Chương 090. Xử lý kết quả
Dịch giả: Oll
Biên tập: Tiểu Yến Tử
Nguồn: tangthuvie
Vị võ giả đó cất tiếng gọi yêu cầu xử lý Vân Hi theo quân pháp, nhưng ở đây, ngay lúc này lại chẳng có ai rỗi hơi quan tâm đến hắn.
Tất cả thợ săn ma không hẹn mà cùng nhìn về phía người đang thu kiếm lại, Vân Hi.
Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân thì còn khá một chút, dù gì hai cô cũng chưa nghe qua tên tuổi của Dạ Kiêu, chỉ biết y là một võ giả cao cấp và Vân Hi cũng thế. Cho nên, tuy hai cô có giật mình khi thấy một mình Vân Hi giết chết những võ giả cao cấp khác nhưng do tâm tư đơn thuần không nghĩ gì nhiều nên chấp nhận được.
Nhưng còn Lôi Chấn, đoàn trưởng đoàn săn ma Lôi Đình thì lại khác. Vị võ giả cấp tám như Vân Hi hiện tại đang trợn mắt, không tin nhìn Dạ Kiêu đang nằm trong vũng máu.
Dạ Kiêu!
Y là một trong những thủ lĩnh ở thế giới ngầm, trưởng lão của hội Ám Dạ. Nếu tính thực lực thì y mạnh hơn những người ở đây một bậc, nhưng không ngờ chỉ so mấy chiêu đã bị Vân Hi giết chết, hơn nữa còn ở trong tình huống lấy đông đánh ít, lấy mạnh đánh yếu.
Để tay lên ngực, Lôi Chấn tự hỏi bản thân, nếu như mới rồi hắn ở trong hoàn cảnh của tên nhóc kia, bị bảy tên võ giả cao cấp vây quanh thì sẽ ra sao, có lẽ, sẽ cửu tử nhất sinh, cho dù có chạy đi trước khi bảy người bọn Dạ Kiêu ra tay thì bản thân cũng bị trọng thương rồi bị Dạ Kiêu đuổi theo giết chết mà thôi.
Thế nhưng tên nhóc này, không chỉ bình yên vô sự mà còn phản kích ở thời khắc mấu chốt, đánh chết bảy tên võ giả cao cấp bọn Dạ Kiêu, không chừa một ai, thực lực như thế…
“Chuyện này… có thực là tên Đông Phương này mượn nhờ năng lượng ma tinh tu luyện đến cấp bảy không thế? Nhờ ma tinh tu luyện lên cấp bảy mà sao ý thức chiến đấu của hắn lại nhạy cảm, kỹ xảo chiến đấu lại thành thạo thế kia… Còn cả khí thế chiến đấu mới nãy nữa… Điều này sao có thể xuất hiện trên người một tên nhóc mới đi dã ngoại có mấy lần thế được. Luồng khí thế đó, ngay cả những tay thợ săn ma lão luyện nhất cũng chưa chắc đã sánh được đâu, nói gì…”
Giọng nói của Lôi Liệt Không hơi run, nói tiếng không được lưu loát lắm.
Nhưng lúc này lại không có bất kỳ ai cười gã.
Bởi vì, tâm trạng hiện tại của mọi người cũng không tốt hơn gã là mấy.
Đặc biệt là Dịch Trang, vị võ giả cao cấp lúc trước ngồi cùng một chuyến xe với Vân Hi, lúc này đã run cả hai tay, cả người lạnh buốt…
Lúc nãy có thật là mình đã buông lời châm chộc khiêu khích một vị võ giả cao cấp mạnh mẽ như thế ư?!
…
Đám thợ săn ma ở đây có thể không quan tâm đến tiếng hét của vị võ giả cao cấp còn lại kia, nhưng không có nghĩa là Đan Dương cũng như thế.
Lúc này, hắn khẽ nhíu mày.
Chuyện lần này quả thực hắn xử lý không được tốt.
Khi nãy, hắn có nói, chỉ cần trên người bọn họ còn gắn số hiệu quân đội tạm thời thì sẽ là người của quân đội, mỗi hành động, lời nói đều phải dựa theo quân pháp. Nhưng hiện tại, trong tình huống đám người Dạ Kiêu không chủ động ra tay trước, Vân Hi lại một mạch giết đi mấy vị võ giả cao cấp. Tình huống này…”
Nhìn thấy sắc mặt của Đan Dương, vị võ giả cao cấp kia phảng phất như bắt được chiếc bùa hộ mệnh, lớn tiếng kêu gọi những thợ săn ma quanh đó: “Mọi người, khi nãy mọi người đã thấy rõ chứ, là hắn ra tay trước, hắn vi phạm pháp luật, phải bị xử tử theo quân quy, mọi người có thể làm chứng giúp tôi…”
“Ông là cái đồ không biết xấu hổ.”
Tên võ giả cao cấp kia còn chưa kịp nói hết câu, Triệu Uyển Quân không nhìn được đã mở miệng mắng to.
“Rõ ràng do bọn ông khiêu khích trước, liên tục khích bác anh Đông Phương nên anh ấy mới không nhịn được mà ra tay, tỉnh cảnh hiện tại của bọn ông cũng là do gieo gió gặt bão…”
“Bé con, đồ ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói lung tung được. Bọn ta chỉ nói ít câu thôi chứ có động tay động chân gì đâu, còn như giết hại đồng đội mới tính là xúc phạm quân đội, vi phạm quân kỷ đấy. Bé con mà còn nói bậy nữa coi chừng ta tố bé đặt điều vu oan giờ.”
“Ông…”
“Tỉnh táo.”
Triệu Uyển Quân còn định nói thêm nữa thì Vân Hi đã nói ra hai chữ này.
“Những gì anh bảo tụi em khi nãy chẳng lẽ em đã quên rồi sao? Bình tĩnh là một điều quan trọng cần có của một võ giả, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng phải giữ bình tĩnh. Kẻ địch kích động mà em giữ được bình tĩnh thì coi như em đã thắng đối thủ một bậc rồi.”
Nói đến đây, Vân Hi khẽ ngừng lại một lúc lâu rồi tiếp tục: “Cũng giống như Dạ Kiêu lúc đầu thôi, bên hắn có bảy người, bản thân hắn lại là võ giả cấp tám. Tổng hợp thực lực như thế tuy không thể gọi là mạnh nhưng cũng không yếu chút nào, nếu đánh phối hợp theo chiến trận, bảy người duy trì độ ăn ý thì tất nhiên sẽ tạo được uy hiếp với ta. Nhưng ta lại ra tay giết một trong bảy người khiến bọn hắn mất đi sự tỉnh táo, không phán đoán ra được thực lực chân chính của anh, từ đó ào lên tấn công loạn xạ nên kết cục bọn hắn bị giết hết là phải rồi.”
“Chuyện này…”
“Nếu em không muốn kết cục sau này của mình cũng giống như Dạ Kiêu thì em phải luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, mặc kệ đối phương khiêu khích hay làm gì, rõ chưa.”
Triệu Uyển Quân cùng Đông Nhược Tuyết cẩn thận nghiền ngẫm… Dường như có chuyện đó thật.
Thấy cảnh Vân Hi lấy đám người Dạ Kiêu ra làm gương để chỉ dạy Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân, nỗi hận trong lòng vị võ giả kia không khỏi tăng thêm một phần. Bản thân gã đã sợ hãi thực lực của Vân Hi đến cực điểm nên lúc này, gã chỉ có thể ký thác hy vọng trên người đội trưởng Lưu Tinh kị sĩ đoàn Đan Dương mà thôi: “Đội trưởng Đan, ngài xem, hắn ngang ngược, hung ác, chẳng coi ai ra gì, xem thường quân pháp, coi mạng người như cỏ rác như thế. Nếu như ngài không xử trí thì sẽ khiến con tim mỗi chúng ta rét lạnh, đến lúc đó…”
Gã còn chưa nói xong, Đan Dương đã hừ lạnh một tiếng: “Im ngay cho ta! Mọi chuyện ta đã hiểu rõ rồi, do các ngươi thóa mạ bọn họ trước nên sĩ binh này mới ra tay. Những gì hắn làm hoàn toàn là quyền lợi cá nhân mà mỗi người chúng ta phải gìn giữ, hiện tại mọi chuyện phải dừng tại đây.”
