Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh vốn không nghĩ sẽ chuẩn bị quà cho anh, thế nhưng lúc chiều lại không tự giác đi đến khu thương mại.
Đây là khu thương mại lớn nhất thủ đô, mỗi một cửa hàng đều là nhãn hiệu quốc tế cao cấp. Cô nghĩ, chỉ có thể mua cho Bạch Dạ Kình chiếc áo sơmi làm quà tặng.
Kỳ thật thì anh không thiếu quần áo, trên người anh từ vật dụng nhỏ là kẹp cà vạt, cúc áo đến vật dụng lớn như là quần áo đều có nhà thiết kế riêng tự mình cắt may. Nhưng mà loại quần áo như thế, đừng nói là cô mua không nổi, nếu như cô có muốn mua thì nhà thiết kế của anh cũng không vì cô mà phục vụ.
Hạ Thiên Tinh một mình một người đi dạo khu thương mại. Lát sau di động liền vang lên. Vừa nhìn màn hình, là Hứa Nham gọi cho cô.
“Alo!?”
“Hôm nay anh có công tác muốn đi một chuyến đến bệnh viện, em muốn tới thăm ba em không?”
“Có thể đi vào được sao?”
“Bây giờ bệnh tình được xem là ổn định. Anh cùng một vị lãnh đạo đi vào. Đến lúc đó anh cho em vào phòng điều khiển ngồi một chút, hẳn là không thành vấn đề.”
“Thật tốt quá, vừa vặn bây giờ em cũng không có việc gì.” Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian. Mặc dù buổi tối cùng Bạch Dạ Kình có hẹn nhưng bây giờ chỉ mới 4 giờ, thật sự vẫn còn sớm. Có thể đến bệnh viện thăm ba tự nhiên cũng là chuyện tốt.
“Em ở đâu? Anh đến đón em.” Hạ Thiên Tinh cũng không từ chối, nói thẳng địa chỉ. Nơi này cách văn phòng tổng thống rất gần, vừa lúc cô lại ở gần ngã tư đường, sẽ không làm chậm trễ thời gian của nhau.
Tắt điện thoại, cô vào trong một cửa hàng. Bên trong hơn phân nửa là áo sơmi màu đen làm chủ đạo, kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng mặc vào thật sự rất thoải mái.
Cô liếc mắt liền nhìn trúng một cái áo màu đen, bảng giá viết lên con số xa xỉ, giá cả này là mấy tháng tiền lương của cô.
Cô cầm quần áo trên tay, lúc muốn gọi nhân viên thanh toán chợt nghe một loạt âm thanh quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
“Muốn gặp cậu một lần thật khó khăn quá, từ khi về nước đây là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau.”
Thế nhưng lại là Hạ Tinh Không.
Hạ Thiên Tinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy cô ta đang khoác tay một cô gái cùng nhau đi vào.
Mà cô gái kia, cư nhiên lại là……
“Trở về có rất nhiều bạn bè muốn gặp, cho nên rất vội.” Trả lời Hạ Tinh Không, lại là Tống Duy Nhất.
Hạ Thiên Tinh là ngoài ý muốn. Cô không nghĩ tới Hạ Tinh Không cùng Tống Duy Nhất cư nhiên lại quen biết nhau. Thế giới này thật thật nhỏ bé!
Cô cũng không có xem nhiều, cầm quần áo đi đến cho nhân viên cửa hàng thanh toán. Ánh mắt Hạ Tinh Không lanh lẹ, nhìn thấy bóng dáng liền nhìn ra là cô, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng.
Thật đúng là nơi nào cũng có thể gặp nhau!
Hơn nữa, cô ta cũng vừa vặn cùng Tống Duy Nhất đi cùng nhau.
“Duy Nhất, chúng ta vào cửa hàng này xem một chút đi. Không phải là cậu phải chọn quà sinh nhật cho bạn trai sao?”
“Cửa hàng này có cái gì đẹp? Bạn trai mình căn bản là không mặc loại quần áo này.” Tống Duy Nhất liếc mắt, rất là xem thường. Quần áo bọn họ mặc đều là thiết kế cao cấp, cũng được tính là nhãn hiệu nổi tiếng, tránh cho đụng hàng.
Hạ Thiên Tinh ở bên trong nghe được Tống Duy Nhất nói, cũng biết người mà cô ta gọi là “Bạn trai” tất nhiên là chỉ Bạch Dạ Kình, đột nhiên cô cảm thấy mình đi chọn áo sơmi cho anh là một hành vi thật ngu ngốc, thật buồn cười.
“Thật ngại quá, cái áo này tôi không lấy nữa.” Cô hòa nhã nói với nhân viên thanh toán hóa đơn.
“Sao chị lại không lấy vậy?” Hạ Tinh Không từ sau bước nhanh đi lên, mở lời nói. Mắt cô ta nhìn vào cái áo sơmi trong tay Hạ Thiên Tinh, nhìn xuống số đo, “Cái áo này chị là mua cho bạn trai của chị vào ngày sinh nhật hôm nay?”
Tống Duy Nhất vốn là không muốn vào cửa hàng này, nhưng là vừa xoay mặt qua liền nhìn thấy Hạ Thiên Tinh.
Ánh mắt đầu tiên chỉ cảm thấy quen mắt, lần thứ hai nhìn lại đột nhiên nhiên nhớ tới cô ta đã gặp cô gái này ở phủ Tổng Thống.
