Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 27: Nghĩa địa
Dịch giả: Vesaukeu
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Học viện Tinh Diệu?"
Lúc Vân Hi nhìn lại thì cũng là lúc hắn nhận ra trên áo mình có đính huân chương đệ tử học viện Tinh Diệu!
"Cũng là đệ tử của học viện Tinh Diệu sao…"
Trong đầu hắn chợt xuất hiện hình ảnh một cô gái với mái tóc thướt tha đen nhánh. Sau cùng, suy nghĩ của Vân Hi lại quay về chuyện di tích cổ.
Dù cho hiện tại chân khí của hắn chỉ ngang Võ giả cấp năm, nhưng với kiếm khí Bát Cực lăng lệ và ý chí chiến đấu đạt chuẩn cao thủ cấp Tiên thiên thì có đấu với Võ giả cấp bảy cũng không thành vấn đề. Sở dĩ vừa rồi thiếu chút nữa đã bị phát súng của "Quỷ Thủ" Thiên Câu bắn trúng chủ yếu là do hắn đang mãi mê ngắm di tích cổ. Lúc đó, trong đầu hắn chợt nhớ lại một vài chuyện của bốn trăm năm trước nên tinh thần hoảng hốt và bị đối phương bắn lén.
Nếu như hắn hoàn toàn tập trung, mọi thời khắc đều đề phòng nguy hiểm khắp bốn phương tám hướng thì khi phát súng đầu tiên của "Quỷ Thủ" Thiên Câu vang lên cũng là lúc vị trí của hắn bị lộ, Vân Hi có thể dựa vào bản năng chiến đấu nhạy cảm của bản thân để xác định rồi xông thẳng đến nơi giấu khẩu súng ngắm, sau đó đánh chết kẻ bắn súng, hệt như lúc ở ngoài rừng Dạ Huyết giết chết Liệp Ma Giả Vương vậy.
"Sơn trang Hạo Nhiên đã bị đoàn săn ma Thần Hữu tiếp quản, cả bảo tàng cũng bị bọn họ chiếm giữ."
Vân Hi hồi tưởng lại câu nói của cô gái nọ trước lúc bỏ đi, đôi mày khẽ nhíu lại.
"Sơn trang Hạo Nhiên của Diệp gia đã bỏ hoang hơn bốn trăm năm, nay những người này lại muốn chiếm lấy… Họ muốn làm gì nhỉ?"
Ngay lúc này, hắn cảm thấy như có âm thanh gì đó, ánh mắt liền quét về phía sơn trang Hạo Nhiên. Sau một cái chớp mắt, thân hình hắn lập tức biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Hắn vừa biến mất thì bụi cây phía sơn trang Hạo Nhiên bỗng lay động. Từ đây, ba người đàn ông trung niên xuất hiện.
Sau khi ba người này đi ra, người đi đầu khẽ gật đầu rồi nói: "Không có gì, an toàn rồi! Xem ra những người kia đã rời đi!"
Vừa nói chuyện ba người vừa đi đến chỗ "Quỷ Thủ" Thiên Câu vừa bị giết chết, một người cúi xuống kiểm tra mạch của Thiên Câu, lát sau lắc đầu nói: "Thiên Câu bị giết chỉ với một phát súng! Rất giống với Phá Âm Kích, kỹ thuật bắn súng cấp Đại sư. Tốc độ này nhanh đến không kịp phản ứng!"
"Kỹ thuật bắn súng cấp Đại sư ư? Không ngờ trong di tích cổ lại xuất hiện người có trình độ cỡ này!"
"Phúc Vương, Huyết Đao, nghe nói người của đoàn săn ma Thánh Nhạc ở thành Nam Sơn đã đi đến đây rồi! Đoàn trưởng đoàn săn ma Thánh Nhạc là cường giả cấp chín. Kẻ này đang tu luyện một chiến kỹ Tiên Thiên cực kỳ lợi hại, Võ giả cao cấp trong đoàn đó cũng không ít! Lỡ bọn hắn đến đây thì e rằng tình hình không ổn mất!"
