Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lưu Ly hầu hạ Diệp Sở quay ngoắt đi cũng đã ngót một tháng trời. Khi ở chung với nhau gần như vậy, cô mới nhận ra một điều. Bình thường những gì cô biết về hắn tưởng chừng như đã đủ, thời gian hơn mười năm ở bên nhau hóa ra lại chẳng bằng một tháng ngắn ngủi.
Một tháng này, cô như được dạo qua thế giới nội tâm của hắn. Thì ra trước giờ hắn vẫn luôn yêu cô, nhưng Lưu Ly lại mảy may không hề hay biết. Tỉ như việc sẽ có lúc hắn thẫn thờ ngắm một bức ảnh nhỏ, đó là ảnh của Lưu Ly chụp hôm làm lễ tốt nghiệp, mặc dù mắt đã hỏng nhưng tay vẫn có thể chạm vào đúng từng ánh mắt, từng nụ cười trên ảnh, giống như đây là việc hắn đã làm rất lâu, rất nhiều lần, quen thuộc đến nỗi hình bóng đó như chạm khắc vào tận trong tim, in hằn theo năm tháng. Đôi khi hắn lại ngồi nói chuyện một mình, mỗi câu nói đều sẽ có các từ mở đầu: "Lưu Ly, con có biết không..."
Những lúc như thế cô đã tự hỏi, rốt cuộc nhiều năm qua cô đã làm được những gì? Cô đã hy sinh vì hắn lần nào chưa? Thậm chí cô có tư cách gì để được hắn hy sinh nhiều như thế? Để bây giờ, ngay cả gặp cô hắn cũng không muốn gặp.
Chuyện của hai người, chẳng lẽ lại chỉ có thể dừng tại đây?
"Tiểu thư, cô cẩn thận chút" bà quản gia nhìn thấy cô sắp đổ cả canh ra ngoài mới lên tiếng nhắc nhở. Không ngờ vừa mới nói chưa dứt lời đã nghe cô kêu lên:
"Ai da, ui..." cổ tay Lưu Ly bị bỏng vì nước canh nóng, sưng đỏ cả. Lúc nãy lo nghĩ những chuyện khác mà quên mất mình đang đổ canh vào bình.
Sáng sớm hôm nay cô cố tình thức dậy sớm hầm một ít canh xương heo cho Diệp Sở, dạo này hắn ăn rất ít lại còn không ngon miệng, cô chỉ lo cứ như vậy hắn sẽ gầy đi mất.
"Tiểu thư à, cô đang nghĩ gì mà thất thần quá vậy? Nước sôi đó nha!" bà quản gia già vội vã đi lấy thuốc thoa lên tay cho cô.
"Con không sao, không sao..."
"Cô còn nói không sao?" quản gia đúng là hết cách với cô rồi. Bà ấy nhăn mặt:
"Cô nói xem, có phải là cô đang nghĩ tới ông chủ không?"
"Con..." vừa nhắc đến Diệp Sở, Lưu Ly liền trở nên ấp úng. Thấy bộ dạng cô như vậy, bà quản gia bất giác thở dài:
"Tôi nói tiểu thư này, hai người gặp nhau cũng đã một thời gian rồi, ông chủ lẽ nào vẫn chưa chịu quay về sao? Hai người, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có, dì Lâm dì đừng nghĩ nhiều. Mọi chuyện đều tốt cả"
"Không đúng! Tôi chắc chắn là có chuyện gì rồi, tiểu thư cô..." chưa kịp nói tiếp đã thấy Lưu Ly ba chân bốn cẳng chạy đi khỏi. Lâm quản gia chỉ còn biết tặc lưỡi lắc đầu:
"Chuyện của mấy người trẻ tuổi đúng là khó hiểu thật!"
Lưu Ly thoát khỏi "móng vuốt" của Lâm quản gia cảm thấy thật sự nhẹ nhõm, nếu bà ấy mà cứ tiếp tục hỏi, cô chỉ sợ mình sẽ bị bà ấy bức chết. Cô mang canh đến trước nhà của Diệp Sở, ổn định tâm tình một chút rồi ấn chuông.
Nhưng mà... cô đợi hơn mười phút vẫn không thấy ai ra mở cửa. Cô bắt đầu sốt ruột, Lưu Ly vội vã chạy sang căn hộ của hai vợ chồng Lâm An Vũ. Vừa mở cửa đã thấy gương mặt hốt hoảng của Lưu Ly, Lâm An Vũ bị cô dọa cho tỉnh ngủ.
"Lưu Ly? Sao cô lại tới đây?"
"Anh có thấy cha nuôi đi đâu không?"
"Diệp Sở? Anh ta thì có thể đi đâu được? Chẳng phải là ở trong nhà đó sao?"
"Nhưng tôi đã đợi rất lâu cũng không thấy ai ra mở cửa. Anh nói, có phải đã có chuyện gì rồi không? Cha nuôi lẽ nào hôm nay lại ngủ nhiều như thế?"
Nhìn bộ dạng nóng ruột của Lưu Ly, Lâm An Vũ cũng cảm thấy kỳ quái. Mắt của Diệp Sở không tiện, hắn chắc là phải ở nhà mới đúng chứ? Còn có thể chạy đi đâu được? Lâm An Vũ ổn định Lưu Ly, anh nhanh chóng nói:
"Cô biết mật mã nhà anh ấy không?"
Lưu Ly lắc đầu.
"Đợi một lát, tôi đưa cô qua đó xem thử"
Hai người đến trước cửa nhà của Diệp Sở, ấn chuông cũng một lúc nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Lâm An Vũ đành phải ấn mật mã để đi vào. Vào được trong nhà rồi lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, Diệp Sở căn bản không có ở đây!
Lưu Ly bắt đầu cuống cuồng hết cả lên:
"Làm sao đây, làm sao đây, mắt của cha nuôi như thế, làm sao đây..."
"Cô bình tĩnh, quần áo vẫn còn nguyên ở đó chắc là anh ấy không đi đâu xa đâu. Hôm nay tôi còn có cuộc họp, tôi sẽ cho người đi tìm anh ấy giúp cô, yên tâm đi"
Lâm An Vũ đi rồi, Lưu Ly chỉ còn cách ngồi ở nhà đợi. Từng giây từng phút trôi qua ruột gan cô cứ nhộn nhạo, mắt vẫn không ngừng nhìn về phía cửa, tay chân thì không ngừng đổ mồ hôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...