“Đội trưởng Đan, ngài…”
“Nếu như ngươi cảm thấy có vấn đề gì thì có thể tìm hắn đòi lại công bằng.”
“Điều này…”
Vị võ giả cao cấp kia sợ hãi liếc Lục Vân, sự cừu hận thoáng hiện lên trong mắt nhưng thấy Đan Dương không có ý định giúp mình nên gã không dám nói gì thêm, định xoay người rời đi.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc gã quay người lại ấy, kiếm quang của kiếm Vọng Hi đột nhiên hiện ra, đâm tới trong chớp mắt.
“Sĩ binh, dừng tay!”
Hét lớn một tiếng, Đan Dương xuất kiếm chém ra, định ngăn Vân Hi lại.
Thế nhưng hiện tại, tu vi của Lục Vân cũng ngang ngửa chẳng kém gì người đội trưởng này, hơn nữa hắn lại chiếm ưu thế khi chủ động ra tay trước, Đan Dương chỉ ở thế bị động ngăn cản nên sao y có thể cản kịp kiếm của hắn. Sau khi kiếm Vọng Hi cản được một kiếm của Đan Dương, kiếm quang nhanh chóng đâm thủng cổ họng của vị võ giả kia, tạo nên một dấu chấm tròn nhỏ máu.
Vị võ giả cao cấp cuối cùng của nhóm Dạ Kiêu…
Chết.
“Ngươi… quả thực xem thường quân kỷ mà!”
Vân Hi liếc Đan Dương: “Xử hắn là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này, nếu không, khi hắn rời đi lại khó tránh khỏi những chuyện lùm xùm không đáng.”
Đan Dương tự nhiên hiểu điều này, nhưng đối phương rút kiếm giết người như thế là coi thường mạng người nên hắn cảm thấy Vân Hi có chỗ quá đáng.
“Hiện tại, cả nhân loại đang bị Nguyệt Ma giới uy hiếp, tất cả phải chung sức đồng lòng mới có thể vượt qua được kiếp nạn kinh khủng này. Trước tình hình đó, mặc kệ chuyện gì, một vị võ giả cao cấp luôn có ý nghĩa quan trọng, hết sức quý giá đối với quân đội, đối với thành Tinh Diệu chúng ta. Mà ngươi…”
“Ông hiểu con người của Dạ Kiêu hơn tôi mà, những kẻ đi cùng Dạ Kiêu có ai tốt đâu chứ, chỉ là lũ sâu làm rầu nồi canh, sợ mạnh hiếp yếu. Có lẽ bọn chúng sẽ giết được một ít ma thú. Nhưng tôi tin rằng, những nguy hại mà bọn chúng gây ra còn lớn hơn những cống hiến mà chúng đạt được nhiều. Hơn nữa, tôi cũng hiểu những suy nghĩ trong lòng ông. Nếu không thì một kiếm vừa rồi của ông cũng không dễ gì bị tôi cản lại như thế được.”
“…”
Đan Dương hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng biết phải nói gì, chỉ đành im lặng thở dài.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Cái chết của bọn họ không thuộc quyền quản lý của quân đội chúng ta, đó là chuyện của cục cảnh sát, ta không phải là người sở hữu huy chương vinh quang 'kị sĩ' nên không có quyền đưa ra quyết định xử lý. Nhưng những gì ta xử lý hôm nay tại đây, theo quân pháp mà nói thì có hơi không công bằng. Mong rằng khi khe không gian chính thức mở ra, ngươi có thể phát huy được thực lực chân chấn của mình, anh dũng chém giết ma thú, tích lũy quân công. Chỉ có như thế, ta mới có thể an ủi bản thân, những chuyện hôm nay mình làm là quyết định chính xác.”