“Hạ Tinh Không, cô ấy là gì với cậu?”
“Chị ấy a……” Hạ Tinh Không cười một chút, đi qua, thân mật kéo kéo tay Hạ Thiên Tinh, “Chị ấy là chị của mình, quan trọng là cậu biết bây giờ chị ấy đang ở đâu không?”
Hạ Thiên Tinh nhíu mày, lạnh mặt đem tay cô ta đẩy ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Duy Nhất một cái. Nhìn dáng vẻ này, Bạch Dạ Kình sẽ gặp phiền phức. Bất quá, có phiền phức hay không cùng cô thì có quan hệ gì?
Dù sao cũng là anh tự mình đưa cô vào ở phủ tổng thống. Cô cũng không kiêng kị Tống Duy Nhất.
Đối với Bạch Dạ Kình, trong lòng cô có một chút tức giận không thể hiểu được, cho nên liền sinh ra một chút cảm xúc bất chấp tất cả, cũng không sợ Hạ Tinh Không ở trước mặt Tống Duy Nhất đem cô vạch trần.
“Mình biết cô ta ở đâu. Còn không phải là phủ tổng thống sao?” Tống Duy Nhất liếc mắt Hạ Thiên Tinh.
Hạ Tinh Không cả kinh, cằm muốn rơi xuống đất, “Cậu biết?”
“Mình ở phủ tổng thống đã gặp qua cô ta.” Tống Duy Nhất không để ý.
Hạ Tinh Không hai mắt nhìn Tống Duy Nhất, cô ta biết Hạ Thiên Tinh có quan hệ cùng tổng thống, còn có thể bình tĩnh như vậy? Cái này thật đúng là không phải cô ta quá dễ tính!
“Quần áo ở đây khá đẹp, cho tôi xem.” Tống Duy Nhất hoàn toàn không biết Hạ Tinh Không giờ phút này có tâm tư gì, lực chú ý lập tức ngược lại bị áo sơmi trong tay cô gây chú ý. Cô ta cẩn thận đánh giá một chút, “Dù sao quà tặng của mình đặt làm hôm nay cũng chưa đến được, chi bằng mua trước cái áo sơmi đưa cho anh ấy. Hạ Tinh Không, cậu cảm thấy cái này thế nào?”
“Rất đẹp, tặng cho bạn trai cậu nhất định là rất thích hợp. Nhưng mà, cái áo này chị mình đã chọn trước.”
“Cô ta chọn trước thì thế nào? Cô ta mua nổi sao?” Tống Duy Nhất chế nhạo một câu, Hạ Thiên Tinh còn chưa nói lời nào, cô ta liền lại quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Cửa hàng mấy người có bao nhiêu loại áo nhãn hiệu này, tôi mua hết. Để lại cái áo này, còn lại đều đem tiêu hủy hết.”
“……” Khẩu khí thật là lớn. Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy buồn cười.
“Cái áo này loại giới hạn, trong tiệm chúng tôi cũng chỉ còn lại một cái này.” Nhân viên phục vụ giải thích.
Hạ Thiên Tinh vốn không nghĩ là muốn mua, nhưng lại trực tiếp đưa tiền cho nhân viên “Phiền cô thanh toán cho tôi đi, cái áo này tôi mua.”
“Vâng, tiểu thư.” Nhân viên phục vụ chỉ việc lo thu tiền. Hai người các cô ai muốn mua với cô cũng không có gì khác biệt.
“Hạ Thiên Tinh, cô có ý tứ gì?” Tống Duy Nhất sắc mặt trầm xuống.
Cô nhàn nhạt trả lời: “Tôi mua nổi, cũng thực sự thích, cho nên liền mua —— chính là ý tứ vậy đó.”
“Tôi không cho phép cô bán cho cô ta!” Tống Duy Nhất lạnh mắt nhìn nhân viên phục vụ, có chút bản chất thiên kim tiểu thư cùng tự đại, “Tôi ra giá gấp mười lần, đem cái áo này bán cho tôi!”
Nhân viên có chút khó xử, “Xin lỗi, tiểu thư. Cửa hàng chúng tôi có quy định không thể tự tiện thu thêm tiền của khách hàng. Cái áo giá cả là như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể thu bấy nhiêu mà thôi.”
“Chị, muốn gì cứ nói với em, chị cũng không cần tranh cái áo này làm gì. Vốn dĩ nó xứng với Duy Nhất. Chị miễn cưỡng mua chỉ sợ là không tự lượng sức mình, làm ầm ĩ khiến người ta chê cười sẽ khó coi lắm.”
Hạ Tinh Không lời nói đầy ý vị thâm sâu, Hạ Thiên Tinh không phải nghe không rõ. Cô lạnh nhạt liếc mắt cô ta một cái, “Tôi không biết là tôi có làm trò cười hay không, bất quá tôi thấy cô bây giờ đã có cái mà chê cười. Thật vất vả mới khôi phục lại công việc, lại ngại mệt mỏi quá, vẫn còn muốn nghỉ ngơi sao?”
“……” Lời này là trực tiếp uy hiếp. Hạ Tinh Không tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Tống Duy Nhất nghe không hiểu hai chị em cô đang làm chuyện bí hiểm gì, chỉ là không kiên nhẫn thúc giục nhân viên phục vụ một tiếng, “Còn ở đây thất thần cái gì, đem quần áo đưa cho tôi mau lên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...