Chàng Khờ

Trước mặt tòa nhà cao mười bảy tầng này là một con đường rộng rãi, tuy giờ đã hơn mười giờ tối nhưng vẫn đậm chất sống về đêm, trên đường vẫn đầy người xe đi lại.

“Không ổn rồi, có người nhảy lầu!” Trong giây phút Hạ Mạt Hàn nhảy xuống, một giọng nói sợ hãi vang lên trong đám người.

Tiếng kêu này vang vọng cả khu vực phía trước tòa nhà, tất cả mọi người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng đó.

Mọi người nhìn thấy một bóng người rơi nhanh xuống, trong giây phút đó, tim của những người quan sát đều nhảy lên tận cổ họng, khẩn trương vô cùng.

Nhưng cũng trong giây phút đó, ở mặt đất bỗng xuất hiện một bóng đen, nhảy lên một cái.

Anh nhảy cao tận ba bốn mét.

Bịch.

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, bóng đen đó tiếp được bóng dáng vừa rơi xuống từ sân thượng, sau đó bóng đen đó ôm người, dùng một tư thế cực kỳ đẹp đẽ tiếp đất.

Người vây xem thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức trợn mắt, cực kì khiếp sợ. Trái tim đang căng thẳng bỗng đập thình thịch như nổi trống.

“Mẹ nó, đây không phải siêu nhân sao?” Có người phát ra tiếng kêu không thể tin nổi.

Bóng đen giống siêu nhân đó chính là Ngô Bách Tuế.

Tốc độ Hạ Mạt Hàn rơi xuống quá nhanh, trọng lực quá lớn, dù Ngô Bách Tuế nhảy lên cao để giảm lực va đập nhưng cuối cùng cô vẫn bị chấn động đến mức miệng phun máu, bất tỉnh.

Cánh tay Ngô Bách Tuế cũng gần như tê dại nhưng anh không thèm quan tâm. Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn trong lòng mình, trái tim như sắt thép mà giờ đây mắt cũng ngấn lệ, anh nói với chất giọng khàn khàn: “Sao em ngốc thế?”

Giọng nói của Ngô Bách Tuế vô cùng đau xót, trái tim cũng đau đớn vô cùng. Rốt cuộc Hạ Mạt Hàn đã chịu sự đau khổ như thế nào mới buộc phải tự sát thế này?

Càng nghĩ sâu, hai mắt Ngô Bách Tuế càng đỏ bừng, sự tức giận cũng phun trào.

Anh hận bản thân mình không bảo vệ Hạ Mạt Hàn cẩn thận.

Anh sẽ khiến những người ép buộc cô phải trả giá thật đắt!

Một tiếng sau, bệnh viện nhân dân thành phố Giang Châu, phòng bệnh cao cấp.


Hạ Mạt Hàn yên lặng nằm trên giường bệnh trắng tinh, Ngô Bách Tuế đứng ở một bên, chăm chú nhìn cô.

Lần này là cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt Hàn nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh mình.

Ánh mắt Hạ Mạt Hàn trống rỗng, đầu cũng trống rỗng, cô nhìn thấy Ngô Bách Tuế thì sững sờ một lúc lâu.

Một lúc sau, cô mở mới nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: “Tại sao em không chết?”

Ngô Bách Tuế trả lời đơn giản: “Mạng em lớn.”

Nếu trả lời là anh tay không đỡ cô, cô nhất định sẽ cho rằng bệnh cũ của anh tái phát. Cô vừa tỉnh, Ngô Bách Tuế không muốn kích thích cô.

Hạ Mạt Hàn cảm thấy không thể tin tưởng, nhưng cô lại cảm nhận được rõ hơi thở, sự sống, Ngô Bách Tuế cũng đứng sờ sờ trước mặt cô. Tất cả những thứ này không thể là giả được, nhưng lại rất khó giải thích. Có lẽ, sự sống của cô vẫn chưa kết thúc thật.

Một lúc lâu sau, Hạ Mạt Hàn mới lại hỏi Ngô Bách Tuế: “Không phải anh ở bệnh viện tâm thần à? Sao lại ra vậy?”

Ngô Bách Tuế giải thích: “Anh khỏi bệnh rồi, giờ anh là một người bình thường.”

Bây giờ Ngô Bách Tuế mới thật sự khỏi bệnh. Thời gian trước, anh chỉ khôi phục ký ức, nhưng cơ thể vẫn còn chất độc lưu lại. Hôm trước độc tính đột nhiên phát tác ở Thanh Phong Trai, khiến Ngô Bách Tuế suýt chết.

