Giờ thể dục….
Các bạn gái ngồi xúm lại bàn tán xôn xao…
Các bạn nam đang đá bóng…
Thanh Linh ngồi bên cạnh nhóm con gái những không muốn tham gia bàn luận gì cả, nó dựa lưng vào tường, ngước lên nhìn bầu trời nắng nhẹ, nó thở dài mệt mỏi.
Không biết đến bao giờ nó mới được nói chuyện với Nhật Nam ?
Cái khoảng cách giữa hai người làm nó thấy bức bối !
Xoẹt !!!!!!!!!!!
Một cái bóng đang xoẹt tới….
Đôi mắt nó mở to rồi theo phản xạ nó bật ngay dậy…
Binh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng va chạm lớn nổ ra !
Tay nó đang chặn một quả bóng lao tới với tốc độ tên lửa…
Tay nó run run….
Trán lấm tấm những giọt mồ hôi…
Thật sự là rất đau !
- Cảm…cảm ơn cậu Thanh Linh…- một giọng nữ run rẩy. Cô nàng đang ngồi phệt dưới tay nó. Không có nó kịp thời chặn quả bóng đó lại, nguy cơ là cô nàng đã bị ngất xỉu rồi cũng nên.
- Không có gì !- nó khẽ đáp, mặt nó đã chuyển sang màu tái.
Mấy tên con trai bắt đầu chạy lại.
- Trời !!! Xin lỗi !! Tớ không để ý quả bóng…
- Cậu có sao không Thanh Linh ?
- NÀY!!!- Nó hét lên- CÁC CẬU ĐÁ BÓNG THẾ HẢ? NẾU KHÔNG CÓ TÔI THÌ CÔ ẤY ĐÃ PHẢI VÀO VIỆN RỒI!!! MẮT MŨI CÁC CẬU ĐỂ ĐÂU THẾ HẢ?
Mặt nó đỏ bừng vì giận, nó đang cố ngăn cơn đau ở cánh tay đang lan ra làm bủn rủn chân tay.
Nghe nó quát, đứa nào cũng cúi mặt nhận lỗi.
Thanh Linh quát to hơn:
- TÔI SẼ VÀO GỌI THẦY THỂ DỤC! CÁC CẬU ĐỨNG IM ĐÓ CHUẨN BỊ CHỊU PHẠT ĐI!
Rồi nó hằm hằm bỏ đi…
Ngay sau khi khuất sau bức tường, chân nó khuỵu xuống, người nó run rẩy, phải dựa vào tường nó mới đứng vững được.
Đau! Thật sự là đau quá!
Thanh Linh cắn môi thật chặt, nó phải cố lết được đến phòng y tế !
Chợt nó thấy mình bị nhấc bổng lên !
- Á !!!
Nó giật mình ngước lên nhìn và thấy Nhật Nam.
- Yên nào ! Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện !- Nhật Nam mỉm cười.
- Nhưng… nhưng…- má nó nóng bừng. Nó vội nhìn đằng sau Nhật Nam nhưng người đàn ông không đứng ở đó.
Nhận thấy nó đang nghĩ gì, Nhật Nam cười :
- Đừng lo ! Tôi cắt đuôi ông ta rồi…Bây giờ chúng ta phải chạy thật nhanh khỏi đây ! Nên…cậu đừng quẫy trên tay tôi !- cậu nhìn nó bằng ánh mắt đắm đuối.
Linh nắm chặt lấy áo Nhật Nam, mắt nó rơm rớm…
*****************************
Bệnh viện.
- Phù…- ông bác sĩ thở ra nhẹ nhõm- may mà không bị gãy xương, chỉ bị sưng một thời gian thôi… cháu nhớ
đến thay băng thường xuyên nhé !
- Vâng !- Linh vui vẻ đáp, đúng là tay nó đã đỡ đau hẳn.
Nhìn xuống cánh tay bị băng kín của mình, nó khẽ cử động đầu ngón tay.
