Khi sắp tới lầu 3, nụ cười trên gương mặt Lâm Hàn mới dần lụi tắt, trở nên không chút cảm xúc.
Ngô Xuyên cảnh giác quan sát xung quanh, anh ta cứ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt ở trong mấy góc khuất đang nhìn hai người họ.
Một lát sau, cả hai đã đến lầu 3.
Một thanh niên đứng ở chân cầu thang tiếp đón bọn họ.
Chàng trai khoảng hai mươi, mặc vest đi giày da, đeo kính, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nho nhã và lịch sự.
Anh ta nhoẻn miệng nở nụ cười ấm áp như gió xuân, dễ dàng làm người khác cảm thấy đáng tin.
"Chào hai anh!"
Thanh niên mở miệng: "Tôi tên là Từ Trí, trưởng phòng tiêu thụ của công ty tài chính Make Money Treasure, hai người có thể gọi tôi là Tiểu Từ".
Anh ta nói xong, vươn tay ra với Lâm Hàn và Ngô Xuyên.
Sau khi bắt tay, Từ Trí dẫn cả hai vào phòng tiếp khách.
"Mời hai anh ngồi!"
Từ Trí mời hai người ngồi xuống.
Lâm Hàn cũng không khách sáo, anh ngồi xuống sô pha.
Còn Ngô Xuyên thì khoanh tay đứng sau lưng anh, đưa mắt đánh giá căn phòng, im lặng không nói gì.
Từ Trí sửng sốt, bỗng bật cười, như nghĩ tới cái gì nhưng không hỏi nhiều, rót trà cho Lâm Hàn.
"Anh nhìn có vẻ rất lạ mặt, nhưng lại vô cùng trẻ.
Tôi vẫn chưa biết tên của anh nhỉ?", Từ Trí cười ha ha nói.
"Lâm Hàn".
"Hóa ra là anh Lâm, rất vui khi được biết anh!"
Từ Trí vẫn niềm nở nói: "Tôi nghe nói, anh Lâm muốn tới mua sản phẩm tài chính của công ty chúng tôi à.
Không giấu gì anh, người mua đồ bên tôi chủ yếu là các chú các dì khoảng năm sáu mươi tuổi.
Lần đầu tiên tôi gặp được khách hàng trẻ tuổi như anh Lâm đó".
Nghe thì có vẻ như một câu bình thường, nhưng lại ngụ ý là Lâm Hàn anh trẻ như vậy, sao mà biết đến sản phẩm tài chính của chúng tôi.
Bởi vì đối tượng mua hàng bên tôi cũng không phải loại người như anh!
Đương nhiên Lâm Hàn cũng hiểu được ý của anh ta, anh cười nói:
"Tôi nghe bố vợ nói về sản phẩm bên anh, ông ấy nói đầu tư năm trăm ngàn tệ, một năm sau có thể kiếm được năm triệu tệ.
Tôi bèn nghĩ, nó đúng là một cơ hội đối với mình, nên phải nắm chặt lấy nó! Sau đó, tôi lập tức tìm địa chỉ công ty các anh rồi vội vàng chạy tới, muốn mua sản phẩm tài chính ấy".
"Thì ra là thế!"
Từ Trí lập tức hiểu ra, sự cảnh giác trong lòng cũng biến mất.
"Trưởng phòng Từ, tôi có một thắc mắc, anh có thể giải thích cho tôi được không?", Lâm Hàn lại nói.
"Anh Lâm cứ nói, giải thích mọi thắc mắc cho khách hàng là trách nhiệm của tôi mà", Từ Trí mỉm cười nói.
"Bây giờ, trên người tôi có 1 triệu tệ, nếu lấy hết ra mua sản phẩm tài chính bên anh thì một năm sau, lỡ không kiếm được 10 triệu, phải làm sao đây?", Lâm Hàn do dự hỏi.
"Không thể nào! Anh Lâm, cái này anh cứ yên tâm! Nếu Make Money Treasure chúng tôi đã dám quảng cáo như vậy thì chắc chắn sẽ không có nỗi lo đó!"
Từ Trí xua tay, mặt mày cực kỳ nghiêm túc.
"Vậy đi, tôi giới thiệu một chút về quy trình hoạt động của công ty chúng tôi.
Sau khi anh hiểu, chắc chắc sẽ có niềm tin vào sản phẩm tài chính bên tôi".
"Được, anh nói đi", Lâm Hàn uống một ngụm trà, lộ vẻ mong đợi nói.
"Sản phẩm này của chúng tôi tên là vật sinh lời, có ý nghĩa lãi đẻ ra lãi, cứ thế mà lời mãi", Từ Trí giảng giải từng bước:
"Mà quy trình hoạt động chính là khách hàng mua nó, chúng tôi sẽ dùng số tiền đó để cho vay trên mạng hay đủ loại con đường bên ngoài.
Mà đối tượng cho vay chủ yếu là một số sinh viên mới ra trường".
Mặt mày anh ta tươi rói nói: "Anh Lâm, những người trẻ tuổi có một đặc điểm chắc anh cũng rõ.
