Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh nhíu chặt mi, rất ủy khuất nói: “Công ty taxi mấy người thái độ phục vụ chậm chạp không tốt như vậy, tôi có thể khiếu nại……”
“……” Người nào đó ở bên kia không nói gì. Ninh ninh giọng nói, “Tiểu thư, xin hỏi cô hiện tại ở đâu? Thái độ phục vụ như bây giờ có được chưa?” Câu trước vừa ôn nhu xong, một câu cuối cùng lại biến thành hung hãn, nghe tới quả thực giống như hai người khác nhau.
Hạ Thiên Tinh hiện tại chỉ nghĩ chạy nhanh về nhà, nghỉ ngơi thật tốt, đầu choáng váng đến muốn chết, cũng không cùng anh nhiều lời, chỉ nói: “…… Hiện tại tôi đang ở chỗ ba tôi.”
“Chờ.”
Điện thoại bên kia chỉ cho cô hai chữ liền tắt máy. Hạ Thiên Tinh mơ mơ màng màng, ôm Hạ Đại Bạch dựa vào trên thân cây chờ, đột nhiên nhớ tới, mình vừa rồi còn chưa nói với người ta địa chỉ cụ thể a! Chỉ nói ở chỗ ba, người nọ liền tắt điện thoại, người ta biết chỗ ba cô là ở đâu sao?
Cũng thật là quá ngu đần chậm chạp!
Hạ Thiên Tinh ở kia chờ không đi, Hứa Nham cũng ở lại cùng. Hạ Đại Bạch giương đầu nhỏ, hỏi anh, “Dượng nhỏ, dượng còn không đi sao?”
“Không phải con nói có rượu thì không thể lái xe sao.” Hứa Nham sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, ngữ khí ôn nhu, “Chú chờ một chút, chờ tỉnh rượu rồi đi.”
Anh nói hết lời, liếc mắt nhìn bóng dáng Hạ Thiên Tinh một cái, ánh mắt thật sâu. Hạ Thiên Tinh căn bản không có phát hiện, chỉ thấy đầu choáng váng, nhắm hai mắt ở kia chờ.
……
Bên trong Hạ gia, giờ phút này đã loạn thành một đoàn. Lão thái thái trong lòng có chút bực dọc, không nghĩ tới vốn là có thể hòa thuận ăn một bữa cơm đoàn viên, cuối cùng ăn đến không thoải mái như vậy. Hạ Tinh Không mặt xám mày tro ngồi ở kia, chật vật bất kham, khóc đến thở hổn hển, căn bản là cũng bất chấp không cần mặt mũi.
Sắc mặt Hạ Quốc Bằng cũng không tốt hơn chỗ nào, thật vất vả từ bệnh viện trở về, thế nhưng lại chướng khí mù mịt như vậy. Người đều đi không còn ai, còn có tâm tư gì mà ăn cơm? Ông vẫy vẫy tay, để cho người hầu dọn dẹp bữa tối. Lý Linh Nhất đâu? Lý Linh Nhất đối với gương mặt mình rất nghiêm túc tự mình xử lý miệng vết thương, kết quả vừa nhìn thấy miệng vết thương kia, thì thật đúng là bị thương không nhẹ. Kéo dài mấy tấc trên trán, đặc biệt rõ ràng.
Bà sợ hủy dung, xử lý trong chốc lát, lại giận sôi máu. Cũng tạm thời không có tâm tư cùng Hạ Thiên Tinh tính sổ, chỉ nhanh chóng cầm di động gọi đến thẩm mỹ viện của một người bạn, hỏi cả nửa ngày về vấn đề miệng vết thương.
Bên kia nói khả năng sẽ lưu sẹo, Lý Linh Nhất liền đứng ngồi không yên. Bà ta xưa nay là người yêu sắc đẹp, đem điện thoại quăng qua một, chai lọ thuốc trị vết thương bà ta cũng vứt ngã xuống đất.
……………………
Hạ Thiên Tinh an tĩnh chờ. Ước chừng hơn hai mươi phút, mấy chiếc xe xuyên phá bóng đêm tiến lại đây. Ánh đèn quá mãnh liệt, Hạ Thiên Tinh theo bản năng nheo lại mắt, lúc xe càng ngày càng gần, cô mơ mơ màng màng thấy rõ ràng, căn bản không phải là xe taxi, mà là mấy chiếc siêu xe màu đen, ẩn nấp ở trong bóng tối.
Tửu lượng của Hứa Nham so với cô cao hơn nhiều, lúc này rất thanh tỉnh. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy những cái đó xe, càng thấy rõ ràng người trên xe, nao nao trong lòng hạ xuống vài phần.
Thân mình nhỏ nhỏ của Hạ Đại Bạch nhảy dựng một cái, đặc biệt kinh ngạc, không dám tin tưởng nói: “Tiểu Bạch?!”
Hai chữ kia làm Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, chờ đến khi thích ứng với ánh sáng, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng gương mặt tuyệt tuấn kia. Cô ấn ấn hàng mi, lắc lắc đầu. Thật là say không ít đâu! Như thế nào sẽ nhìn thấy anh đây? Anh không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Hạ Thiên Tinh lẩm bẩm, lầm bầm lầu bầu, còn cảm thấy trước mặt hết thảy đều không chân thật. Bạch Dạ Kình cũng không xuống xe, chỉ là ở bên trong xe yên tĩnh ngồi đó, cách cửa kính nhìn cô. Rồi sau đó, lại nhìn về Hứa Nham phía sau cô. Sắc mặt anh có chút căng thẳng. Người phụ nữ này, như thế nào lại thích cùng người cũ dây dưa không rõ như vậy?
“Hạ Thiên Tinh, cô đứng lại đó cho ta!!” Liền lúc này, Lý Linh Nhất hung hãn vọt ra. Hạ Tinh Không cũng đi theo phía sau. Hai mẹ con bộ dạng muốn tìm Hạ Thiên Tinh tính sổ. Hạ Đại Bạch bộ dáng như diều hâu bảo vệ gà con, hai tay dang ra, nhanh chóng ngăn ở trước mặt Hạ Thiên Tinh, “Hai người không được chạm vào Đại Bảo của con!”
“Mày mau tránh ra!” Lý Linh Nhất quát lớn. Hạ Tinh Không không nói gì liền đem Hạ Đại Bạch bế lên.
“Buông nó ra!” Một đạo mệnh lệnh đột nhiên vang lên. Trầm thấp, lãnh lệ, càng khí thế nghiêm nghị, không dung người phản bác. Người đàn ông mặt lạnh lùng, từ trên xe đi xuống. Dưới ánh trăng, khuôn mặt càng hiện lên lãnh khốc. Lãnh Phi đi theo phía sau anh.
Người đàn ông chỉ quét mắt một cái, liền khiến Lý Linh Nhất và Hạ Tinh Không đột nhiên cứng ngắc không nhúc nhích được. Hạ Tinh Không muốn ôm Hạ Đại Bạch, tay ngừng ở giữa không trung.
“Tổng…… Tổng Thống tiên sinh!” Hai người lắp bắp chào hỏi. Anh như thế nào bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này?
“Tiểu Bạch, hai người khi dễ con cùng Đại Bảo!” Hạ Đại Bạch vừa thấy anh xuống lập tức liền chạy tới, ủy khuất cáo trạng. Bạch Dạ Kình sắc mặt bất biến, vỗ vỗ đỉnh đầu nhóc, “Con lên xe trước đi.”
“Được. Vậy ba nhất định không thể để Đại Bảo bị hai người khi dễ.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, cho nhóc một biểu tình “quả thực là vô nghĩa”. Hạ Đại Bạch lúc này mới ngoan ngoãn bò xe trên ghế sau. Lại kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu nhỏ ra nhìn.
Đến lúc này, Hạ Thiên Tinh mới chậm rãi tỉnh ngộ lại, thì ra, người này là thật… Không thể hiểu được tại sao lại xuất hiện ở trước mặt mình, không phải uống say xuất hiện ảo giác chứ?
Không biết như thế nào, nhìn thấy anh, không tự giác lại nghĩ tới lời đáng giận Lý Linh Nhất vừa nói lúc nãy.
Con hoang……
Không giáo dưỡng……
Trrong nháy mắt lại bị chọc trúng chỗ mềm mại nhất, nơi khổ sở nhất, nước mắt lại tràn ngập ra hốc mắt. Bạch Dạ Kình nhíu mi, đem quần áo cởi ra khoác ở trên vai cô, “Đừng khóc.”
Thanh âm rất nhẹ. Hạ Thiên Tinh hít mũi, nỗ lực đem nước mắt dừng lại. Anh đứng yên ở bên người cô, ánh mắt vừa mới xông tới Lý Linh Nhất cùng Hạ Tinh Không, thần sắc lãnh khốc.
Lãnh Phi nói: “Tư thế này của hai vị là muốn đánh người?”
Hạ Tinh Không nhớ tới lần trước mình bị Tổng Thống tiên sinh giáo huấn, ngậm miệng không dám nói gì, chỉ vội vàng lắc đầu. Lý Linh Nhất sợ hãi khí thế lãnh khốc thấu xương trên người kia của anh, bà ta lui về phía sau một bước đại biểu không muốn nói gì. Bạch Dạ Kình cái gì cũng chưa nói, chỉ đem Hạ Thiên Tinh một phen chặn ngang ôm lên. Ngửi được mùi rượu trên người cô không nhẹ, ánh mắt trầm xuống, rũ mắt thật mạnh nhìn chằm chằm cô. Rõ ràng biết tửu lượng mình kém bao nhiêu, cùng Hứa Nham ở bên nhau, còn dám đem mình uống thành bộ dạng này, là muốn thế nào?
Bất quá……
Cô có thể đem điện thoại gọi anh tới nơi này, tuy rằng có chút chậm chạp, nhưng ít ra cũng tính là đã làm một chuyện thông minh.
“Cái kia! Tổng Thống tiên sinh!” Phía sau, Lý Linh Nhất đi ra một bước lớn gan mở miệng.
Bạch Dạ Kình quay đầu, chỉ nghe được Lý Linh Nhất tiếp tục nói: “Ngài có biết hay không, người phụ nữ Hạ Thiên Tinh này căn bản là không phải ngoài mặt nhìn dịu ngoan như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...