Lãnh Tử Hạo cảm thấy mình đã đi lâu lắm, giò vù vù bên tai khiến hắn không xác định được đây là đâu. Ôm Ngọc Ân trong lòng, hắn có chút thụ sủng nhược kinh. Khi mới gặp lại, nàng điên cuồng lao đến muốn giết hắn, nay lại nhu thuận ở trong lòng hắn như một con mèo nhỏ đáng yêu. Thật kì lạ.
Ngọc Ân biết cảm giác của Lãnh Tử Hạo về nàng. Đôi môi đỏ mọng cười khẽ. Khi con người thay đổi quá nhanh đương nhiên sẽ dẫn đến những nghi hoặc không cần thiết. Nhưng nam nhân này là người nàng định, cũng là người trời định cho nàng. Hắn không buông tay, nàng quyết không buông tay!
“Nơi này…có vẻ như nàng rất quen thuộc.” Lãnh Tử Hạo ôm Ngọc Ân trong ngực, ôn nhu mở miệng. Trước mặt họ là một hang động nhỏ, cửa vào bị che khuất bởi một loài dây leo kì lạ, rất khó để nhìn thấy.
“Phải, tuổi ở Thần tộc hơi khác so với Nhân giới. Nếu tính theo Nhân giới, ta đã bị nhốt ở đây suốt bốn trăm năm cùng tiểu Dực.” Ngọc Ân vừa trả lời câu hỏi của hắn, vừa nhanh thoăn thoắt hái một nắm lớn cây cỏ gì đó, vò nát, đem bôi lên trên một thân cây khô làm thành một bó đuốc sáng rực.
Nàng vươn tay kéo Lãnh Tử Hạo vào trong động. Khác với những gì hắn tưởng tượng, bên trong là một khoảng không lớn, có một hồ nước nóng tự nhiên, bên bờ mọc những bông hoa đỏ kì dị, cánh hoa thật lớn, bên trong như chứa máu cô đặc. Trong một góc động, còn có một chiếc giường đá nhỏ xinh vừa hai người nằm.
Nhìn khung cảnh này, Lãnh Tử Hạo tám phần đã đoán ra đây chính là nơi Ngọc Ân từng ở khi trước. Nghĩ đến bốn trăm năm nàng chịu bao đau đớn, vượt qua bao nguy hiểm, khiến tim hắn khẽ thắt lại. Có lẽ đó là lí do nàng luôn phòng bị tất cả mọi người, kể cả hắn.
“Nơi này, ta ở đúng hai mươi năm. Hồi ấy ta mất tám năm để vượt tầng 1, nhưng lại mất tới ba năm để tìm một nơi an toàn có thể ở lại vào ban đêm.” Ngọc Ân rút đai áo, cơ thể trắng ngần tuyệt mĩ lập tức hiện ra, kết hợp cùng làn sương mờ ảo khiến mĩ nhân càng thêm lung linh xinh đẹp. “Hạo, tới đây cùng ta!” Gương mặt Ngọc Ân có chút đỏ. Phát sinh quan hệ với hắn lần trước cũng là trong trạng thái không tỉnh táo, nay ý thức của nàng vô cùng rõ ràng nha. Nàng không chán ghét hắn, nhưng đối với hắn vẫn còn chút xa lạ. Huống chi, cơ thể hắn như thế nào, nàng còn chưa tỉ mẩn thưởng thức qua, hắc hắc…
“Vậy vi phu tới bồi nương tử rồi!” Lãnh Tử Hạo cười rộ lên như một con hồ ly, nhanh chóng thoát quần áo, cùng nàng bước xuống nước.
