Bán mình chôn cha
Ta gọi Long Tử, từ nhỏ không mẹ, một nhà già trẻ lưu lạc ở Hồng Kông, gia phụ hai ngày trước đã ly khai nhân thế, trong nhà tiểu muội không có tiền đọc sách. Ta lẻ loi một mình thực không biện pháp. Không có tiền mai tang cho gia phụ, lại không thể làm cho tiểu muội ấm no, các vị thúc thúc a di hảo tâm, nhìn qua các ngươi thực phúc hậu, giúp ta một tay, ta về nhà an vị cho phụ thân, sẽ tạ đại ân.
Không thể hoài nghi, cái này khối mộc bài đã được đặt trên cổ của ta, cũng không biết bé heo từ nơi nào lấy ra một cái chén bể đặt trước mặt của ta.
Hơn nữa càng mất mặt chính là, ta đang ngồi trước khu phố xá náo nhiệt nhất trên đường Cửu Long, N ánh mắt sáng như sao đang nhìn ta.
“Móa, nhìn cái gì a, đeo khẩu trang cùng kính râm, sẽ không phải đã bệnh gì a?”
“Ah ~~~ không phải là SARS a?”
“Ah ~~~~~ cách hắn xa một chút cách hắn xa một chút ~~~~ ”
“Nhanh đi gọi xe cứu thương ~~~~~ ”
Đám người giải tán lập tức…
Cái này gọi là kiếm tiền một cách nhẹ nhàng sao????
Ta phiền muộn! Ta phẫn nộ tâm trạng của ta muốn bạo phát!!!!
Cái gì “Gia phụ đã hai ngày trước ly khai nhân thế”!!! Ta nhổ vào! Dám trù cha ta chết! Ngươi không muốn sống nữa có phải hay không!!
“Ah ~~~~ Kỳ Kỳ! Đừng làm hỏng chiêu bài a!!!!” Bé Heo xả thân cứu mộc bài, ôm trong ngực từng li từng tí thổi tro bụi, đeo trở lại trên cổ của ta, “Đừng kích động đừng kích động! Chỉ cần ngươi ngồi thêm chốc lát, ta cam đoan ngươi phát tài!”
“… … Thật sự?”
“Thật sự!…, ngàn vạn đừng nhúc nhích a. Cũng ngàn vạn đừng làm cho ai nhận ra chúng ta… … Ah, Vương tổng, đúng, ta là Hắc Thất Tinh, ta nghĩ đến lần trước ngươi muốn cùng ta kí hợp đồng, ân… Đúng vậy, ta bây giờ đang ở trên đường chứng kiến một cái nam hài, thật đáng thương a, chỉ cần ngươi có thể mua hắn, ta liền đáp ứng ngươi… Ân… Ta nói thật a… Uy ~ uy uy! Cắt… Ta còn chưa nói hết mà… Ah, Trương tổng, ta là Hắc Thất Tinh, hợp đồng ta cũng đang suy nghĩ, chỉ cần ngươi mua tiểu nam hài đáng thương trên đường… Uy!!!!!! Kháo…”
Ta nhìn nàng ba phút gọi mười mấy cuộc điện thoại, lập tức liền có vài chiếc xe cao cấp ngừng ở trước mặt ta.
“Tiểu đệ đệ, bao nhiêu tiền có thể mua ngươi?”
“100 vạn.” Bé Heo đẩy kính râm.
“Chờ một chút.” Lại có một chiếc MB bước xuống là một nam tử trung niên: “Ta xuất 150 vạn!”
“Chậm đã chậm đã! Ta xuất 200 vạn!”
“Ta xuất 300 vạn!”
“400 vạn!! ”
… … … … …
Ta như thế nào cảm thấy, giống như là một vật phẩm bán đấu giá. Bất quá duy nhất một lần có thể có nhiều tiền như vậy… Hắc hắc, quản khỉ gì!
“Không cần cãi, tiểu đệ đệ, nơi này là chi phiếu tiền mặt 1000 vạn, ngươi trước cầm đi đi, hảo hảo chôn cất phụ thân ngươi. Ah ~~ Tiểu Tinh Tinh ~~~ ngươi mau kí kết đi a.”
Ta chính là vui sướng hài lòng tiếp nhận 1000 vạn, không ngờ ở nửa đường bị cướp. nổi nóng! Đang muốn mở mắng, ngẩng đầu nhìn lên, há hốc mồm…
“Ta chính là phụ thân hắn.”
Tốt… Tốt… Thật là biểu lộ khủng khiếp… ánh mắt huyết tinh… miệng ta mở rộng hơi giật mình nhìn hắn, bất quá may mắn hiện tại ta đeo kính râm cùng khẩu trang, nếu không bộ dạng ngu ngốc đều bị người nhìn thấy rồi.
Khóe mắt ta nhìn hiện trường, tình huống cũng so với ta không tốt hơn là mấy. Mỗi người ngây ra như phỗng sống giống như bị sét đánh. Hô ~~~~~~ trong nội tâm cân đối ~~~~~~ không đúng ~~~~~ không thấy bé Heo!!!
” xoạt —— xoạt —— xoạt” ba lần xé, 100 vạn trong tay tiêu tán, trong nội tâm của ta đột nhiên hối hận vô cùng, nếu ta nhanh tay hơn một chút… Ah ~~~~~ lòng ta lại nhỏ máu ~~~~~
“Cha, đó là …” ánh mắt nghiêm khắc của hắn, ta cắn răng mà đem chữ tiền nuốt vào trong bụng, nhưng ánh mắt của ta rất là khó chịu, tiền a tiền a, tiền đáng thương của ta…
“Theo ta trở về!”
“Úc ~~~~” bé Heo, ngươi nhất định phải chết!
Lần đầu tiên cảm thấy, nguyên lai về nhà lại cảm thấy phiền muộn như thế, lần đầu tiên cảm thấy, nguyên lai hương vị xì gà Brazil lại khó chịu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy, cha ta một chút cũng không đẹp trai.
Bảo tiêu đều bị hắn đuổi đi, phòng khách to như vậy cũng chỉ còn hai người ta và hắn ngồi đối diện trên ghế salon. Ta cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Ngươi buổi sáng không lên lớp, chính là vì đến đó…”
“Ta cũng là vì kiếm tiền ah ~~~~~” ta nói xạo theo bản năng, vừa tiếp xúc với ánh mắt nguội lạnh của hắn lập tức cúi đầu nói nhỏ, “Đọc sách còn không phải là vì kiếm tiền sao.”
“Như thế nào, ta nuôi không nổi ngươi sao?”
Nuôi ta, làm sao lại nuôi không nổi, nhưng ta lập tức liền muốn rời đi, ngươi nói về sau ai nuôi ta? Đương nhiên phải dựa vào chính mình. Đương nhiên, lời này không thể nói ra.
“Kiếm ít tiền lẻ…”
“Một tháng 10 vạn tiền tiêu vặt còn chưa đủ?”
“Ta đã trưởng thành, luôn dựa vào ba ba nuôi, người ta sẽ nói xấu.”
“Cho nên ngươi chạy đến đó làm chuyện mất mặt để người khác chú ý?”
“Ta có mang kính mát cùng khẩu trang!”
“Long Kỳ!”
Ta câm miệng! Phụ thân dường như thật sự phát hỏa! Liền gọi cả họ tên ta ra. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ta câm miệng câm miệng.
“Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì? … … Chẳng lẽ ngươi muốn rời ta?”
Wow! Thật là lợi hại ah, thật không hổ là hiểu con không ai bằng cha, liền cái này đều bị hắn nghĩ tới… Không đúng, vân…vân… Hắn… Hắn là làm sao biết kế hoạch của ta a?
“Ô… Đau nhức ~~~” không biết lúc nào hắn đã đi tới trước mặt của ta, cái cằm bị hắn nắm chặt hung hăng nâng lên, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập lửa giận không hề che đậy hiện ra tại trước mắt của ta, chỉ tiếc hiện tại ta không tâm trạng thưởng thức, “Cha, gãy xương ta…”
“Ta sẽ không để cho ngươi ly khai ta”
Ta cũng sẽ không ly khai ngươi. Lời nói dối còn chưa nói ra miệng miệng đã bị thô bạo cắn nuốt, hàm răng của hắn trước sau như một hung tàn, chỗ lần trước rách da lần này cũng tiếp tục rách, ta đau nhức đến nói không nên lời, chỉ có thể rầu rĩ mà nuốt lấy nước bọt hòa với máu tươi mà không biết là của ai.
“Ah ~~~~~~~~~ không cần buộng tay.. U-a..aaa…” cà vạt của ta không phải dùng để dung để buộc tay a! Phụ thân hắn có phải hay không sử dụng sai công dụng của nó ra.
“Không trói chặt ngươi, ngươi lại sẽ rời bỏ ta.” Ánh mắt của hắn như thú bị thương, cái không khí âm tà như đang đâm vào lòng ta, lòng ta thật sự rất đau nhức.
Cha… Ta cũng không muốn ly khai ngươi…
“Ô…” Ta nắm lấy nút áo vừa mới bị cởi bỏ, ta bị hắn đẩy ngã trên ghế sa lon, bàn tay thô ráp của hắn vươn vào bên trong chậm rãi vuốt ve…
“Đây là cái gì?” Hắn nhìn trên đất rơi xuống một vật thể không rõ.
Ta bị hắn đè nặng, nhìn không thấy, chỉ có chờ đến hắn cúi người nhặt ta mới nhận ra nguyên lai đó là kính mắt mà bé Heo mua cho ta.
“Ngươi cận thị rồi hả?”
“Ân.” Ta gật gật đầu.
“Tự mình mua?”
“Bé Heo tặng.”
“Lạc~ ——” cái kính mắt đang êm đẹp không làm sai chuyện gì cứ như vậy đã bị chết trên tay đại ma vương, lòng ta lại là xiết chặt…nhìn tay cha ta đang chảy máu…
“Của ta…” Kính mắt…
“Không được dùng đồ của người khác, ngươi muốn kính mắt ngày mai ta cùng ngươi đi mua.”
“Úc ~~~~” chỉ cần không phải tự chính mình mua là tốt rồi, “Cha, ngươi không được cột tay ta? Khó chịu.” Ta lắc lắc tay mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
Nhưng mà hắn như là không thấy được, cúi đầu xuống khẽ liếm lấy vành tai của ta, U-a..aaa… chỗ đó của người ta rất mẫn cảm a ~~~~
“Ngươi ưa thích bé Heo?”
“Ưa thích ah.” Ta là tiểu hài tử thành thật. Bé Heo tuy tính rất xấu nhưng là rất đáng yêu, lớn lên lại xinh đẹp, ai thấy không thích ah. Chẳng lẽ hắn không vui sao?
“Xoạt! ~—— ”
Ah ah ah ~~~~ y phục của ta ~~~~
Nút áo thoắt cái bay tứ phía, nằm trên sàn nhà an cư lạc nghiệp, ta đáng thương trưng ra khuôn mặt vô tội.
Hắn… Hắn sẽ không phải lại muốn cường bạo ta a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...