Phù.. !!! May quá ! Nó vẫn có thể cầm bút.
Nó bước ra ngoài, Nhật Nam đang ngồi ở ghế chờ đợi nó. Nhìn thấy nó, cậu đứng dậy :
- Tay cậu sao rồi ?- Nhật Nam lo lắng hỏi.
- Không sao ! Băng lại rồi…- nó mỉm cười- Mà sao cậu lại ở đó ?
- Cửa sổ lớp tôi nhìn xuống sân thể dục mà… Va chạm mạnh như vậy ai mà không nghe thấy chứ ! Nhìn mặt
cậu là tôi biết…Tôi đã phải giả vờ đến nhà vsinh rồi trèo cửa sổ trốn ra đấy!
- Ừm…cảm ơn cậu…
- Sao cậu phải cố chịu đau làm gì ?
- Tôi….chỉ không muốn các bạn lo lắng… Hơn nữa, cũng không chảy máu mà…
-Thật là hết biết ! – Nhật Nam thở dài.
Thanh Linh cúi mặt xuống, nó chợt thấy ngượng, tim nó đập thật nhanh… Nó có rất nhiều điều để hỏi Nhật Nam nhưng khi đối diện với cậu thì trí khôn của nó dường như bay đi đâu hết.
Nhật Nam tóm lấy tay nó :
- Đi thôi! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu!- cậu mỉm cười.
- Ừm… tôi cũng thế…- nó khẽ đáp!
*****************************
- Sao lại là nhà cậu? Ông ta có thể quay về đây bất cứ lúc nào ?- Thanh Linh thảng thốt.
Nhật Nam mỉm cười, ấn nó ngồi xuống ghế :
- Không đâu ! Ông ta sẽ không nghĩ đến việc tôi dám về nhà mà sẽ đôn đáo chạy đi tìm khắp nơi… Đây thực ra lại là nơi an toàn nhất….
Nhật Nam đặt một lon nước trước mặt nó.
- Cậu nói đi….tất cả chuyện này là thế nào ?- Thanh Linh nhìn Nhật Nam bằng đôi mắt buồn rười rượi.- Từ đầu đến cuối vẫn là tôi chẳng biết gì về cậu hết…
Nhật Nam bước đến, cậu khẽ lau những giọt nước mắt đang bắt đầu chảy xuống má nó.
- Tôi sẽ kể cho cậu…về tôi….
Thanh Linh im lặng, nó chăm chú nghe câu chuyện của Nhật Nam…
30 phút trôi qua….
- Khoan đã…- nó hoang mang- Nói như vậy nghĩa là ba cậu biết tôi ????
- Ừm… về cơ bản là biết khá rõ.
- Axxxx !!! Sao cậu có thể làm bộ mặt thản nhiên đó chứ !!- Nó hét lên, cốc vào đầu Nhật Nam.
- Cậu bạo lực quá đấy !- Nhật Nam xoa đầu.
Thanh Linh định nói thêm nhưng đôi mắt Nhật Nam dường như đã đi xa hơn, cậu tiếp tục kể :
- Tôi hiểu rất rõ về ba… Ông ấy có thể làm được những điều không thể ! Mặc dù tôi biết rõ điều đó, biết rõ rằng ba sẽ kiểm soát tôi nhưng tôi đã lơ là…- Nhật Nam nhìn Thanh Linh- Tôi đã lơ là cậu cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của ông ấy…
- Tôi không bao giờ trách ba… Tất cả những gì ông làm đều đúng! Ông dạy cho tôi cách học, cách sống, dạy tôi tất cả những kĩ năng cần thiết để trở thành một quý ông hoàn hảo. Ông chỉ cho tôi thấy thế giới này cần những con người như thế nào? Ông đưa tôi đến đây cũng vì muốn dạy cho tôi cách trưởng thành hơn… Ba tôi là một người biết nhìn xa…
- Bảo Ngọc….- giọng cậu trầm xuống- là một câu chuyện của một món nợ ân tình… Tôi nợ ba mẹ Ngọc mạng sống của mình… Ngọc bị suy tim, nó luôn coi tôi là người duy nhất của cuộc đời mình. Từ nhỏ nó đã không chịu rời xa tôi rồi… Tôi đã luôn chăm sóc nó như một cô em gái bé bỏng mà mình hằng mong ước…
- Nhưng con bé không muốn dừng lại ở đó….