Không thể không nói nam nhân này quả là một cực phẩm. Làn da trắng mịn như nữ nhân nhưng lại không nhiễm chút ủy mị nào mà ngược lại, từng lớp da thịt lại bao bọc những tầng cơ bắp tráng kiện, vô cùng hữu lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh vô hạn. Dáng người thì khỏi cần nói, chuẩn đến từng milimet, đôi chân thon dài chắc khỏe, vùng eo thon săn chắc từng múi thịt, lại nói nơi giữa hai chân hắn, vật nam tính vì nàng mà ngẩng cao rõ rệt, cự long to lớn đến mức khiến nàng phải hít vào một hơi. Thực lớn mà…Nghĩ đến vật đó ra vào luận động trong tiểu huyệt của nàng, khiến Ngọc Ân không khỏi đỏ bừng cả mặt. Aizz, đừng nghĩ nàng lớn tuổi mà chuyện gì cũng biết nha, mấy chuyện tu nhân như vậy, nàng vẫn là…rất ngây thơ nha.
Lãnh Tử Hạo thấy nàng có chút lúng túng đứng đó, khuân mặt ửng đỏ vì thẹn thùng, liền cảm thấy như dục hỏa tăng vọt. Chết tiệt, tiểu nữ nhân này không biết gương mặt e lệ của nàng có bao nhiêu quyến rũ hay sao chứ? Hắn tiến đến bên nàng, bàn tay to lớn không yên phận bắt đầu vuốt ve trên làn da trắng mịn màng.
Ngọc Ân vốn là đứng quay lưng lại với hắn, lại bị những động tác càn rỡ kia làm cho càng trở nên lúng túng, bên môi không biết tự lúc nào đã bật lên tiếng rên rỉ vô cùng mất hồn…
Lãnh Tử Hạo xoay người Ngọc Ân lại đối diện với hắn, lập tức cúi đầu chiếm giữ đôi môi anh đào mọng đỏ của nàng, tham lam cuốn lấy mật ngọt bên trong miệng nàng. Tay hắn lúc này cũng không hề rảnh rỗi. Một bên tay hắn xoa nắn đôi nhũ hoa cao ngất đầy khêu gợi, một tay lần xuống bên dưới, tham dò nơi tiểu huyệt ướt át…
“…a…không…được…” Bất ngờ vì động tác của hắn, Ngọc Ân khẽ thét lên một tiếng, lại như tiếng rên khẽ mất hồn hơn trước.
“Không…hay là …được vậy Ân nhi?” Lãnh Tử Hạo cười tà, giọng khàn khàn đầy mê hoặc quyến rũ.
Tô Ngọc Ân bị hắn kích thích đến thần hồn điên đảo, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, cơ thể lả lướt tựa vào người nam nhân như rắn lượn, chỉ một ánh mắt nhìn qua cũng đủ khiến bất kì nam nhân nào dục hỏa sôi trào. Hơn nữa, Lãnh Tử Hạo hắn lại là kẻ có dục vọng cực kỳ mạnh mẽ, làm sao có thể chịu đựng được kích thích như vậy? Hắn siết chặt vòng tay quanh eo nàng, miệng điên cuồng gặm cắn hai bên nhũ hoa xinh đẹp. Bàn tay nơi tiểu huyệt mềm mại liền đưa một ngón tay thô dài trượt vào, khiến Ngọc Ân không khỏi bật lên tiếng kinh hô. Cơ thể nàng chỉ mới trải qua chuyện tình ái, kích thích như vậy, chính là chưa bao giờ nàng được trải nghiệm. Ngón tay của hắn có chút thô ráp vì cầm kiếm, nay lại không ngừng ra vào nơi tiểu huyệt ướt mềm, tạo ra một loại khoái cảm không ngừng. Ngọc Ân mới đầu có chút đau đớn, dần dần lại bị khoái cảm thay thế, đến mức khó chịu vặn vẹo thân thể nhỏ xinh lộ ra khát cầu không lời. Lãnh Tử Hạo đối với tình nhân bé nhỏ trong lòng chính là vô lực phản kháng, làm sao có thể từ chối yêu cầu của nàng đây? Hắn nhếch miệng, đưa thêm một ngón tay nữa nhồi vào bên trong huyệt động ẩm ướt, đồng thời ôm chặt cơ thể kia vào lòng, kéo nàng cùng đứng lên tiến đến bên giường đá nằm xuống.