Ba năm rồi, tác dụng phụ của loại thuốc độc này vẫn còn kinh khủng như vậy, đây là chuyện Ngô Bách Tuế cũng không ngờ được.

Có điều, trời xui đất khiến thế nào, Ngô Bách Tuế lại đột phá được bình cảnh võ công mà bao năm không thể đột phá, nói cách khác, bây giờ Ngô Bách Tuế gần như vô địch.

Sau khi Ngô Bách Tuế đột phá, anh dùng chính nội lực siêu phàm của mình ép tất cả thuốc độc còn sót lại trong cơ thể ra ngoài.

Cuối cùng anh cũng hoàn toàn khỏi bệnh.

Nếu lúc trước nghe Ngô Bách Tuế trở lại bình thường, Hạ Mạt Hàn nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng bây giờ, cô không còn chút dao động nào nữa. Cô nhớ tới hậu quả mỗi khi mình tin Ngô Bách Tuế, mỗi lần tin tưởng đều là mỗi lần thất vọng.

Cô sợ, không dám tin Ngô Bách Tuế nữa, hoặc có lẽ là cả đời này, cô cũng không dám tin tưởng ai hay chuyện gì một cách dễ dàng nữa.


Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Mạt Hàn lại nghĩ tới sự lạnh lùng của thế giới này, nghĩ đến sự vô tình của tất cả mọi người.

Thế là cô lại trở nên vô cùng tuyệt vọng.

Cô nhắm nghiền hai mắt, không muốn nói thêm câu nào nữa.

Ngô Bách Tuế thấy thế liền bước đến, cầm tay Hạ Mạt Hàn, sâu sắc nói: “Sau này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Anh nói câu đó cực kỳ trịnh trọng, cực kì tình cảm, nhiệt độ và sức lực của anh cũng truyền sang tay Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế đã là vợ chồng ba năm nhưng chỉ là hữu danh vô thực, hai người họ gần như không có chút tiếp xúc da thịt nào. Bây giờ đột nhiên bị Ngô Bách Tuế nắm tay, Hạ Mạt Hàn chợt có cảm giác như bị điện giật, tim đập mạnh.

Hạ Mạt Hàn vội vàng rút tay về, nói một câu: “Đừng chạm vào em!”, nhưng thật ra trong lòng cũng không ghét hành động đó của Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế bất đắc dĩ đứng thẳng dậy, im lặng một lát rồi lại nói: “Em đói không? Anh mua chút đồ ăn sáng cho em nhé?”

Hạ Mạt Hàn nghe anh nói thế thì đột nhiên mở mắt, cô phát hiện, Ngô Bách Tuế thay đổi rồi, anh không còn giống một tên ngốc nữa mà trở thành một người chồng biết quan tâm vợ.

“Được.” Đối mặt với Ngô Bách Tuế như vậy, Hạ Mạt Hàn không từ chối nổi.

Hai mươi phút sau, Ngô Bách Tuế mua một bát cháo trắng về.

Hạ Mạt Hàn ngồi dậy, vô thức muốn cầm cháo tự ăn, nhưng Ngô Bách Tuế lại nói: “Để anh đút cho em!”

Một câu nói vô cùng dịu dàng, lại còn quan tâm chu đáo.

Hạ Mạt Hàn nghe vậy thì hơi sửng sốt. Ba năm qua, Ngô Bách Tuế luôn là một tên ngốc cần người khác chăm lo, nhưng hôm nay, anh đã trở thành một người đàn ông, biết phải chủ động chăm sóc Hạ Mạt Hàn. Cô rất không quen với một Ngô Bách Tuế thế này, nhưng trong lòng, cô vẫn khát khao có một người chồng có thể che chở mình như vậy. Thế là cô gật đầu, đồng ý để Ngô Bách Tuế đút cháo cho mình.

Động tác của Ngô Bách Tuế rất vụng về, nhưng lại rất cẩn thận, đút từng thìa cho Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn yên lặng không nói gì, hưởng thụ sự chăm sóc và quan tâm của Ngô Bách Tuế.


Bát cháo trắng này, rất ngọt.

Giữa trưa, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Hạ Mạt Hàn, không có vấn đề gì, bác sĩ liền thông báo có thể xuất viện. Ngô Bách Tuế làm thủ tục xuất viện xong liền đưa Hạ Mạt Hàn rời khỏi đấy.