Vân Hi khẽ gật đầu.
“Hy vọng ngươi nói được làm được.”
Nói xong, Đan Dương quay định định rời đi.
“Đan Dương, ông là người làm việc có nguyên tắc, nhưng ông đừng để nguyên tắc giam cầm ông.”
“Giam cầm…”
Đan Dương khẽ dừng bước, lắc đầu, vẻ mặt như cười mà không phải cười: “Thân thể chính là thứ giam cầm lớn nhất trong cuộc đời mỗi người, nó đã hạn chế tư tưởng, ý chí chiến đấu của chúng ta, ràng buộc giấc mơ của tâm hồn nhưng hết lần này đến lần khác, chúng ta lại cần nó. Có lẽ, bởi có nó mà chúng ta mới cảm thấy mọi thứ trở nên có ý nghĩa.”
“Ý nghĩa của bảo vệ…”
“Ha ha, ngươi hãy cố gắng nổ lực giết chết ma thú đi. Ta tin rằng trọng trận chiến sắp tới sẽ có chỗ để ngươi biểu hiện ra thực lực của mình. Nếu như được một vị nguyên lão Tiên Thiên nhìn trúng, thu làm đệ tử thì tương lai của ngươi hẳn tươi sáng lắm.”
“Nguyên lão Tiên Thiên?”
Nghe thấy bốn chữ này, sâu trong đôi mắt tĩnh lặng của Vân Hi lập tức lóe lên tinh quang: “Trận chiến này sẽ có cao thủ Tiên Thiên tham gia sao?”
“Đương nhiên rồi! Không ai dám chắc rằng sau khe không gian không có ma thú cấp lĩnh chủ, nên dĩ nhiên phải có cao thủ Tiên Thiên trấn giữ rồi. Ngoài đoàn trưởng của Lưu Tinh kị sĩ đoàn chúng ta, đại nhân Tinh Sâm là cao thủ Thiên Thiên ra thì thành Tinh Diệu còn điều động cả đại nhân La Trung Thiên và đại nhân Phương Chứng nữa. Có ba vị Tiên Thiên mật cảnh thì đảm bảo trận chiến này sẽ không xảy ra sai sót gì. Cho dù có xuất hiện ma thú cấp lĩnh chủ đi chăng nữa, thì ba cao thủ Tiên Thiên cũng sẽ đánh bại hay thậm chí là đánh chết nó thôi.”
“Cao thủ cấp Tiên Thiên!”
Mặc dù sớm biết thế giới này sẽ tồn tại cao thủ cấp Tiên Thiên mật cảnh, nhưng đến hiện tại, Vân Hi chưa từng gặp qua một ai như thế.
Kiếp trước chưa thấy, cả đời hắn cũng chưa từng gặp qua.
Thế nhưng trong chiến dịch này, hắn lại có cơ hội được thấy tận mắt cao thủ cấp Tiên Thiên, khiến cho hắn hiểu rằng, nhưng cao thủ Tiên Thiên đó quả thực có tồn tại.
Chỉ bởi chuyện này thôi thì lần tham gia này của hắn đã đáng giá lắm rồi.
Trong lúc Đan Dương nói chuyện với Vân Hi thì cách đó 10 kilômét, chỗ khe không gian đột nhiên chấn động, sóng âm khuếch tán ra xung quanh. Cùng với đó, ánh sáng năm màu rực rỡ ẩn hiện sau khe không gian đột nhiên hiện ra hư ảnh một vùng đất rộng lớn, có núi có đá, có cây có cỏ, lại có rất nhiều ma thú lớn nhỏ khác nhau đang gào rú rầm trời…
“Ding ding ding!!!”
Tiếng chuông cảnh báo vang vọng cả bầu trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...