-Tôi biết là tôi đáng thương mà, dĩ nhiên là tôi biết chứ, đồ ngốc Mạc Hạ cậu nghĩ tôi bị ngu sao?
Cũng may là Mạc Hân đang thần trí bất ổn không để ý tới phản ứng hiện giờ trên gương mặt điển trai đầy vẻ thư sinh lừa tình của thằng em trai đối diện. Tất cả cũng vì cái sự đáng yêu khó tả của Mạc Hân cứng nhắc lúc say xỉn mà lần đầu Mạc Hạ được chiêm ngưỡng ấy khiến mặt mũi anh đỏ bừng. Thật ra nhìn anh như thế còn đáng yêu gấp bội kìa.
-Mạc Hạ, cậu bị câm sao, kéo tôi đi xong cậu không có lời nào để nói sao, chí ít cũng phải an ủi chị đây vài câu chứ. Cậu nghĩ tôi không cần an ủi ấy hả? Ừ đúng rồi đó, dĩ nhiên là tôi cóc cần. Nhưng mà, nhưng mà á, cậu có biết thế nào là lịch sự không vậy, trời ơi trời, cậu chả giống ba tẹo nào nha, ngốc nghếch như cậu bảo sao giờ này cũng vẫn ế điên đảo, ahaha, cậu cũng như tôi thôi, cớ gì cứ làm ra vẻ mình vĩ đại lắm, thằng nhãi ranh cậu có biết là tôi ghét cậu như thế nào…
Mạc Hạ hai tay chống cằm, cười thích thú, hoàn toàn im lặng tập trung coi Mạc Hân độc diễn. Nhìn hắn cười, cùng xúc tác của hơi men, lòng Mạc Hân rộn rạo lửa đốt.
-Tên khốn Mạc Hạ, tôi ghét nhất, ghét cay ghét đắng nhất chính là cái nụ cười giả tạo ấy của cậu. Cái vẻ vô hại đó của cậu sao lại có thể qua mắt rồi lấy lòng được mẹ tôi cơ chứ, sao bả có thể yêu thương thằng con của người đàn bà khác như con mình cơ chứ. Chỉ có tôi là tỉnh táo nhìn ra được cái bản chất bẩn thỉu bên trong con người cậu mà thôi. Đừng có hòng lừa tôi!!!
Cô càng nói nụ cười của Mạc Hạ càng tăng dần độ thích thú, mắt vẫn nhìn cô không dứt, nhìn như thấu tâm can cô, nhìn tới nỗi làm cô phát ngại khi nhận ra rằng “à, Mạc Hạ hắn đã thay đổi từ bao giờ, trở thành nam thần từ bao giờ”. Cô thấy mặt mình nóng phừng phừng, lập tức quay đi tránh ánh mắt chăm chăm của hắn, tự nhẩm mình hình như đã say rồi thì phải.
-Chị không nhận ra là đã gọi tên tôi quá nhiều rồi sao? Một lời Mạc Hạ, hai lời Mạc Hạ, làm tôi thấy ngại quá!
Chết tiệt, hắn bị cái gì vậy? Lúc nào cũng hiểu ý cô theo những cách khốn nạn.
-Và chị cũng không nhận ra là bởi thế mà chị đã quên mất gã Ngô Khanh kia rồi.
Hai tiếng Ngô – Khanh như hai tiếng chuông dội thẳng vào tai Mạc Hân tê tái, vừa chớp mắt một cái da mặt đã nguội lạnh tự bao giờ. Biểu cảm Mạc Hân lại trở về lạnh nhạt như vốn có, một giây không ngần ngại Mạc Hạ chỉ muốn tự vả vào mặt mình.
Nhưng thật không ngờ từ đôi môi mềm mỏng như cánh hoa kia lại thoát ra những lời ám ảnh thần trí Mạc Hạ đến nhức nhối.
-Ừm, cảm ơn cậu.
Bởi tôi không đủ dũng khí làm thế, bởi tôi hèn nhát thà cam chịu chờ chết cũng không muốn từ bỏ thứ vốn chẳng bao giờ có thể là của mình, bởi tôi đã lợi dụng cậu cho sự yếu đuối nhu nhược của bản thân.