Hạ Mạt Hàn để Ngô Bách Tuế quyết định tất cả, chỉ yên lặng theo anh.

Ra khỏi bệnh viện, Ngô Bách Tuế đưa Hạ Mạt Hàn tới một quán ăn Trung Quốc gần đó. Chỗ ngồi là Ngô Bách Tuế chọn, đồ ăn cũng là Ngô Bách Tuế chọn, hơn nữa, anh đều chọn những món Hạ Mạt Hàn thích.

Hạ Mạt Hàn ăn những món đó, tảng băng cứng trong lòng cũng dần hòa tan.

Sự ấm áp mà Ngô Bách Tuế mang đến khiến cô cảm nhận được, thế giới này vẫn còn người để ý đến mình.

Trước đây, Ngô Bách Tuế ngốc nghếch, thường chọc cho Hạ Mạt Hàn đau lòng tức giận, cũng khiến cô cảm thấy xấu hổ và gặp rất nhiều phiền phức. Nhưng Hạ Mạt Hàn biết, dù Ngô Bách Tuế làm chuyện gì ngốc nghếch, nói lời gì ngốc nghếch, anh vẫn đối xử với cô rất tốt. Gần như lần nào anh mạnh miệng cũng là vì bảo vệ cô. Chẳng qua hồi đó, Hạ Mạt Hàn luôn cảm thấy xấu hổ và giận dữ vì sự mạnh miệng của anh, vậy nên mới không để ý tới ý nghĩa trong những lời nói của Ngô Bách Tuế.

Giờ đây, Ngô Bách Tuế đã thay đổi, anh không nói những lời không thực tế mà chỉ yên lặng đi cùng cô, làm tất cả mọi chuyện vì cô, cẩn thận chăm sóc cô. Ngô Bách Tuế như thế, dù bình thường nhưng lại có vẻ to lớn vĩ đại, vì anh đã kéo Hạ Mạt Hàn dậy lúc cô yếu ớt nhất.

Hạ Mạt Hàn không có quá nhiều đòi hỏi, cô chỉ muốn có một người thật lòng chờ đợi cô, cho cô một bờ vai có thể dựa dẫm.

Cho dù cả thế giới này có tối tăm, chỉ cần cô có một người có thể dựa vào thì cô sẽ có dũng khí bước tiếp.

“Trước đây anh không tên là Bách Tuế, tên đó là anh tự đổi, vì muốn mình có thể sống được đến hơn trăm tuổi. Từ nhỏ, anh đã không tranh không đoạt, cẩn thận dè dặt, cực kì đề phòng với những thứ có thể đe dọa đến mình, anh không cho phép có bất cứ sơ xuất nào, vì anh biết một đạo lý, sinh mệnh là vô giá, được sống tốt hơn tất cả mọi thứ. Vậy nên Mạt Hàn, đồng ý với anh, sau này dù có thế nào cũng không được làm những chuyện điên rồ, được không?” Trên bàn ăn, Ngô Bách Tuế đột nhiên mở miệng nói mấy câu như vậy.

Từ trước tới giờ, Ngô Bách Tuế luôn là một người trầm lặng ít nói. Lúc này, anh nói với Hạ Mạt Hàn một tràng, đơn giản là vì chuyện Hạ Mạt Hàn nhảy lầu đã thật sự dọa anh. Nếu anh không bảo Lý Xương Thịnh định vị vị trí cụ thể của Hạ Mạt Hàn, chạy đến chỗ đó đúng lúc thì cô đã chết thật rồi.

Hạ Mạt Hàn đột nhiên nghe anh nói thế thì ngây ra như phỗng, tim đập nhanh hơn.

Lần đầu tiên, cô nghe thấy Ngô Bách Tuế nói nhiều với mình đến thế.

Lần đầu tiên, Ngô Bách Tuế thổ lộ tiếng lòng với cô.

Từ những lời đó, cô thật sự cảm nhận được Ngô Bách Tuế giống như người bình thường, cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm sâu sắc của anh với cô.

Giờ phút này, Hạ Mạt Hàn gần như có thể xác định, Ngô Bách Tuế thật sự không còn ngốc nữa.

Cô gật đầu với Ngô Bách Tuế, sau đó nhìn sâu vào mắt anh, vô cùng trịnh trọng xác nhận lại: “Anh khỏi bệnh thật rồi sao?”

Ngô Bách Tuế cũng vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”

Hai chữ, tràn ngập sự chân thành.


