Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Editor: Tiên đẹp

Beta: Quỳnh

Cô lúc này mới ôm nhóc tiến vào thang máy. Buông con xuống, mới nhịn không được lại nói: “Anh mới vừa rồi là nói giỡn sao?”

“Nhìn bộ dạng của tôi giống như là đang nói giỡn sao?”

“Anh không thể đi siêu thị.” Hạ Thiên Tinh nhìn anh, “Cái loại địa phương này nhiều người như vậy, anh muốn đi, còn không phải sẽ tạo thành hỗn loạn sao?

Anh chính là với so minh tinh còn có tầm ảnh hưởng lớn hơn. Ai mà lại không quen biết anh?”

Bạch Dạ Kình không để ý tới cô, chỉ cúi đầu, xoa cái đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch, nói: “Xem ra tính dong dài của con là di truyền từ mẹ rồi.”

“……” Hạ Thiên Tinh không còn gì để nói.

“Đáng ghét, con không có dong dài!” Hạ Đại Bạch gạt cái tay đang làm loạn trên đầu, lẩm bẩm: “Ba à, ba đang phá hư kiểu tóc của con đấy……”

Còn không phải là vì hai người bọn họ không đáng tin cậy, khiến mình rầu thúi ruột sao? Bằng không, tuổi tác của nhóc nhỏ như vậy, ai nguyện ý giống mẹ suốt ngày dong dài?

……


Dưới lầu.

Vừa thấy bọn họ, Lãnh Phi liền trầm bước lại đây.

Vừa nghe nói bọn họ muốn đi siêu thị, cả người anh ta đều bất động

“Ngài, cái kia cũng không phải là nói giỡn?”

“Tôi khi nào lại thích vui đùa như vậy?” Bạch Dạ Kình liếc Lãnh Phi.

Lãnh Phi móc di động, “Tôi lập tức để cho người đi qua siêu thị kiểm tra.”

“Quá khoa trương.” Hạ Thiên Tinh nhìn Bạch Dạ Kình, “Anh đừng đi nữa, anh đi không tiện. Tôi cùng Đại Bạch hai người tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng trở về.”

Cái cô gái này, là đang ghét bỏ anh đem đến cho cô thêm phiền toái?

Thân là tổng thống của một quốc gia, anh thật sự là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy.

Một người đàn ông có thân phận giống như anh, thuộc vào hàng tôn hàng quý lại tự thân đưa một cô gái đi dạo siêu thị, loại chuyện như vậy có biết bao cô gái chỉ dám nằm mơ mới được? Nhưng cô gái này lại cố tình chẳng những không nắm bắt, còn có cái thái độ tránh còn không kịp, giống như là anh hmang theo tai họa, khiến Bạch Dạ Kình nghĩ không thông.

Gương mặt lãnh khốc của anh đen lại, “Cô đi là chuyện của cô, tôi đi là chuyện của tôi. Tôi đi siêu thị điều tra dân tình, cùng cô không có quan hệ!”

Dứt lời, anh trầm bước hướng về phía dàn xe mà đi. Tài xế vội vàng cung kính kéo cửa xe ra, anh khom người đi vào. Lãnh Phi mới vừa nhìn về phía hai mẹ con Hạ Thiên Tinh, muốn mời bọn họ cùng nhau lên xe, liền nghe được Bạch Dạ Kình sâu kín mở miệng: “Thư kí Lãnh, còn không đi, sững sờ ở kia làm gì?”

“A? Vâng ạ.” Lãnh Phi không dám chậm trễ, chạy nhanh kéo cửa xe ra, ngồi lên. Kết quả, xe không có chờ đợi, tuyệt tình mà đi.

Hạ Thiên Tinh nhìn mấy chiếc xe kia biến mất, cạn lời. Hạ Đại Bạch nhíu mi, “Ba thật nhỏ mọn, không mang theo chúng ta.”

“Mới ăn cơm xong, đi bộ một chút để dễ tiêu hóa.” Hạ Thiên Tinh đặt nhóc xuống, nắm tay cậu, hướng siêu thị đi tới. Siêu thị rất gần, đi đường chỉ cần mười phút là có thể tới.

Hạ Đại Bạch buồn bực không vui rũ đầu nhỏ, “Đại bảo, nếu không, mẹ với tiểu Bạch ở chung với nhau đi?”

“……” Hạ Thiên Tinh không tiếp lời nói của nhóc. Cậu nhóc này thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ!


Hạ Đại Bạch bỉu môi. Cái loại phòng ở nhỏ xíu này, sao có thể chứa chấp tôn đại Phật như cậu chứ? Gian phòng ngủ ở trong phủ Tổng thống của Bạch Dạ Kình, còn chưa nói đến phòng thay quần áo khác những cái đó, đều ít nhất là gấp 4 lần toàn bộ căn nhà của cô.

“Tiểu Bạch trở về khẳng định sẽ túm con đi. Đến lúc đó cũng chỉ còn lại một mình Đại Bảo, con sợ mẹ sẽ nhàm chán!”

