Lần trước đã giết con, lần này muốn giết luôn mình sao?
Vẻ mặt Hứa Chỉ vừa phức tạp vừa kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Thoạt nhìn thì Gilgamesh gan to bằng trời, nhưng thực ra đó là chuyện đương nhiên thôi.
Hắn nhìn kẻ được gọi là anh hùng vương Gilgamesh này, lần trước cận kề cái chết, sau khi sống lại đã tự tay giết chết người con trai yêu quý của mình. Vào lúc này, sau khi lần thứ hai đối mặt với cái chết, gã lại muốn múa kiếm giết người đã trao tặng mình ba loại bảo vật văn minh.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, Hứa Chỉ đã sớm nghĩ đến, hắn chọn một con trùng vượn nhỏ tuổi dũng cảm trong đám trùng vượn đang run lẩy bẩy, dám gào thét chất vấn người khổng lồ mênh mông vạn trượng, là chuyện có ý nghĩa thế nào.
Gã không hề sợ hãi, chỉ kiếm về phía mình cũng là lẽ đương nhiên.
Đây là tính cách của gã.
Hứa Chỉ nói với vẻ bình tĩnh:
- Gilgamesh, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, mau dừng sự tàn bạo của ngươi lại, đây là bạo ngược chứ không phải văn minh, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động tiếp theo của mình!
- Không có cái giá nào đắt hơn cái chết!
Gilgamesh chậm rãi mở đôi mắt màu đỏ tươi, tựa như gã đã trở lại thời còn trẻ, lộ ra sự nhiệt huyết và điên cuồng đã lâu không thấy kể từ thuở thiếu thời:
- Giống ta năm đó, mang lòng liều chết tiến lên chém chết cự thú Finba kia vậy. Hôm nay ta muốn chém giết cự thú trí tuệ, đánh cắp văn minh của hắn, cướp lấy lực lượng của hắn, thực hiện định nghĩa bất tử chân chính!
- Ta muốn dẫn dắt con dân khiêu chiến ngươi!
Bắp thịt cả người cuồn cuộn, da thịt trắng như tuyết, tựa như thiên thần trong thần thoại Bắc u. Gã hung hãn gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ.
- Đây là sự va chạm đầu tiên giữa hai nền văn minh! Một nền văn minh trí tuệ, khiêu chiến cự thú trí tuệ độc nhất vô nhị... Cự thú trí tuệ, dù ngươi có từng dẫn đạo văn minh của chúng ta, nhưng bây giờ ngươi lại cản trở bước chân của chúng ta.
Gã giơ trường kiếm lên thật cao, gió lớn thổi tung mái tóc màu bạc trắng, lộn xộn tùy ý.
- Ta sẽ dùng sức mạnh cả nước...
Đoong!
Đoong! Đoong!
Tiếng chuông đá nặng nề chậm rãi vang lên, toàn bộ vương thành Uruk nhốn nháo.
Quân đội của cả thành phố tập hợp lại lên đến mấy chục vạn, điên cuồng tràn ra, tạo thành một trận doanh chỉnh tề.
Hứa Chỉ thấy cảnh tượng này thì thở dài:
- Thời gian rất sớm trước đó, lúc mà mình không biết, từ hơn mười năm trước Gilgamesh đã chuẩn bị ra tay với cự thú trí tuệ, toàn dân làm binh... Hôm nay dẫn dụ mình đến, nếu mình không đồng ý điều kiện của gã, gã sẽ dẫn người giết mình.
Có dũng có mưu, dựa trên góc độ này mà nói thì Gilgamesh đúng là một bạo quân vĩ đại.
...
Đồng bằng Mesopotamia, đại thành Ur.
Ishtar bình tĩnh đứng trước cung điện. Dù cách cực xa nhưng nàng vẫn có thể thấy người khổng lồ cao vọt vào mây bên cạnh vương thành, gương mặt ẩn hiện trong tầng mây tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết đầy thánh khiết.
- Đây là một sinh mệnh hoàn mỹ, to lớn và vĩ ngạn đến nhường nào.
Ishtar rung động, nhưng con ngươi lại co lại:
- Là lúc phải ra tay rồi! Nếu không phải vì tìm người giúp, chỉ bằng sự độc tài ngang ngược của bệ hạ Gilgamesh, sao hắn có thể giao máu sức mạnh quý giá cho những người khác? Từ lúc bắt đầu đến lúc này, hắn vẫn đang tìm trợ thủ cho mình.
Bịch bịch!
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người cưỡi lên cự thú Allah, đội lên chiếc mũ đen rồi vung vẩy cây chùy đá màu đen được chế tạo bằng xương cự thú.
- Mẹ! Bà nội! Cụ nội!
Trên đồng bằng có vô số trai gái muốn nói lại thôi.
- Zarn, còn sống chứ?
Ishtar bỗng nghiêng đầu.
Một người trẻ tuổi tỏ vẻ buồn đau:
- Bà nội, cha đã nằm liệt trên giường bệnh, sắp chết già rồi...
- Con trai, hãy chờ vua thảo nguyên Ishtar ta quay lại kéo dài tuổi thọ của con!
Ishtar thoáng qua chút đau thương, nhìn về phía người khổng lồ cao vút trong mây phía xa với vẻ vô cùng khát vọng:
- Ta không phải Gilgamesh, có thể tự tay giết con trai mình. Ta không thể chứng kiến con trai ta, cháu trai ta, từng người một chết già trước mắt. Ta muốn có càng nhiều máu sức mạnh hơn, thậm chí là máu cự thú trí tuệ kia, đó có thể là máu vĩnh sinh...
- Xuất chinh!