Những câu chuyện cứ tiếp diễn, Thanh Linh cúi mặt xuống… Nó có cảm giác nó đang nghe câu chuyện về một ai đó chứ không phải Nhật Nam…. Trước đây Nhật Nam với nó gần gũi bao nhiêu thì bây giờ cậu xa cách bao nhiêu… Giống như cậu là một người ở một thế giới khác và bây giờ cần quay về thế giới đó.
- Như vậy….- nó khẽ hỏi-… Bảo Ngọc sẽ đến đây?
- Con bé nói với tôi như vậy… Nhưng tôi cũng không biết là lúc nào?
- Và ba cậu sẽ canh chừng không cho cậu lại gần tôi…
- Về cơ bản là như vậy….
………………….
Nhận thấy sự im lặng của nó, Nhật Nam lo lắng:
- Cậu không sao chứ?
- Cậu nghĩ…tôi không sao à?- nó ngẩng mặt lên, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đầy giận dữ, hai má đỏ bừng,
mím chặt môi lại.- VÌ SAO CẬU CÓ THỂ GIẤU TÔI NHIỀU VÀ LÂU NHƯ VẬY?- Nó túm lấy cổ áo Nhật Nam, hét lên.
- Vì cậu đâu có hỏi tôi….- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn
- Tôi hỏi thì cậu có nói không?- Nó run run.
- Tôi sẽ nói… chỉ cần là Thanh Linh hỏi tôi, thì dù là điều gì tôi cũng sẽ nói….- Nhật Nam nhìn nó, đôi mắt đầy
tình cảm chân thành.
Thanh Linh run run, đôi mắt nó đã muốn khóc, nó cúi mặt xuống:
- Tôi….tôi ghét tất cả những điều này…. Tôi ghét tất cả những sự thật về cậu…Tôi thực sự ghét….- giọng nó run run
Nó bắt đầu khóc.
- Vì sao cậu lại trở nên xa cách với tôi như vậy? cậu thực sự… quá khác với tôi…- Linh nghẹn ngào, nó không thể giữ được những bức xúc đang dâng lên trong lòng.
- Nhưng….tôi lại thích cậu… Tôi thực sự thích cậu.- con tim nó đang thổn thức.
Nhật Nam tròn mắt nghe những gì nó đang nói.
- Tim tôi như muốn ngừng đập khi cậu hôn và nói thích tôi…. Tôi đã rất nhớ cậu… rất nhớ cậu khi cậu bỏ đi….
Đôi vai nó run lên trong tiếng khóc.
Một bàn tay khẽ chạm lên má nó…
Một nụ hôn đến bất ngờ…
Đôi môi Nhật Nam thật ấm, đôi tay cậu vững chắc như truyền cho nó thêm can đảm.
Nhật Nam nhìn vào mắt nó:
- Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật nhanh… Tôi sẽ trở lại là Nhật Nam thuộc về nơi này… Tôi nhất định sẽ làm thế và cậu phải đợi tôi..
- Hãy hứa là cậu sẽ đợi tôi….
Nó khẽ gật đầu, Nhật Nam ôm chặt lấy nó, ở trong vòng tay cậu nó cảm thấy yên bình.
Nó sẽ đợi…
Sẽ đợi dù không biết là sẽ đợi đến bao giờ….
Chỉ cần Nhật Nam hứa sẽ trở về thì nó sẽ đợi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...