19.
Tôi vặn cửa mở rộng, đi chân trần vào phòng ngủ. Chiếc đèn bàn lẳng lặng chờ tôi trở về bật lên.
Dưới ánh đèn, tôi kinh ngạc nhìn thấy những đôi dép hồng phấn xếp đầy trên giường. Một đôi rồi lại một đôi nối nhau, tất cả đều cùng kiểu dáng. Màu hồng phấn kia làm căn phòng trong đêm tối này ngọt ngào hơn.
Một cơn cay mũi trào lên, tôi che mặt, đứng lặng trước giường. Tôi không thể miêu tả tâm trạng phức tạp của tôi lúc này.
20.
Trời dần sáng, giấc ngủ giống như những chuyện xưa cũ, từ từ mà bất đắc dĩ trôi đến. Tôi uể oải khép mắt lại.
Lúc tỉnh dậy đã là hoàng hôn ngày hôm sau.
Tôi ra phòng khách, bật đèn sáng, phát hiện trên bàn có một tờ giấy. Đỗ Vệ Bình viết rằng anh sẽ rời khỏi đây vài ngày, không có chuyện gì cả, chỉ là lâu rồi không có nghỉ ngơi, nên rất muốn đi đây đó một chút. Anh ấy còn xin lỗi tôi, nói là đã không báo trước với tôi một tiếng. Canh đã hầm xong, anh ấy để trong tủ lạnh.
Tôi lấy tô canh rau củ trong tủ lạnh ra hâm lại. Tôi cảm thấy u buồn cùng mệt mỏi, rồi lại có một loại cảm giác giải thoát kỳ lạ. Trong lúc này đây, tôi không cần phải đối mặt với anh, không cần đau khổ suy nghĩ quan hệ giữa chúng tôi là gì.
Tôi một mình ngồi trong nhà uống canh. Uống rồi lại uống, giống như là một chuyện rất khổ sở, chỉ để tiếp tục sống. Một ngày vào hai năm trước, tôi đem hết tất cả những tài sản mà tôi có dọn đến đây. Một ngày vào hai năm sau, anh bỏ đi, để lại tôi một mình. Hồi tưởng lại những tháng ngày sống cùng anh, tôi còn có chuyện gì phải oán trách sao? Cho dù chuyện giữa chúng tôi cần một kết cục nào đó, cũng không làm tổn hại đến sự tốt đẹp đã qua.
Tôi buông chiếc chén trong tay xuống, đi tới chỗ hồ cá. Tôi khom người nhìn những con cá đang bơi trong hồ. Ngoại trừ tình cảm sống cùng nhau bao lâu, bây giờ chúng đã không còn ý nghĩa nào khác nữa rồi.
Tôi đi tắm rửa, những mất mát trong lòng dần vơi đi đôi chút. Tình yêu là một điều tốt đẹp, nhưng cũng khiến người ta mệt mỏi, chẳng phải tôi luôn muốn hướng tới sự tự do của một con người ư? Từ nay về sau, tôi không cần phải hết lần này đến lần khác sống trong sự đau khổ của nỗi nhớ nhung. Đột nhiên, tinh thần của tôi thoải mái hơn rất nhiều, tôi thậm chí còn cất tiếng hát vang trong bồn tắm. Tôi quyết định rồi. Sau này chỉ cần có người khác yêu tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu một người như vậy nữa. Tôi muốn bản thân trở thành một người phụ nữ vô tình. Vô tình là cảnh giới tuyệt vời xiết bao? Tôi sẽ không bị tổn thương bởi tình yêu nữa, sẽ không bao giờ nữa.
21.
Tình cảnh tự mình chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân kéo dài rất nhiều ngày. Sau đó, tất cả đều thay đổi. Tôi bất giác lại nhớ đến Đỗ Vệ Bình.
Trong nhà tràn đầy hơi thở của anh. Trên đường về nhà, chỉ còn một mình tôi lẻ bóng, tinh thần trống vắng.
Tôi giẫm lên những chiếc lá khô, đi qua nhà hàng của anh. Tôi hy vọng được thấy anh trở về. Chỉ có điều, mỗi một lần, cái hy vọng này đều tan vỡ.
22.
“Em về rồi!” Cát Mễ Nhi thông báo với tôi qua điện thoại. Qua tai nghe truyền đến tiếng cười nói sôi nổi.
“Bên em khá ồn.” Tôi nói.
“Người nhà của em đều đến đây, ở lại nhà của em. Beethoven rất hưng phấn nhé!” Sau đó cô ấy lại nói: “Em đến gặp chị được không?”
Trời vừa tối, cô ấy đến.
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha, lên tiếng:
“Em đã gặp Lâm Phương Văn rồi.”
“Sao em tìm được anh ta?”
“Chị quên ở đó là địa bàn của em hay sao?”
“Anh ta không trốn đi sao?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Quả thật anh ấy đã xém chết.” Cô ấy kể: “Lần lặn xuống nước kia, anh ấy bị một dòng hải lưu mạnh cuốn đi. Anh ấy trôi nổi trên biển sáu ngày. Nếu không phải mấy ngày liên tục có mưa, anh ấy có thể uống nước mưa để duy trì sự sống, không thì anh ấy đã chết từ lâu. Có một con thuyền đánh cá đi qua, khi cứu được anh ấy lên thì toàn thân anh ấy đều bị thương vì phơi nắng, phải nằm viện hơn mười ngày. Những ngày đó, không biết anh ấy đã phải trải qua thế nào.”
“Vậy sao anh ấy không trở về?”
Cát Mễ Nhi nhún nhún vai, mỉm cười:
“Anh ấy muốn có một cuộc sống khác.”
“Vậy cũng không cần giả bộ chết.”
“Chỉ có như vậy, anh ấy mới có thể sống một cuộc sống khác. Tại một nơi mới bắt đầu lại một lần nữa, quên đi cuộc sống trước đây.”
“Bản thân trải qua cuộc sống mới, nhưng lại đem đau khổ để lại cho người khác. Những điều này không phải quá không có trách nhiệm sao?” Tôi giận dữ nói.
“Anh ấy không biết chị bởi vì vậy mà chia tay với Hàn Tinh Vũ.”
“Vậy có gì quan trọng sao? Anh ta đã kết hôn rồi.” Tôi lại bực bội nói.
“Anh ấy không có kết hôn. Người phụ nữ Pháp kia là bạn gái của anh ấy, còn cô bé kia là con của cô ấy với người chồng trước.”
“Vậy có gì khác biệt sao? Anh ta rất nhanh chóng vui vẻ hưởng thụ cuộc sống mới.”
“Trình Vận, chị không phải là mới quen biết Lâm Phương Văn một hai ngày đúng không? Chị biết rõ anh ấy chính là một người như vậy.”
Tôi á khẩu không biết đáp thế nào. Đúng vậy, anh cho tới bây giờ vẫn luôn là một người như vậy. Sao tôi lại không hiểu chứ? Trước đây tôi vẫn luôn lo sợ có một ngày anh sẽ lặng lẽ rời khỏi tôi để đi tìm cái tôi của anh kia mà.
“Anh ấy vài ngày nữa sẽ về đây.” Cát Mễ Nhi nói.
Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh ta về làm gì?”
“Trở về để dự buổi nhạc hội từ biệt của em, là em mời anh ấy. Anh ấy đồng ý viết cho em một bài hát, một bài ca phúng điếu. Chị nói cuộc sống không có sự hoàn mỹ, bây giờ không phải đã hoàn mỹ rồi sao?” Cô ấy mỉm cười nhìn tôi.
Tôi không trả lời, hoàn mỹ kiểu này, có được xem là hoàn mỹ không?
“Chuyện này có phải rất buồn cười không? Anh ấy không chết, nhưng mà em phải chết.” Cô ấy vẫn cười nói.
Tôi đã cho rằng tôi sợ chính là lúc từ biệt. Hóa ra, tôi cũng sợ lúc gặp lại.
23.
Vào một buổi tối mấy ngày sau đó, tôi đứng trên ban công của tiệm sách, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trong im lặng. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Phương Văn đang đứng sờ sờ trước mặt tôi.
“Hi!” Anh mỉm cười bắt chuyện với tôi.
“Anh về lúc nào thế?”
“Mới hôm qua.” Anh đáp.
Sau đó, anh hỏi: “Đây là tiệm sách của em à? Rất đẹp.”
“Phải không đó?” Tôi cũng mỉm cười.
“Chỉ có một mình em quản lý chỗ này sao?”
“Còn có một trợ lý nữa, cậu ta hết giờ làm việc rồi. Anh về chỉ một mình ư?”
Anh gật đầu.
Sau một lúc trầm mặc không ai nói gì, anh lại nói:
“Cát Mễ Nhi nói em bây giờ làm ăn rất khá, cô ấy còn nói em đang học Đông y.”
“Những chuyện này có gì đáng kể đâu? Cô ấy nói với anh rất nhiều chuyện về em sao?”
“Không, không nhiều.”
“Anh không ngờ lại thấy em trên đảo Fiji.” Anh lại tiếp tục nói.
Tôi lạnh lùng bật cười: “Em cũng không ngờ. Em còn cho rằng mình gặp ma!”
Anh bày ra bộ dạng đuối lý, không hé răng.
“Nếu như không phải do em tình cờ gặp được, anh có thể trốn cả đời. Thật xin lỗi nha.”
Anh vẫn ngậm chặt miệng.
Tôi nổi giận: “Anh không cảm thấy mình rất ích kỷ sao? Anh chỉ cần nói với mọi người một tiếng, anh có thể có cuộc sống mới như vậy.”
“Khi đó anh cảm thấy không mấy vui vẻ, rất muốn thoát khỏi cuộc sống trước đây, nên không nghĩ nhiều đến vậy.” Anh nói với vẻ hối lỗi.
“Anh cho rằng người khác sẽ hạnh phúc sao? Anh có biết em đã tự trách mình bao nhiêu không? Anh có biết những năm tháng qua em đã sống như thế nào không? Em nghĩ anh mãi mãi sẽ không trở về nữa!” Cổ họng tôi nghẹn ngào, không nói được nữa.
“Lúc đó, anh tưởng em đã không còn yêu anh nữa rồi.” Anh nói với giọng điệu đáng thương.
Tôi cắn răng không nói, nước mắt tuôn rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...