Sinh viên mà, thích tiêu xài, chạy theo xu hướng, nhưng muốn vậy thì phải có tiền".
"Thế nhưng, một sinh viên lấy đâu ra tiền chứ? Cùng lắm là có hai ngàn tiền ăn xài do gia đình cung cấp hàng tháng, có điều, nhiêu đó trong cái xã hội hiện đại này thì xài được cái gì? Anh nghĩ mà xem, nào mua quần áo, mua đồ điện tử, tiền thuê nhà nghỉ, ăn lẩu...!Đều phải tốn tiền, hai ngàn kia làm gì đủ!"
Lâm Hàn gật đầu: "Anh nói có lý, tiếp tục đi".
"Không đủ tiền, vậy phải làm sao? Chỉ có thể đi vay! Sinh viên còn có một đặc điểm nữa, đó chính là sĩ diện.
Mình lớn rồi, lên đại học mà còn ngửa tay xin tiền bố mẹ, mất mặt không? Hơn nữa, số tiền đó còn dùng để ăn chơi tiêu xài".
"Vì vậy, bọn họ chỉ còn một con đường đó là đi vay trên mạng hay các chỗ cho vay bên ngoài.
Đây cũng là lý do mà sản phẩm tài chính vật sinh lời của chúng tôi ra đời".
Từ Trí nói một hồi thì có chút khát nước, uống ngụm trà xong, anh ta lại nói tiếp:
"Chúng tôi sẽ lấy toàn bộ số tiền khách hàng mua sản phẩm bên tôi cho những sinh viên ấy vay để kiếm lời.
Ví dụ như cho một người vay 1000 tệ trong 7 ngày, đến kỳ hạn họ phải trả 1300 tệ, kiếm được 300 tệ tiền lời".
"Lãi cao như vậy á?"
Mí mắt Lâm Hàn giật giật: "Cho vay 1000 tệ trong vòng 7 ngày, đến kỳ trả 1300, đây là vay nặng lãi rồi còn gì! Pháp luật cho phép sao?"
"Pháp luật không cho phép, nhưng chúng ta có thể lách luật!"
Từ Trí nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt anh cũng hiểu mà.
"Ví dụ, một sinh viên vay 1000 tệ, chúng tôi có thể cho cậu ta vay 700, 300 kia là phí phục vụ, mà phí phục vụ thì đâu phải lãi! Sau 7 ngày, trả 1050 tệ, tiền lãi chỉ có 50 tệ, đâu nhiều đâu nào!"
Lâm Hàn gật đầu: "Nếu tính thế thì quả thật không phải cho vay nặng lãi.
Thế nhưng, những sinh viên kia cũng chẳng ngu, lẽ nào sẽ vay tiền ư?"
"Đương nhiên là sẽ!"
Từ Trí nói: "Bọn họ sẽ cảm thấy, chút tiền ấy cũng không nhiều lắm, sau một tuần là trả được rồi.
Dù không trả được, còn có thể trả theo từng đợt.
Theo từng đợt không trả nổi thì đi vay công ty tài chính khác, lấy của thằng này đắp cho thằng kia.
Anh Lâm cũng đừng nghi ngờ khả năng ăn xài và trả nợ của sinh viên".
Anh ta lại bổ sung thêm: "Đương nhiên, nếu có ai không trả tiền, vậy thì chúng tôi sẽ có biện pháp khác để đối phó.
Thí dụ như dùng bạo lực để thúc nợ, oanh tạc điện thoại của người thân họ hàng, bạn bè họ một lượt, để họ bị mang tiếng".
"Đây là cách hiệu quả nhất, sinh viên cực sĩ diện, sao có thể để danh bạ điện thoại mình bị oanh tạc được? Kết quả cuối cùng là sẽ ngoan ngoãn cầm tiền tới trả.
Dù vay thằng này bù cho thằng kia cũng phải trả".
Lâm Hàn nghe vậy, cau mày.
Đa số sinh viên đều có tâm lý như lời Từ Trí, rất sĩ diện nhưng không có tiền.
Có điều, công ty Từ Trí lại lợi dụng loại tâm lý ấy để cho vay nặng lãi, nó khiến anh hơi phản cảm.
Từ Trí vẫn đắc ý nói: "Để đối phó với những sinh viên không trả nổi tiền, công ty của chúng tôi còn thành lập bộ phận thúc nợ.
Gọi điện oanh tạc 24/24, gửi công văn, ủy thác cho bên thứ ba tới cửa, thậm chí là tìm lãnh đạo trường, tạo áp lực lên nhiều khía cạnh.
Trước mắt thì chưa có mấy sinh viên không dám trả tiền".
"Hai ngày trước, còn có một sinh viên vì không chịu nổi áp lực nên nhảy lầu.
Có điều, nó liên quan gì tới chúng tôi? Tự cậu ta muốn vay, một bên muốn vay, bên kia cho mượn thôi.
Anh Lâm nói có phải không?"
-------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...