Mạc Hạ không còn cười nữa, một sự trầm tư lạ lùng hiển hiện trước mắt Mạc Hân, trong men say cô vẫn ý thức được rằng điều đó làm cô để tâm khá nhiều. Hắn ta không cười chẳng ngờ lại có sức hút đến thế, đột nhiên cô muốn rút lại cái ý nghĩ hắn ế điên đảo khi nãy, có lẽ chỉ là hắn không thấy ai vừa mắt xứng đáng với hắn mà thôi. Ầy, người em trai khốn nạn này của cô cũng có tài, lại còn có sắc, ai có thể xứng đôi vừa lứa với hắn được đây nhỉ? Aha, sao cô lại quan tâm tới hắn thế chứ, hôm nay Ngô Khanh chính thức kết hôn với một người con gái chỉ mới xuất hiện không được bao lâu để đá Mạc Hân tuyệt vời cô sang một bên đầy tàn ác, sao cô lại có thể bơ đi cái sự thật phũ phàng đó mà ngồi đây bí tỉ rồi quan ngại cho cái vấn đề Mạc Hạ khốn kiếp kia yêu ai rồi lấy ai cơ chứ.
-Trước đây chúng ta chưa từng gần nhau mà nói chuyện lâu như thế này đấy Mạc Hân à.
Đúng rồi, có lẽ chính là vì như thế nên cô mới không ngăn nổi sự để ý tới hắn mà quên đi nỗi đau trong lòng vì Ngô Khanh. Một sự mới lạ hay ho vô cùng. Nhưng mà đột nhiên lại bận tâm tới cái kẻ trước nay mình chẳng ưa rồi tỏ vẻ bị thu hút quá mức liệu có phải là hơi mạo hiểm rồi không?
-Bởi thế tôi rất vui! ^^~
Đúng là cô đã say thật rồi, chứ cái vẻ mãn nguyện tràn đầy kia sao có thể là của Mạc Hạ đáng ghét được. Nhưng mà rõ ràng chính là hắn đang ngồi đối diện cô nở nụ cười bác ái hòa hảo tới kì lạ. Biết nói gì, biết nói gì được đây, ừ tôi cũng rất vui, ôi không, điên thật rồi.
-Suốt mười hai năm qua cuối cùng cũng đã lại gần được cô rồi.
…
Đầu choáng váng dưới tác dụng của cồn song Mạc đại tiểu thư vốn tính cẩn trọng vẫn giữ lại được phần nhiều ý thức, vẫn nghe thấy tiếng cửa báo mở. Quái lạ, cô rõ ràng là vẫn chưa nhập mã. Trong ánh nhìn mờ ảo, cô đưa mắt về phía chủ nhân của bàn tay đang siết nhẹ bên eo mình, đầy thắc mắc. Chưa cần cô lên tiếng, Mạc Hạ đã mở lời nhẹ nhàng như thủ thỉ.
-Không phải là ngày sinh nhật năm tám tuổi sao?
Phải rồi, đó là ngày mà cô thấy hạnh phúc nhất, hạnh phúc vì có Ngô Khanh ấm áp bên cạnh, hạnh phúc vì Mạc Hạ anh chưa xuất hiện. Có chút cay đắng len lỏi trong tâm can khi anh nghĩ tới những thứ mà cô cũng đang nghĩ, cũng chẳng ngạc nhiên tại sao bản thân lại có thể hiểu người con gái này tới vậy.
Nhưng Mạc Hân thì lại vô cùng khó hiểu.
-Tại sao cậu lại biết chứ?
-Đoán mò thôi, cũng bởi tôi thông minh giống ba mà.
Cô không thấy nụ cười nào của anh cả, Mạc Hạ không phải kiểu người có thể nói đùa mà vẻ mặt lại nghiêm túc như thế. Đèn trong nhà bật sáng khi anh dìu cô bước vào, càng cho thấy rõ anh thực sự không cười chứ không phải vì say mà cô không nhìn rõ. Lạ quá, Mạc Hạ bên cạnh cô lúc này lạ quá!
Rất nhanh, cái êm ấm mềm mại của chăn nệm đã làm cô quên hết tất cả. Giờ toàn bộ sự mệt mỏi cũng cùng lúc choán lấy, hàng mi cô chỉ muốn rủ xuống, nhưng một con cáo đang ở trong nhà, cô thật chẳng yên lòng chút nào.
-Tôi sẽ không làm gì người chị gái đã nhường quyền thừa kế cho tôi đâu, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
Sao hắn lúc nào cũng như đọc được tâm ý trong cô như vậy, thật giống Ngô Khanh biết bao. Nghĩ tới Ngô Khanh, trái tim cô lại quặn thắt. Hắn về mau đi để cô còn khóc, cô đã nín nhịn cảm xúc quá đủ rồi.
-Giờ tôi mà về không phải là chị sẽ khóc như một con nhỏ ngu ngốc đấy chứ? =)))
Có lẽ vì tâm tư tương thông do huyết thống mà nên thôi, cô không phải là không hiểu Mạc Hạ, chẳng qua là không muốn hiểu. Nhưng vậy có nghĩa là hắn muốn nên mới hiểu cô tới thế sao? Vớ vẩn thật, cô mệt mỏi quá đi. Mà hắn nói ai là con nhỏ ngu ngốc cơ???
-Vì lo cho người chị gái này sẽ khóc lóc tội nghiệp mà cậu định không về sao?
-Ừ, tôi rất lo. Nếu chị hứa không nghĩ ngợi gì mà ngủ đi tôi sẽ về.
Sao tôi phải làm thế??? Hắn ta đầu óc có vấn đề rồi sao, rõ ràng không uống với cô dù chỉ một giọt mà cũng có thể say được sao? Cô không những không cảm giác gì trước những lời kì quái của Mạc Hạ mà còn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nụ cười của anh có phần chua chát.
Cuối cùng chả hiểu sao Mạc Hân lại chịu thua, mặc kệ tất cả, hạ mí mắt, chìm dần vào bóng tối. Nếu giờ mà cô khóc thì thật có lỗi với lòng tự cao bấy lâu nay của mình rồi.
Sự im lặng bao vây tình cảnh hiện tại. Người con trai nào đó vẫn cứ ngồi bên giường cô gái ấy như thế, lâu, rất lâu, đến mức tưởng như hòa mất vào màn đen của không gian.
-Hân Hân…
Anh gọi tên thân thiết như vậy nhưng người con gái nào đó vẫn không phản ứng. Chắc cô đã ngủ thật rồi. Mà có ngủ hay không cũng chả sao, cũng đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực.
-Hôm nay là ngày mà cô đau khổ nhất, nhưng sao tôi lại cảm thấy thoải mái đến vậy.
Đợi mãi, Mạc Hạ anh đã phải đợi mãi mới tới được cái ngày mà anh có thể đường hoàng chính đáng nói ra những lời của lòng mình, nhưng chế giễu thay, lại không thể mặt đối mặt uy nghi mà thể hiện, chỉ có thể hèn nhát tựa như cơn mơ của cả hai. Giờ đây anh mới nhận ra được Mạc Hân của anh kiên cường đáng khâm phục đến thế nào, có thể công khai cho cả thiên hạ biết cảm xúc của mình dành cho Ngô Khanh, dù ngốc nghếch cũng là một sự ngốc nghếch đáng khen ngợi hơn anh.
-Chỉ khi cô không thể có được người đó, tôi mới có cơ hội có được cô.
Mạc Hạ anh ngạo nghễ chưa từng một lần khuất phục trước mặt cô như thế hóa ra cũng là một kẻ đáng thương nhường này. Có thật là nhìn cô đau khổ như thế anh thực sự thoải mái hay không? Nếu thế hà cớ đâu cõi lòng anh lại tan nát như vậy?
-Bởi tôi yêu cô, thực sự rất yêu cô, Hân Hân…
Như một lời thần chú ám vào căn phòng rộng, vang vọng không ngừng, những lời đó chẳng khiến anh nhẹ lòng hơn mà ngược lại càng như thêm nặng nề đè nén. Giá mà cô có thể nghe thấy, giá mà cô cũng có cảm giác giống như anh. Sự im lặng tuyệt đối đầy đau đớn kia chính là câu trả lời. Mạc Hạ hai tay ôm lấy mặt, không kiềm chế được một tiếng thở dài não nề.
Một hồi lâu nữa, cuối cùng anh quyết định đứng lên, quay lưng bước.
-Mạc Hạ cậu bị điên sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...