“Không có việc gì, trong chốc lát chúng ta lại cùng ba nói chuyện một chút.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhóc con.

Di động ở trong túi cô vang lên. Là một dãy số xa lạ. Cô không nghĩ nhiều, liền bắt máy, nghe được âm thanh Lãnh Phi từ bên kia truyền đến, “Hạ tiểu thư, nơi này dọc theo đường đi qua có vài siêu thị gia đình, cô muốn đi siêu thị nào?”

“……” Hạ Thiên Tinh thật là dở khóc dở cười. Tổng thống đại nhân không phải nói đi điều tra dân tình sao, như thế nào còn hỏi bọn họ đi đâu vậy? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Hạ Thiên Tinh không dám nói ra, chỉ nói siêu thị gia đình gần nhất kia.

Mười phút sau, Hạ Thiên Tinh nắm tay Đại Bạch xuất hiện, xa xa liền nhìn thấy anh. Anh cởi âu phục, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng lấy xuống, so với bộ dáng đứng đắn nghiêm túc trước kia, bây giờ lại thêm mấy phần tùy ý lười biếng.

Chân dài cùng với mọi thứ đều đem tới khí chất mê người, tuy rằng hiện tại khẩu trang đã che kín mặt, nhưng anh chỉ là đứng ở kia, đã là một phong cảnh rất mỹ lệ, khiến người khác phải dừng chân nhắm nhìn.

Khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng Hạ Thiên Tinh cũng nhìn ra được, anh thật sự đã chờ đến không kiên nhẫn.

“Vì sao lâu như vậy?” Hạ Thiên Tinh vừa đi đến, anh liền hỏi.

Cô lẩm bẩm: “Chúng tôi chỉ có bốn chân, đương nhiên không thể cùng anh so với bốn cái bánh xe.”

“Vào đi thôi.” Bạch Dạ Kình không nói cái gì nữa, cũng thuận tay dắt bàn tay nho nhỏ của Hạ Đại Bạch. Ba người hướng siêu thị đi vào, Hạ Thiên Tinh nhìn một màn này, đột nhiên có chút ngơ ngẩn. Trước kia cô cùng Hạ Đại Bạch dạo siêu thị, Đại Bạch hâm mộ nhất những gia đình có cha mẹ đầy đủ, không nghĩ tới hiện giờ……

Hạ Thiên Tinh có chút hoảng hốt. Chỉ sợ người ngoài sẽ cho rằng bọn họ chính là người một nhà đi!

“Nhường một chút! Nhường một chút!” tiếng hô to dồn dập tiếng lăn xe truyền đến, mang suy nghĩ của Hạ Thiên Tinh trở lại.


Vừa ngẩng đầu, liền gặp người đang kéo từng hàng xe đẩy nhanh chóng lại đây. Cô cả kinh hô nhỏ một tiếng, không đợi cô kịp phản ứng, một cánh tay dài hữu lực đã đem cô túm qua, tránh đi.

Tay của người đàn ông đặt ở trên eo cô, nóng như lửa.

Cô đứng dán ở trong ngực anh. Anh rất cao, ngực dày rộng, giống một vách tường rắn chắc, làm người ta có cảm giác an toàn. Hạ Thiên Tinh có thể nghe được tim anh đập rất rõ ràng, cùng với tiếng tim đập nhanh của mình, cảm giác sợ hãi dần dần biến mất.

“Phát ngốc cái gì, có biết ban nãy rất nguy hiểm hay không?” Anh cúi đầu nhìn cô đứng chỉ tới đầu vai anh, ấn đường nhăn đến gắt gao, có chút trách cứ. Nếu không phải anh ra tay mau, khả năng cô thật sự đã bị đâm.

Tay Hạ Thiên Tinh cuộn tròn ở đầu vai anh, đối diện với ánh mắt anh, tim đập rối loạn vài nhịp. Hơi thở đều là hơi thở của anh, rất dễ nghe, cô không tự giác nhớ tới chuyện trải qua tối hôm qua ở trên xe buýt, gương mặt liền đỏ lên. Chỉ không được tự nhiên nói: “Tôi…… Đang nghĩ chút chuyện.”

Thanh âm có chút ồm ồm.

Bạch Dạ Kình tựa như cũng cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp, ánh mắt thâm thúy, bàn tay ôm eo cô không có chút nơi lỏng, chỉ thấp giọng hỏi: “Có bị đụng vào chỗ nào không?”

Cô lắc đầu, lông mi nhẹ chớp, “Không có việc gì, nơi nào cũng chưa đụng vào.”

Nói xong, từ trong lòng ngực anh thối lui một bước, tay anh cũng theo đó trượt xuống bên hông cô. Trái tim lúc này mới miễn cưỡng trở về bình thường

Hạ Đại Bạch ngẩng đầu nhỏ, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, khen: “Tiểu bạch, anh hùng cứu mỹ nhân, quá anh dũng ~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui