Ta đột nhiên cảm thấy tiểu tử này thật sự thú vị. Ta cũng nhìn hắn, trong lòng lại tính toán: Đứa nhỏ này hận ta, rốt cuộc là vì ta làm hỏng chuyện Hữu Quân a, vẫn là… Bởi vì Sơn Hạ Hồng? Nếu là người trước, ta ở trong tay hắn, nhưng chiếm không được tốt đi. Nhưng nếu là người sau… Như vậy, vì cái gì a?
Sơn Hạ Hồng không có khả năng không bính người giống mình, cho nên, hắn hẳn là đã sớm bị tên biến thái kia như thế. Tuy rằng, chiếu theo cái nhìn của mình, bị người về sau tái yêu thượng người kia, loại chuyện này thật là tưởng tượng ngu xuẩn, nhưng xác thực có không ít người sẽ có loại tâm tình này. Bằng không, cũng có vài danh từ riêng để tổng hợp lại. Mặc dù, nó nhằm vào con tin cùng cướp, mà không phải S cùng M.
Nếu, ta giả thiết tiểu tử trước mắt lúc ở cùng Sơn Hạ Hồng… Trong quá trình, kìm lòng không đậu mà yêu hắn. Tùy việc mà xét, kỳ thật Sơn Hạ Hồng coi như là nam nhân rất tuấn tú. Hắn hai mươi năm trước, là thật sự anh tuấn, tuy rằng năm tháng làm cho hắn gia tăng thêm phần cảm giác tang thương, nhưng cũng làm cho hắn gia tăng không ít mị lực nam tính thành thục. Thân là hữu quân của lãnh tụ tổ chức đại hắc đạo như vậy, làm cho hắn có khí chất, hơn nữa có bá đạo cùng tà khí rất hấp dẫn người.
Cho nên, nếu giả tiết thực như vậy, tiểu tử này bị làm thế thân rồi mới trở thành tình nhân của hắn, sẽ hận ta, lý luận như vậy có vẻ thuận hơn. Dù sao, không ai thích bị người mình làm thế thân đến yêu thương, đặc biệt, kia thật sự rất đau. Ta nghĩ thử thăm dò tìm cách với hắn. Vừa định mở miệng, lại cải biến chủ ý. Tình huống hiện tại, hẳn là chờ hắn mở miệng trước mới có vẻ có lợi cho ta đi. Một khi hắn thiếu kiên nhẫn, về sau cũng đơn giản một chút.
Ai…. So với hắn, ta có thể xem như là lão hồ ly đi? Lấy lớn khi dễ, thực ngượng ngùng a. Chỉ là nhìn như vậy, kỳ thật thực nhàm chán. Ta bắt đầu nghiên cứu sự bất đồng của ta và hắn. Mắt của hắn cùng ta không sai biệt lắm, đều là có loại nâu này, bất quá, hắn là hẳn bị nhiễm đi, bởi vì nơi phát ra có màu đen. Đầu của hắn, có kiểu tóc đứng thẳng, ngắn mà không hợp thời, theo ta khi đó không sai biệt lắm, bất quá nhưng thật ra nhìn cũng hảo. Tròng mắt hắn so với ta thâm hơn, của ta có màu hổ phách, hắn có vẻ càng nâu một chút. Mũi hắn so với ta rất cao, thực cảm giác âu hóa, chóp mũi cũng so với ta nhọn hơn, cho nên ta vừa mới liếc mắt nhìn một cái liền biết hắn là con lai. Bờ môi của hắn….
“Ngươi đang nhìn cái gì!” Đại khái bị người tỉ mì xem như vậy, hắn vốn nhìn ta rốt cuộc không kiên nhẫn, tức giận hỏi.
Ta khẽ cười cười, đang muốn mở miệng, lại bị hắn đánh gãy. Tựa hồ là câu nói vừa rồi có mang theo hàm nghĩ, cho nên hắn lập tức ưỡng ngực, không cam lòng bổ sung: “Có phải hay không cảm thấy, ta so với ngươi xinh đẹp hơn!”
Trong lòng ta thầm than, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ a, lập tức liền đem tâm tư đều lộ ra. Xem ra, ta vừa mới phỏng đoán là chính xác, bằng không, lấy cuộc sống đào vong hiện tại của bọn họm như thế nào có tâm niệm nhìn diện mạo địch nhân a. “Nguyên lai, hắn muốn ngươi, chính là bởi vì ngươi trưởng thành xinh đẹp a.” Ta cố ý mang điểm khinh thường nói, cường điệu hai chữ “Chính là”.
Sắc mặt hắn càng khó nhìn, tựa hồ bị ta đụng đến chỗ đau. Nghẹn khí, hắn cố gắng làm ra khí diễm “Kiêu ngạo” muốn nói gì để đả kích ta: “Đừng đắc ý! Ngươi cho là Hồng hiện tại ra bên ngoài là đi đâu a, muốn quyết định nên như thế nào xử trí ngươi.”
Lòng ta vừa động, trên mặt không để lộ ra, cố gắng xem nhị tứ chi run lên cùng vết thương bên hông không ngừng truyền đến đau đớn, giống như tối thoải mái duỗi thắt lưng, chắc chắc mà nhàn tản nói: “Hắn còn có thể như thế nào xử trí, bất quá là…” Ta cố ý dừng một chút, sau đó vô tình nói: “Ôn chuyện tình thôi.”
Hiển nhiên, hắn đối với bốn chữ này đạt tới liên tưởng ta mong muốn, sắc mặt càng trở nên khó nhìn. “Tình cũ?! Tự mình bớt đa tình! Ngươi bộ dáng vừa già lại… Không làm sao…”
Trong lòng ta cười thầm, tiểu tử chỉ sợ vốn muốn nói ta “Bộ dáng lại xấu”, bất quá sự thật khoảng cách quá lớn, liền sửa dùng câu “Không làm sao”. Còn trẻ từng đối với diện mạo của chính mình ghét cay ghét đắng, trải qua nhiều năm như vậy, đã muốn lạnh nhạt, không để ý người khác tán thưởng nó hay là hủy nó.
“Hồng… Hắn bắt lấy ngươi, chính là muốn báo thù thôi!” Người trẻ tuổi vẫn đang giữ vựng lập trường của hắn. Nếu lúc này tay ta có thể tự do, ta sẽ vỗ bờ vai của hắn, làm cho hắn thấy ra một chút. Dù sao, có thể còn sống dưới tay của tên biến thái kia, cũng đã là chuyện vô cùng may mắn. Mà ta cùng Sơn Hạ Hồng có nhiều năm khúc mắc như vậy, căn bản không phải hắn có thể hiểu.
“Xem ra, đối với cách xử trí ta, ý kiến của các ngươi không đồng nhất a, có không ít người phản đối hắn đi?”
“Ai nói! Hồng là thủ lĩnh của chúng ta, cho dù… Chúng ta…” Hắn tựa hồ ý thức được chính mình lỡ lời, ngậm miệng lại, xoay qua, rõ ràng không để ý tới ta.
Xem ra, ta thử quả nhiên không sai, bên trong bọn họ đối với vấn đề xử trí ta, có một chút ý kiến không đồng ý. Cho dù Sơn Hạ Hồng là đại thủ lĩnh, nhưng theo người bên trong, có cấp bậc hẳn là cũng tương đối cao, nói chuyện hơi có chút phân lượng đi. Phỏng chừng, ở hoàn cảnh vẫn đang tranh cãi, ta hẳn là vẫn an toàn. Lấy cá tính của hắn, hẳn là sẽ đem ta đặt ở trong tình hình hắn có thể hoàn toàn nắm chắc trong tay, tái chậm rãi hưởng dụng.
Người trẻ tuổi kia không hề muốn đi, ta bắt đầu lo lắng vấn đề của chính mình. Phùng Duệ Đường cũng không phải ngu ngốc. Nếu đồng sự phát hiện dị trạng của ta, nhận được báo cáo nhất định sẽ tự đưa cho hắn coi, hiện tại cũng có thê phát giác vấn đề. Chính là, building này tổng cộng có 45 tầng, mỗi tầng hơn mười hộ gia đình, trong đó có một bộ phận thân phận vẫn là đặc biệt mẫn cảm, cho nên, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dùng biện pháp đại quy mô tìm kiếm, đi đắc tội một ít người mình không thể động, đồng thời lại đả thảo kinh xà. Cho nên, trước mắt bình tĩnh, hẳn là bọn họ bắt đầu sắp xếp điều tra đồng thời tăng mạnh giám thị. Mà việc ta cần làm chính là phối hợp với bọn họ, đưa ra một cái tín hiệu.
“Ta đói bụng.” Ta nói. “Trừ phi các ngươi hiện tại liền tính xử tử ta, hoặc muốn bỏ đói ta đến chết, bằng không, dù sao cũng phải cho ta ăn chút gì đi.” Đối loại chuyện này, ở thời điểm không ai đề phòng cũng không chiếm đi lực chú ý, có khả năng xem nhẹ, chỉ khi nào có người bắt đầu nhớ tới, cảm giác đói khác sẽ nhắc nhở sự tồn tại của người đó.
Suy đoán của ta: Hữu quân trước mắt còn sót lại cấp cao cùng người trung thành, có một bộ phận hẳn là đã muốn tụ tập ở trong trong phòng. Trước mắt ta đã muốn nhìn ra có hơn sáu bảy người, huống chi nếu suy đoán của ta chính xác, số lượng hẳn là còn nhiều mới đúng. Nhiều đại nam nhân như vậy, cho dù chính là giải quyết một chút cơm, đối với nhu cầu thực phẩm sợ cũng thật sự là lớn đi. Hắc đạo không có khả năng chính mình nấu cơm, trước mắt dưới tình huống cũng sẽ không dễ dàng rời đi phòng để bị người phát hiện, cho nên, biện pháp duy nhất giải quyết, chỉ sợ là sẽ kêu người ngoài. Ta hy vọng, suất bên ngoài lớn như vậy, hẳn là có thể khiến cho Phùng Duệ Đường chú ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...