Hạ Mạt Hàn nghe xong, sương mù trong lòng đột nhiên tan hết. Cuối cùng, ông chồng ngốc của cô cũng không ngốc nữa, cuối cùng, cô đã có một người chồng bình thường, cuối cùng, cô cũng không phải tuyệt vọng nữa.

Đại nạn không chết, ắt có phúc đến cuối đời, Ngô Bách Tuế khỏi bệnh, đây chính là món quà tốt đẹp nhất mà ông trời ban cho Hạ Mạt Hàn cô.

Cuộc sống của cô, cuối cùng cũng có hi vọng rồi.

Bữa cơm này, cô cảm thấy rất ngon.

Sau khi ăn xong, chuông điện thoại của Ngô Bách Tuế bỗng nhiên vang lên.

Là Lý Xương Thịnh gửi tin nhắn tới, kể lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra với Hạ Mạt Hàn trong hai ngày qua.

Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy Hạ Mạt Hàn tự sát, Ngô Bách Tuế biết, nhất định là hai ngày qua cô đã chịu sự đau khổ tới tận cùng nên mới buộc phải tự sát như vậy. Đương nhiên anh phải tra thật rõ ràng, vậy nên tối qua mới bảo Lý Xương Thịnh điều tra cặn kẽ.

Lý Xương Thịnh không dám sơ xuất, ông ấy đã vận dụng mối quan hệ của chính mình, skynet camera, quỹ tích di chuyển của GPS trong điện thoại di động, rồi còn tìm thám tử bí mật điều tra cẩn thận, chỉ vì muốn tra rõ những chuyện đã xảy ra với Hạ Mạt Hàn hai ngày qua.

“Hôm kia, Hạ Mạt Hàn rời khỏi Thanh Phong Trai, đầu tiên là bị nhà họ Hạ đuổi khỏi gia tộc, đi một mình trên đường lại bị Vương Thế Hào bắt cóc, về đến nhà thì phòng ở bị tịch thu, ở cửa tiểu khu, mẹ của Hạ Mạt Hàn là Hoàng Quý Lan bị Lưu Tam đánh.”

“Hôm qua, hai mẹ con cô gặp Hạ Tử Nhiên trước cửa khách sạn, sau đó hai người đến bệnh viện tâm thần Khang Thái nhưng bị cản lại không cho vào. Tiếp đó, hai người đến thẳng nhà họ Hoàng ở Giang Châu để nhờ vả.”

“Lúc Hạ Mạt Hàn đến nhà họ Hoàng, rõ ràng Trương Cảnh Minh ở đó lại rời đi ngay. Đến tối, Trương Cảnh Minh trở lại trang viên của nhà họ Hoàng, khoảng một tiếng sau thì Hạ Mạt Hàn làm Trương Cảnh Minh bị thương, gã ta được đưa đến bệnh viện băng bó.”

“Chính lúc đó, Hạ Mạt Hàn rời khỏi nhà họ Hoàng, chọn nhảy lầu tự sát.”

Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong tin nhắn, nghĩ đến những kiếp nạn liên tiếp mà Hạ Mạt Hàn phải gánh chịu, lòng anh đau như dao cắt.

Cuộc sống quá tàn nhẫn với Hạ Mạt Hàn, khiến cô muốn tự sát.

Mắt Ngô Bách Tuế dần đỏ lên, anh nhìn Hạ Mạt Hàn, chân thành nói: “Anh xin lỗi, anh khiến em phải chịu khổ rồi.”

Hạ Mạt Hàn đột nhiên nghe thấy Ngô Bách Tuế xin lỗi thì vô cùng cảm động, nhưng đúng lúc đó, cô chợt nhớ tới tai họa mình gây ra hôm qua, cô lập tức nói với Ngô Bách Tuế: “Hôm qua em đánh người, người đó rất có địa vị ở Giang Châu, chuyện này nhất định sẽ bị làm ầm lên, chúng ta mau rời khỏi Giang Châu đi, em không muốn ở đây.”

Ngô Bách Tuế từ từ đứng dậy, trầm giọng nói: “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, đi thôi!”

“Bách Tuế, anh muốn làm gì?” Hạ Mạt Hàn nghi ngờ hỏi.

Ngô Bách Tuế đi tới cạnh Hạ Mạt Hàn, nhìn cô, gằn từng chữ: “Nếu thế giới này bất công với em, anh sẽ vì em thay đổi cả thế giới.”

Nói xong, Ngô Bách Tuế cầm tay Hạ Mạt Hàn, nhanh chóng bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui