Cầu Bại
Tác giả : Thừa Phong Ngự Kiếm
Quyển 1: Nguyệt Thần
Chương 078. Không tầm thường
Dịch giả: Dạ Miêu
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
Anh muốn khiêu chiến tôi sao?”
Vân Hi lên tiếng cắt ngang câu nói của Cảnh Hoài Vân.
Mặc dù Cảnh Hoài Vân hơi khó chịu với hành động này của Vân Hi nhưng y vẫn gật đầu: “Đúng vậy!”
“Như anh mong muốn.”
Nói xong, Vân Hi liền ra tay. Hắn lao nhanh tới, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng đã dùng tay phải điểm ngay chỗ hiểm nơi cổ họng Cảnh Hoài Vân. Ở tốc độ cao, đòn đánh này của hắn đã tạo nên một sức mạnh khổng lồ đánh đối phương ngã xuống nền. Sau đó, hắn nhanh chóng biến ảo tuyệt chiêu, hai tay đột ngột phát lực đấm liên tục lên người đối phương đang nằm trên nền.
“Rầm!”
Những tiếng đấm thùm thụp vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong thư viện.
Mặt nền bóng loáng trơn trượt làm từ men sứ nứt lún thành từng mảnh, trông giống như mạng nhện dần lan rộng ra.
“Ộc ộc!”
Từng giọt máu đỏ tươi chầm chậm rỉ ra từ khóe miệng của Cảnh Hoài Vân.
Chiến đấu kết thúc.
Khiếp sợ.
Vân Hi ra tay trong chớp mắt khiến mọi người ở trong thư viện khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ, sau khi nhận lời khiêu chiến, Vân Hi lại chẳng thèm để ý đến quy định của học viện Tinh Diệu mà đánh luôn.
Sau sợ hãi là rung động.
Cả hai đều là Võ giả cao cấp thế nhưng khi bị Vân Hi tập kích, Cảnh Hoài Vân lại chẳng có chút phản kháng nào, chỉ một chiêu đã bị đối phương nắm lấy yếu hầu, ném như ném một thứ rác rưởi xuống mặt đất.
Cho dù những học viên này trên cơ bản chỉ có tu vi Võ giả cấp ba cấp bốn nhưng bọn họ đều thấy rõ những gì xảy ra mới rồi. Vừa nãy rõ ràng Vân Hi đã nắm giữ chỗ hiểm nơi cổ họng Cảnh Hoài Vân, lấy sức mạnh của một Võ giả cao cấp mà nói thì một khi nắm được cổ họng đối thủ, chỉ cần phát lực một chút thì cổ họng đối thủ sẽ vỡ ngay. Nói cách khác thì khi nãy, chỉ cần một ý nghĩ thôi, Vân Hi cũng có thể giết được Cảnh Hoài Vân.
“Học trưởng…”
“Cảnh đại ca…”
Sau cơn khiếp sợ, đám bạn của Cảnh Hoài Vân mới có phản ứng, cả bọn kinh hô lao thẳng tới đứng cạnh y.
“Học trưởng có bị sao không!”
“Giáo y, giáo y đâu rồi?! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi gọi giáo y tới đây! Nếu như học trưởng xảy ra chuyện gì thì các đảm đương nổi không?”
“Không thể, tại sao lại như thế được…”
“Hèn hạ, ngươi chỉ biết đánh lén thôi hả, có giỏi thì đánh chính diện một cách quang minh chính đại xem, đánh bất thình lình như thế thật chẳng ra gì.”
Vân Hi bỏ ngoài tai những lời chê bai chửi rủa của đám học viên đang tức giận kia, ánh mắt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng nhân tâm nhìn Cảnh Hoài Vân. Dưới ánh nhìn đó, cơn lửa giận không cam lòng đang bùng lên mạnh mẽ trong lòng y bị dội một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt.
Đây là…
Ánh mắt giết người như ngóe.
Hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt này ở những thợ săn ma cường đại thường xuyên lặn lội ở nơi hoang dã.
“Kết quả thế này đủ khiến anh hài lòng chưa?”
“Ngươi…”
“Khi bản thân không chắc chắn một trăm phần trăm thì anh đừng uy hiếp người khác, nếu không thì hậu quả nhận được sẽ khó mà tưởng được lắm.” Nói đến đây, Vân Hi như nhớ đến những lần Tô Ngữ Tinh giúp đỡ hết mình cho những học viên của học viện Tinh Diệu, ngừng một lát mới nói tiếp: “Nếu như anh thật sự cảm thấy bản thân ở trong học viện không còn cảm thấy thú vị, thậm chí có cảm giác ‘độc cô cầu bại’ thì hãy đi tới nơi hoang dã, chiến đấu sinh tử với những con ma thú đi. Đó mới là nơi cần đến của những Võ giả chính thức.”
Nói xong, Vân Hi quyết định rời khỏi thư viện.
Mặc dù hắn biết rõ, nếu bản thân đến học viện Tinh Diệu thì thể nào cũng không tránh khỏi những rắc rối không đáng có, thế nhưng hắn lại không ngờ chúng lại đến nhanh như thế này. Vì không muốn xảy ra những chuyện tương tự như thế này nữa nên hắn dứt khoát rời khỏi đây. Dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, có rung động, có trơ trẽn cười lạnh của những học viên, Vân Hi rời thư viện, đi khỏi học viện Tinh Diệu.
Vân Hi vừa đi thì đám học viên bắt đầu bắt chuyện ầm ĩ lên.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao học trưởng Cảnh Hoài Vân lại bị Vân Hi đánh bại chỉ trong một chiêu thế? Sao ta không thấy học trưởng đánh trả nhỉ!”
“Đúng vậy, ta cũng không thấy rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
“Học trưởng Đông Phương thế mà dám một thân một mình tới rừng Dạ Huyết, nơi ma thú hoành hành kìa, nghe nói có một số giảng viên của học viện chúng ta cũng không dám đến một nơi như thế đó.”
“Không chỉ có thế thôi đâu, học trưởng Đông Phương còn đánh chết một cao thủ cấp tám đó, tu vi cao đến nỗi chúng ta không tưởng được đâu, một chiêu đánh bại học trưởng Cảnh Hoài Vân cũng chẳng có gì là lạ cả.”
“Nói hươu nói vượn!”
Những người ủng hộ Cảnh Hoài Vân lập tức lớn giọng quát móc trách mắng.
“Tụi mày không thấy thằng chả hèn hạ cỡ nào sao, ra tay bất thình lình như thế, lại còn muốn hạ sát thủ nữa chứ, quả thực là hèn hạ đến cực điểm. Chẳng lẽ thằng chả không biết quy định khi khiêu chiến của học viện Tinh Diệu chúng ta, nhất định phải đến phòng huấn luyện mới có thể tiến hành sao?”
“Học trưởng Lưu Phương nói đúng, rõ ràng tên đó sợ học trưởng Cảnh, sợ thực lực cao cường của học trưởng Cảnh nên mới dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để đánh bại học trưởng Cảnh, thật đáng xấu hổ, thật chưa thấy ai còn xấu hổ hơn tên đó.”
“Học trưởng Cảnh, nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, cho anh chuẩn bị sẵn sàng thì anh nhất định sẽ đánh thắng được hắn đúng không?”
Cảnh Hoài Vân trầm mặc.
“Học trưởng Cảnh?”
Vừa rồi Vân Hi đột nhiên ra tay bất ngờ khiến y không phản kháng được chút nào nên thua, trong lòng uất ức đến cực điểm, trong đầu toàn là những suy nghĩ đối phương hèn hạ bỉ ổi vô liêm sỉ. Khi bị đánh ngã, y chỉ muốn đứng lên sống mái một lần nữa với đối phương.
Thế nhưng dưới ánh nhìn soi mói của Vân Hi, y mới phát hiện ra một chuyện đau lòng, dù bản thân có đứng lên cũng không thể làm gì được.
Ánh mắt đó phảng phất như mang theo một sức mạnh xuyên tuhngr linh hồn, ẩn chứa uy áp khiến người ta không thể nào kháng cự khóa chặt linh hồn y, khiến y không thể sinh ra nổi một ý niệm phảng kháng nào cả.
Loại cảm giác này thật giống như chuột đồng gặp phải diều hâu, loại sợ hãi bẩm sinh khiến bản thân cơ hồ chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi, không muốn gặp lại ánh mắt đó một lần nữa.
Y chưa từng nghĩ đến bản thân lại có thể gặp phải loại cảm giác đáng sợ như thế từ trên người một tên học viên dường như còn nhỏ tuổi hơn mình.
“Tên Đông Phương này…”
Cảnh Hoài Vân không phải là kẻ ngu, mặc dù kiêu ngạo, thậm chí chẳng coi ai ra gì nhưng đó là vì y có vốn để làm như thế. Ở học viện Tinh Diệu, quả thật y có thể xem thường bất kỳ ai, nhưng trước mặt cao thủ chân chính, trước giờ y luôn hiểu rõ địa vị của mình.”
“Không tầm thường, tên Đông Phương này tuyệt đối không phải là kẻ bình thường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...