Điên rồi! Cậu điên rồi?”

Lưu Mạn cố nén lại tâm tình kích động của mình: “Cậu đừng hiểu lầm. Thầy ấy mượn laptop của tớ. Trong lúc mang đến cho thầy ấy tớ bị người ta giật điện thoại.”

“Rồi cậu có điện thoại mới?”

“Lưu Mạn, cậu không thấy lạ sao? Người như thầy ấy cần gì mượn laptop của cậu? Một cái điện thoại này bằng 5 chiếc laptop của cậu. Điên rồi! Loạn rồi! Rồi hai người có xảy ra chuyện gì không?”


Lưu Mạn lắc đầu.

“Cậu nói xạo!”

“Thật không có, thầy ấy chỉ hỏi tớ có bạn trai chưa?”

Dương Ngọc nhảy hét lên đến nỗi Lưu Mạn phải chạy đến bịt miệng cô lại:

“Cậu nhỏ tiếng một chút! Nếu không chúng ta bị nhắc nhở đó!”

“Ừm…”

Lưu Mạn vừa thả tay Dương Ngọc lại hét lên: “Á…”

“Này! Cậu có thôi đi không? Xấu hổ chết mất!”

“Tôi còn không tin vào tai mình nữa kìa!”

“Trùng hợp ngày mai có tiết của thầy ấy. Xem thầy ấy với cậu thế nào!”



Sáng hôm sao trên giảng đường rộng, đã chật kín người. Lưu Mạn và Dương Ngọc khó khăn lắm mới tìm một chỗ ngồi cho mình. Trong suốt quá trình học, Lưu Mạn rất chăm chú nhìn Bách Niên.

Còn Bách Niên với cô giống như không quen vậy.

Dương Ngọc ở bên cạnh kéo tay Lưu Mạn: “Không một cái liếc nhìn luôn đó? Hay là thầy ấy bị rối loạn nhân cách?”

Cô lắc đầu: “Chăm chỉ một chút!”


Đột nhiên Bách Niên chỉ tay về phía Lưu Mạn:

“Bạn học có gì thắc mắc?”

Mọi con mắt ở giảng đường đều đổ dồn về phía cô. Lưu Mạn đỏ mặt lắc đầu. Giọng của Bách Niên rất trầm:

“Vậy thì chú ý một chút!”

“Dạ!”

Cô ngồi xuống chỉ muốn lấy áo che đi mặt mình. Quá xấu hổ. Cuối cùng tiết học kết thúc, đúng lúc Lưu Mạn nhận được tin nhắn từ Bách Niên:

“Em đến phòng gặp tôi một chút!”

Lưu Mạn có hơi hoang mang: “Em xin lỗi. Thái độ học không tốt. Thầy bỏ qua cho em!”

“Tôi cho em 10 phút!”

Lưu Mạn sắp xếp đồ xong liền nói với Dương Ngọc.

“Có nghiêm trọng vậy không? Cậu đi đi. Môn sau tớ điểm danh giúp cậu!”

“Cảm ơn cậu Dương Ngọc!”

Phòng của Bách Niên nằm ở dãy phòng mới xây. Tại đây còn chưa hoàn thiện nên có rất ít sinh viên lui tới. Thấy cửa phòng mở, Lưu Mạn do dự. Vừa định bước vào thì bàn tay của Bách Niên vươn tới kéo cô vào trong, cửa phòng ngay lập tức đóng lại.

Hắn áp sát cô vào tường, mặt đối mặt. Ở khoảng cách này, Lưu Mạn có thể nghe rõ hơi thở của Bách Niên và tiếng tim đập của hắn.

“Thầy?”

“Ưm…”

Lưu Mạn đẩy Bách Niên ra nhưng hắn lại siết chặt hơn, môi mỏng áp lên, đầu lưỡi đùa nghịch trong khoang miệng của cô.

“Tôi không cần biết em có bạn trai hay chưa. Từ nay, em làm bạn gái của tôi. Từ đầu, tôi đã nhìn trúng em rồi, Lưu Mạn!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui