Tối đó, chứng viêm túi mật của Thiên Việt đã phát tác, nôn mửa không dứt, sau cùng, cậu mệt lả tới mức không trèo lên nổi giường.
Đến tận chiều hôm sau, khi người bạn cùng phòng về lại mới phát hiện ra cậu trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, bèn đưa cậu đến bệnh viện truyền nước biển.
Đến tận khi đã bình phục hẳn rồi, cậu mới nhận được một cuộc điện thoại từ Kế Hiểu.
Gã thờ ơ hỏi cậu có khỏe không, rồi nói phải thêm ít bữa nữa mình mới về được.
Thiên Việt không báo gã hay chuyện mình đổ bệnh, cậu nghĩ, ít nhất thì anh ấy cũng có gọi điện rồi mà nhỉ? Cuộc điện thoại này, đã trở thành cái cớ tốt nhất để cậu buộc chính mình phải ngó lơ nỗi bất an mơ hồ trong tiềm thức.
Kể đến đây, Thiên Việt ngẩng đầu lên nhìn Dĩ Thành, năn nỉ: “Anh Dĩ Thành, xin anh đừng để em phải chờ điện thoại nữa, nhé?”
Dĩ Thành choàng tay qua vai cậu, nói: “Được mà.
Em yên tâm.”
Những ngày sau đó, Dĩ Thành quả thật chưa bao giờ bắt Thiên Việt phải đợi điện thoại của mình cả.
Rồi anh tự động sắm thêm một chiếc điện thoại di động, mỗi chiếc đều đi kèm với hai cục pin.
Sau đó lưu cả số của hai chiếc đó lẫn số máy công ty vào máy bàn ở nhà.
Chưa hết, lúc nào anh cũng để sẵn hai tấm thẻ cào nạp tiền trong ví, lại còn chuẩn bị rất nhiều tiền xu.
Anh còn mua cho mình một cái balo, cứ sáng sáng mà Thiên Việt trông thấy anh cho mấy thứ lỉnh kỉnh này vào balo, sau đó đeo lên lưng, thì niềm vui từ đáy lòng sẽ hiện rõ trên môi.
Anh đã không để cậu phải chờ điện thoại của mình nữa, ngoại trừ một lần duy nhất.
Ngày ba mươi tháng chín, sinh nhật của Kế Hiểu, hàng năm cứ đến ngày này, là gã lại đưa ra một quyết định trọng đại liên quan đến tiền đồ của chính mình.
Ví dụ như, bốn năm về trước, cũng tức một năm sau khi tốt nghiệp trường sư phạm và được nhận vào dạy môn chính trị ở một trường cấp ba, gã đã quyết định thi công chức.
Từ một giáo viên quèn với đồng lương còm cõi ăn chẳng đủ no, nhoáng cái đã đổi đời thành viên chức nhà nước.
Hay như mới năm ngoái đây thôi, gã đã hạ quyết tâm phải ngồi lên được cái chức Phó giám đốc sở kia.
Để rồi đến sinh nhật năm nay, gã liền quyết định phải cưới cho bằng được Từ Thu Y.
Từ Thu Y là cô gái mà gã quen được trong đợt tu nghiệp vừa qua, công tác ở văn phòng Hoa kiều Nam Kinh.
Cô không xinh, nhưng được cái làn da trắng như trứng gà bóc, vóc người đầy đặn.
Cô cũng không quá khôn ngoan, ăn nói lại nhạt nhẽo, có phần trầm lặng.
Thế nhưng ở cô lại toát lên một nét ưu tú hết sức rõ rệt, đó là loại khí chất mà những cô nàng xuất thân tầm thường không bao giờ có được.
Kế Hiểu gần như lập tức nhận ra điều đó ngay trong lần gặp đầu tiên.
Nhưng gã hoàn toàn không ngờ đến cô thế mà lại là thiên kim nhà ngài bí thư tỉnh ủy.
Đây là chuyện mà gã chỉ vô tình biết được.
Hơn thế nữa, hiện tại cô vẫn đang độc thân.
Vậy nên vào hôm sinh nhật ấy, Kế Hiểu đã tự nhủ rằng, mình phải trở thành chồng của Từ Thu Y.
Không có mấy người trẻ tuổi được tham gia đợt tu nghiệp này, điều kiện quá thuận lợi để Kế Hiểu tiếp cận cô.
Song gã cũng hiểu dục tốc thì bất đạt, nên Kế Hiểu chẳng mảy may tỏ ra vồn vã săn đón, đó chẳng phải phong cách của gã.
Từ Thu Y lớn tuổi hơn gã, Kế Hiểu tuy không yêu phụ nữ, nhưng gã lại rất hiểu phụ nữ, gã biết chắc, mẫu con gái như Từ Thu Y sẽ thích dạng đàn ông như thế nào.
Khi tiếp xúc với cô, gã luôn tỏ ra khi gần khi xa, nho nhã lễ độ, quan tâm vừa phải, đánh trúng tâm lý cô nàng.
Trong lòng Từ Thu Y rất rõ, xuất thân của cô là ưu thế mà cô có được, nhưng lại cũng chính là chướng ngại trên con đường tình duyên của cô.
Quanh cô không thiếu đàn ông, nhưng cô cũng thừa hiểu, bọn họ nhiệt tình theo đuổi cô như vậy là vì cái gì.
Cô biết bản thân mình chẳng có gì nổi trội, nhan sắc thì thường thường bậc trung, thế nhưng cô vẫn mong mỏi tìm được một chàng trai thật lòng yêu chính con người mình.
Từ sâu trong tâm khảm cô vẫn ôm ấp mộng mơ này như bao cô nàng ở tuổi xuân xanh khác.
Cô không giống với những anh chị của mình.
Cô không khôn khéo được như họ, nhưng họ lại chẳng trung hậu được như cô.
Cô là cá thể khác loài duy nhất trong nhà, thế nhưng lại là đứa con mà cha yêu thương nhất.
Người đàn ông trẻ trung bảnh bao tên Kế Hiểu này, thật quá sức hấp dẫn với cô.
Anh ta rất có phong độ của người trí thức, cư xử lịch thiệp và cũng không kém phần lôi cuốn, dáng người cao ráo nhưng không tới mức vai u thịt bắp, anh ta hoàn toàn phù hợp với hình mẫu của bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của cô.
Điều quan trọng hơn hết chính là, Kế Hiểu không thân quen gì với cô, anh không hề biết về thân thế của cô.
Cô vẫn cứ tưởng gã chẳng hay biết gì về thân thế của mình.
Từng chút từng chút, hai người họ ngày một thân thiết với nhau hơn, càng tiếp xúc nhiều càng phát hiện ra nhiều điểm chung với nhau hơn, một người cố tình tiếp cận với kế hoạch chỉn chu, một người để mặc cho mọi chuyện xuôi theo tự nhiên.
Chỉ hai tháng sau đó, những người xung quanh đã bắt đầu buông lời trêu ghẹo ngay trước mặt họ.
Kết thúc ba tháng tu nghiệp, hai người họ cũng chính thức quen nhau.
Lúc sắp về lại Nam Kinh, Từ Thu Y mới kể cho Kế Hiểu nghe về gia cảnh của mình.
Kế Hiểu thản nhiên nói: “Anh cứ nghĩ em cũng chỉ xuất thân từ gia đình trí thức trung lưu như anh thôi chứ.”
Thu Y cuống quýt đáp: “Không phải em cố ý giấu anh đâu.”
Kế Hiểu không nói gì thêm, khi bọn họ sắp sửa ai về nhà nấy, gã đột nhiên gọi cô lại: “Thu Y.”
Từ Thu Y hỏi: “Sao thế?”
Kế Hiểu đưa mắt nhìn ra chỗ khác, cười đáp: “Không có gì.”
Sau đó, gã không liên lạc với cô trong suốt hơn nửa tháng trời.
Mãi đến một chiều mưa gió nọ, khi Từ Thu Y chủ động hẹn gặp gã.
Hôm đó cô quên mang theo dù, mái tóc bị cơn mưa bụi tạt ướt, những hạt mưa lất phất vương trên tóc, càng phô bày rõ hơn gương mặt tròn trĩnh của cô.
Cô ấp úng hỏi: “Lẽ nào anh lại ghét em đến thế?”
Kế Hiểu kéo cô đến dưới mái hiên, vuốt hết nước đọng trên tóc cô, từ tốn trả lời: “Sao không bắt xe đến, mùa thu mà dầm mưa kiểu này, rất dễ sinh bệnh đấy.”
Thu Y bất ngờ òa lên khóc trên vai gã.
Kế Hiểu dịu dàng ôm lấy cô, vỗ về lưng cô, nghĩ thầm trong bụng: “Phần còn lại, chính là giải quyết nhóc con Thiên Việt kia.”
Tạm thời gã không thể dính dáng gì thêm với cậu nữa, trước hết gã cần có một chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Từ đã.
Thiên Việt, chao ôi Thiên Việt, cậu thiếu niên căng tràn nhựa sống, an tĩnh như nước kia.
Cậu có một thân thể dẻo dai mỹ miều, sống rất nề nếp, ăn cơm luôn ngồi thẳng lưng.
Thậm chí đến bọn con gái cũng chẳng có mấy người nề nếp được như cậu.
Thế nhưng, kể cả khi cậu có là một cô gái đi nữa, à thì, trên thực tế, Kế Hiểu cho rằng, bản thân gã và cậu nhóc cũng không thể ở bên nhau được, nguyên nhân thật sự chẳng liên quan gì tới giới tính cả.
Hay nói đúng hơn là, cũng có liên quan nhưng không đáng kể lắm.
Kế Hiểu nghĩ, hẳn là nên hẹn gặp Thiên Việt nốt một lần nữa vậy.
Thế là ba ngày sau, Kế Hiểu lại rủ Thiên Việt vào nhà nghỉ trong đêm, cả hai nằm giữa bóng tối, trong dư âm của cuộc ái ân vừa chấm dứt, Kế Hiểu gọi tên cậu: “Thiên Việt.”
Thiên Việt trả lời: “Dạ.”
Kế Hiểu gọi thêm lần nữa: “Thiên Việt…” – Rồi gã vuốt ve mái tóc mềm mượt của Thiên Việt – “Thiên Việt, anh sắp kết hôn rồi.”
Gã nhận thấy cậu nhóc bên cạnh chợt khựng người lại.
Sau đó, cậu ngồi dậy, mò mẫm mặc quần jean vào, rồi lại khoác áo sơ mi lên.
Động tác của cậu đặc biệt rề rà, tựa như trên người cậu vừa trúng phải một vết thương nghiêm trọng, khiến mọi cử động đều trở nên khó khăn.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa dệt từ lụa trắng rọi vào phòng, hắt lên nửa tấm vai để trần cùng một phần trên chiếc cổ thon thả của cậu.
Trên người cậu vẫn còn phảng phất hương xà phòng tươi mát sau khi tắm lúc nãy, vẻ gợi cảm ấy, làm cho tim Kế Hiểu đau âm ỉ.
Gã ngồi dậy, vòng tay qua ôm lấy cậu từ đằng sau, áp môi lên bờ vai láng mịn của cậu, chậm rãi âu yếm từng tấc da thịt, nói: “Thiên Việt, em là người có học thức, lại rất hiểu chuyện.
Em hẳn cũng biết, những người như chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ phải bước lên con đường này thôi.
Em hiểu mà, đúng không?”
Thiên Việt khẽ lách người ra, trả lời: “Em hiểu chứ.
Anh không cần em nữa, thì em đi.”
Không đâu, kì thật cậu chẳng hiểu gì hết, cậu cứ ngỡ tình trạng này có thể kéo dài đến hết đời.
Cho dù có phải lén la lén lút, thậm thà thậm thụt, thì cậu vẫn muốn sống cho trọn một đời.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía Kế Hiểu, mặc áo len xong, lại khoác thêm áo choàng bên ngoài, đẩy cửa đi mất.
- Hết chương 24-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...