Chiếc giường đá dù ở bên cạnh hồ nước nóng nhưng lại rất lạnh, không khỏi khiến Ngọc Ân khẽ rùng mình một cái. Lãnh Tử Hạo thấy vậy, phất tay, liền xuất hiện một tấm da hổ thật lớn đem trải xuống bên dưới, cẩn thận để thân hình tuyệt mĩ của nàng lên như một món trân bảo vô giá. Ngọc Ân không từ chối hắn, đôi tay ngọc bám chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn, ngả người nằm trên giường, lại đem đôi chân khẽ hé mở đầy khiêu gợi.
“Chết tiệt!” Lãnh Tử Hạo gầm lên, có chút thô bạo đè lên trên người nàng, dùng chính mình tách rộng chân nàng ra. Khu rừng thần bí nhất của nữ nhân lập tức hiển hiện trước mắt hắn, vô cùng kiềm diễm, lại bởi kích thích của hắn mà lầy lội đến mức không chịu nổi. Ngọc Ân bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, không tự chủ muốn khép chân lại mà không được, nơi đó lại khe khẽ chảy ra một dòng dâm thủy, vương trên bắp đùi trắng nõn. Lãnh Tử Hạo ánh mắt âm trầm kinh khủng. Trong đầu hắn lúc này đây đã không còn suy nghĩ được gì nhiều. Hắn khẽ cúi người, ôm trọn lấy bờ mông mềm mại nâng lên, gần như tôn thờ mà hôn lên khu vực thần bí ấy. Cái lưỡi linh hoạt như chú cá con của hắn cũng không yên phận, cẩn thận tách hoa huyệt, nhẹ nhàng liếm mút. Âm đạo kích thích dẫn đến Ngọc Ân lưu động càng nhiều ái dịch, khiến cho Tử Hạo liếm láp phát ra tiếng vang nho nhỏ.
“Nha…Đừng…” Ngọc Ân vì động tác của hắn mà kinh hoảng, thở hổn hển, hạ thân lại không thể nhúc nhích, khiến cảm giác ngứa ngáy càng thêm bùng lên dữ dội.
Chiếc lưỡi dài thô của Lãnh Tử Hạo vượt qua miệng tiểu huyệt, giải tỏa cơn ngứa ngáy, đem thêm nhiều khoái cảm thỏa mãn Ngọc Ân. Nàng có thể cảm nhận được mỗi động tác dây dưa của đầu lưỡi Tử Hạo va chạm vào mọi ngóc ngách của huyệt động, mang đến khoái cảm vô bờ, khiến nàng nhìn không được mà thét lên một tiếng lên đến cao trào hoan lạc.
“Nhanh như vậy đã thỏa mãn?” Lãnh Tử Hạo ngẩng đầu, tay khẽ vuốt ve miệng hoa huyệt. Tiểu huyệt vì vừa mới qua cao trào nên dị thường mẫn cảm, lại bị đụng chạm như có như không của Tử Hạo kích thích, khiến Ngọc Ân nhịn không được mà rên rỉ thư thái.
“Ư….” Thấy tình nhân bé nhỏ đã hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ, Lãnh Tử Hạo dùng tay nhấc chân ngọc nõn nà vây quanh hông hắn, nâng người Ngọc Ân tựa vào hắn, cự long khổng lồ đặt bên miệng cửa huyệt lại không trượt vào, chỉ khẽ cà nhẹ bên ngoài, không đưa vào hẳn bên trong, làm cho cơ thể Ngọc Ân bùng lên khao khát mãnh liệt, ngứa ngáy khó chịu đến vặn vẹo thân mình nhỏ xinh.
“Hạo…ta muốn…” Âm thanh êm ái đầy mê hoặc cùng tiếng thở gấp gáp rót vào tai người đàn ông, khiến hắn gần như muốn điên cuồng tra tấn tiểu huyệt ẩm ướt này, nhưng hắn vẫn cố nén nhịn, dù mồ hôi trên người hắn vì kìm nén đã chảy ròng ròng, nhỏ lên cả da thịt mềm mại của nữ nhân.