Nàng đột nhiên vỗ vào cự thú Allah dưới người, lộ ra sự dũng mãnh lẫn khí phách của dã man nhân thảo nguyên, dẫn đội kỵ binh tinh duệ nhất lên đường.
- Lịch sử sẽ ghi nhớ thời khắc vĩ đại này, Vương triều Sumer năm một trăm bảy lăm, người Sumer sẽ chém giết cự thú trí tuệ, uống máu vĩnh sinh trở về!!!
...
Thần thụ bên cạnh vương đô.
Chỗ này đã từng có cổ thụ thông thiên vươn thẳng đến mây xanh, dùng để thí luyện đạt được ba loại bảo vật văn minh. Nơi đây đã từng hoang phế một thời gian dài, vào lúc này lại có một thành phố Enkidu sầm uất hưng thịnh được xây dựng trên cây.
Bên ngoài ban công của ngôi nhà xây cao nhất trên thân cây.
Enkidu chống cây quải trượng bằng gỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đầy khủng bố của người khổng lồ xuyên đến tận trời cao phía xa xa, sau lưng hắn là mấy người đệ tử.
- Thầy, nên lên đường thôi. Đã hứa hẹn với quốc vương rồi, cũng nên thực hiện...
Có người nhỏ giọng nhắc nhở ở sau lưng.
- Không, chúng ta kháng chỉ. Thành phố rừng rậm Enkidu chúng ta sẽ không làm gì cả.
Enkidu thở dài. Dù đang nhìn về vương thành từ khoảng cách rất xa, nhưng uy thế kinh khủng của người khổng lồ vẫn ép cho hắn không thở nổi.
- Thầy sợ rồi sao?
Có đệ tử ngay thẳng không kìm được hỏi:
- Ba đại vương thành, ba vị quốc vương mạnh nhất của Sumer hợp lực ra tay, dù là cự thú trí tuệ trong truyền thuyết cũng chưa chắc không thể...
- Không, không phải sợ hãi. Ta không sợ chết, mà là e ngại sẽ vứt bỏ những thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Enkidu cũng nhỏ giọng nói:
- Văn minh và trí tuệ của ta, làm cho ta không thể nào giống như đám cự thú tàn bạo, đi săn giết cự thú trí tuệ đã ban tặng văn minh, đã cứu vớt chủng tộc của chúng ta. Như thế là không có ân tình và đạo nghĩa, không khác gì dã thú... Các đệ tử của ta, nói cho ta biết! Bây giờ chúng ta muốn trở thành loài dã thú hay sao?
Các đệ tử im lặng không lên tiếng.
Thầy của bọn họ là một trong ba vị lãnh tụ mạnh nhất, anh hùng vương vĩ đại của rừng rậm đã sống sót sau khi tiếp nhận máu sức mạnh. Thế nhưng...
- Ta kháng chỉ không tham chiến, tội không thể tha, hãy chặt đầu ta xuống.
Enkidu nhìn về phía Utanapizm, đệ tử đắc lực nhất bên cạnh.
- Nếu quốc vương bệ hạ thắng, hãy xách đầu ta đến vương điện. Ta phạm tội kháng chỉ, dựa theo chính sách tàn bạo và độc tài của bệ hạ, ta chắc chắn sẽ phải chết. Tất cả chuyện này đều là ý của ta, xin bệ hạ không nên giáng họa xuống vương thành này...
- Nếu như cự thú trí tuệ kia thắng, hãy xách đầu ta giao cho hắn, khẩn cầu cự thú trí tuệ vĩ đại hãy tha thứ, để cho hắn biết, người thừa kế chân chính của văn minh chúng ta cũng không phải là dã man thuần túy, khẩn cầu hắn đừng diệt tuyệt chủng tộc của chúng ta, lưu lại một con đường sống.
- Thầy...
Đệ tử Utanapizm được tin tưởng nhất bên cạnh không hề lên tiếng, nhìn vị trí giả vĩ đại của Sumer này.
- Giết ta đi.
Enkidu đứng ngoài ban công căn phòng trên thân cây cao nhất, thản nhiên giang hai cánh tay.
Yên lặng trong chốc lát, chỉ nhoáng lên một cái, máu tươi đã phun ra.
Bịch!
Utanapizm chặt đầu ân sư xuống.
Enkidu, một trong những vị anh hùng mạnh nhất văn minh Sumer, vua của rừng rậm, trước khi chết không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Utanapizm nhìn khuôn mặt quen thuộc của ân sư trên đầu lâu, yên lặng dùng da thú bọc lại, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chua xót. Hắn biết, có thứ gì đó vô cùng quan trọng trong cuộc đời đã chậm rãi vỡ nát.
...
Bầu trời chấn động.
- Bắn một loạt!
Vô số cung tên và trường mâu giống như gai nhọn bắn thẳng vào trong mây mù trên trời cao, lao về phía cự thú trí tuệ kinh khủng kia.
Mặt đất kêu rên, bắt đầu chấn động.
Vô số binh lính tinh nhuệ như đàn kiến xông về phía đế giày, vô số kiến trúc nhà đá trong thành sụp đổ ầm ầm. Tòa này tiếp tòa kia, như pháo đài đồ chơi trong trò xếp gỗ, không ngừng sụp đổ.
Bình dân và phụ nữ chạy trốn, tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng gào thét điên cuồng, tiếng la hét trước khi chết, tiếng nổ, tiếng thú rống, tiếng cười như điên, vô số âm thanh đan xen lẫn lộn.
Vương thành Uruk vốn cường thế nhất đã hoàn toàn trở thành chiến trường đầy máu tanh.
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...