“Muốn ta làm gì đây? Ân nhi, nàng phải nói ta mới biết làm gì chứ?” Hắn đưa đẩy cự long, nhưng không hề vào sâu, khiến Ngọc Ân vô cùng bất mãn vì chưa được thỏa mãn, vô lực đến mức phát khóc lên. “Chàng, xấu tính…”
Lãnh Tử Hạo đưa tay xoa nắn nhũ hoa đã cương cứng vì trêu đùa ác ý của hắn, cúi đầu thưởng thức đôi môi sưng đỏ của nàng. “Nói, nếu nàng không nói, ta liền không cho…”
Ngọc Ân có chút tức giận, cái tên nam nhân đáng ghét này, lại bắt nạt nàng chứ. Nhưng…nàng lại thỏa hiệp với hắn, ai bảo, hắn là của nàng đâu!
“Người ta muốn…của chàng đi vào…nơi đó…ngứa!” Tử Hạo nghe thanh âm ngọt chết người kia mà lòng cảm thấy thỏa mãn. Đây là nữ nhân của hắn, là nữ thần giành riêng cho hắn. Hắn làm sao có thể nỡ để nữ thần của mình có một chút nào khó chịu cùng đau đớn chứ?
“Như nàng muốn, tình yêu của ta.” Vừa nói, cự long đặt nơi tiểu huyệt kia liền hung hăng đâm mạnh vào bên trong, khiến Ngọc Ân vì thỏa mái mà hét lớn. Cơ thể uốn cong đón lấy dục vọng mạnh mẽ của hắn, chân ngọc quấn chặt lấy hông nam nhân, nhận lấy từng động tác luận động kịch liệt . Cự long thật lớn liên tục nhồi đầy huyệt động nhỏ hẹp, đem lại khoái cảm như từng trận sóng thần ập tới, khiến Lãnh Tử Hạo gần như phát cuồng mà bộc lộ hoàn toàn dục vọng của mình. Không gian hang động tràn ngập tiếng rên rỉ thỏa mãn của đôi uyên ương, cùng tiếng cơ thể va vào nhau phách phách…
Cho đến khi Ngọc Ân mệt đến mức muốn ngất đi, nam nhân vẫn như vậy điên cuồng dày vò cơ thể nàng. Hắn ôm chặt lấy nàng, đem cơ thể mềm nhũn xoay lại quỳ trên giường đá. Cự long không chút lưu tình thúc thật mạnh từ đằng sau vào trong tiểu huyệt, chạm đến cửa tử cung. Lãnh Tử Hạo gầm lên thỏa mãn, điên cuồng va chạm, khiến thân thể nhỏ xinh rung động mãnh liệt, cặp tuyết lê vì chuyển động của thân thể mà nảy lên như hai con thỏ tinh nghịch. Tử Hạo vươn tay, ôm trọn lấy đôi tuyết lê ấy trong lòng bàn tay, mân mê xoa nắn, thân dưới vẫn mạnh mẽ ra vào không ngừng nghỉ.
“Không…sâu quá…Hạo…ta không được…” Âm thanh như mèo con kêu cứu đánh động vào tâm nam nhân kia. Hắn khẽ ngừng lại, đưa tay xoa nhè nhẹ lên bờ mông đã bị hắn miết đến mức lằn đỏ, lại nhìn đến nơi hai người kết hợp. Nơi đó vì ai dịch của nàng trở nên lầy lội vô cùng, ngay cả trên tấm da hổ cũng lưu lại ái dịch ẩm ướt. Miệng hoa huyệt bởi vì bị hắn dày vò đã trở nên đỏ ửng đến đáng thương. Lãnh Tử Hạo ve vuốt nơi hai người kết hợp, có chút đau lòng. Ngọc Ân lại bởi vì đụng chạm kia bật lên tiếng rên nhẹ, hô hấp lại thêm gấp gáp. Hắn đem nàng xoay lại đặt trên giường đá, làm vật nam tính to lớn xoay một vòng trong tiểu huyệt nhỏ hẹp. Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, lần tìm hôn lên đôi môi mọng của nàng, thúc mạnh mấy cái. Bên trong tiểu huyệt co rút mãnh liệt khiến hắn hoàn toàn buông giáp đầu hàng, đem luồng tinh dịch nóng rẫy phun vào nơi sâu nhất của cơ thể Ngọc Ân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...