"Thành Nam Sơn cách đây hơn 300 km, từ lúc nhận được tin tức đến khi chạy đến đây cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ. Trong khi chúng ta cũng chẳng tốn nhiều thời gian để tìm được ngôi mộ và phá vỡ cơ quan, tiến vào bên trong. Đợi bọn hắn chạy được đến nơi, chúng ta đã sớm mang theo đủ loại bảo vật, chiến kỹ, công pháp Tiên thiên chạy đi rồi."
"Hê hê, vậy cũng được. Đoàn săn ma Thần Hữu của chúng ta đang rất phát triển. Vốn nghĩ đây chỉ là di tích cổ, không ngờ lại chính là ngôi mộ của đệ nhất cao thủ Diệp Hạo Nhiên ở thời đại Cổ Võ. Ta đã từng điều tra qua, nghe đồn năm đó sau khi Diệp Hạo Nhiên chết, hậu nhân của nhà họ Diệp đã mang tất cả chiến kỹ, công pháp võ đạo mai táng theo hắn để chính phủ hiểu rằng bọn họ sẽ không bao giờ tu luyện Cổ Võ thuật cũng như không làm mất ổn định xã hội nữa! Nếu có thể khai quật được ngôi mộ cổ này…"
"Vị Diệp Hạo Nhiên nọ từng tu luyện đến Võ giả cao cấp tại thời đại mạt pháp mất hết nguyên khí. Nếu ứng với bây giờ thì đừng nói là Tiên thiên mật cảnh, nếu hắn luyện đến Võ đạo Tông sư cũng không có gì quá đáng cả!"
"Võ đạo Tông sư…"
Bốn chữ này lập tức khiến suy nghĩ của gã đàn ông được gọi là Huyết Đao rung động mãnh liệt, nhưng với tư cách là Võ giả cao cấp, hắn đã kiềm chế điều này rất tốt, thế nên cũng nhanh tỉnh táo lại."
"Được rồi, bớt nói nhảm đi Bọ Ngựa! Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng! Tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp phá vỡ cơ quan cửa mộ, càng để lâu chuyện xấu càng nhiều…"
"Các ngươi vừa mới nói… đã tìm được mộ của Diệp Hạo Nhiên, Vô Khuyết, Vân Hi phải không?"
Ngay lúc ba người định bỏ đi thì một giọng nói lạnh giá đột nhiên vang lên.
Giọng nói này đã trải qua một phương pháp đặc thù nên đã tạo ra tiếng vang khắp bốn phương tám hướng. Điều này làm bọn họ không cách nào xác định vị trí của người nói.
"Ai?" Một Võ giả cao cấp tên là Phúc Vương hét lớn.
Đi kèm với tiếng hét lớn, Bọ Ngựa và Huyết Đao lập tức tập trung, nhắm họng súng mang hơi thở tử vong đến nơi Vân Hi vừa biến mất.
"Đầu tiên, Diệp gia bị quân đội chính phủ diệt không phải là vì phá hoại sự ổn định xã hội. Hành động của họ là thay trời hành đạo. Tiếp theo, sao các ngươi lại vì cái gọi là bảo tàng mà đào bới phần mộ của Diệp gia?!"
"Ta mặc kệ phá hư sự ổn định của xã hội gì đó. Ngôi mộ của Diệp Hạo Nhiên đã được định ra là do chúng ta đào được. Tất cả công pháp, bí tịch của Diệp gia cũng quy hết cho chúng ta rồi. Kẻ nào giả thần giả quỷ đằng kia hãy mau lăn ra đây!"
Huyết Đao hét lớn, nhưng bước chân ba người cũng lặng lẽ di chuyển xung quanh, chỉ cần trong một nháy mắt cũng có thể trốn dưới bức tường đổ nát ở sau lưng!"
"Diệp Hạo Nhiên chính là Võ giả vĩ đại ở thời đại sau Công Nguyên, đồng thời cũng là người kế thừa truyền thống Võ đạo ở thời đại mạt pháp. Hắn chết oan uổng là vì trời xanh không có mắt, thiên đạo bất công. Mà bây giờ, các ngươi dám quấy nhiễu mộ phần của hắn, đó cũng chính là tội chết."
Giọng nói vừa vang lên bên tai nghe như cực kì xa xôi, thế mà tiếng "chết" cuối cùng lại như ở bên tai!
"Bọ Ngựa! Cẩn thận!"
"Cái gì!"
Gã trẻ tuổi được gọi là Bọ Ngựa đã không kịp phản ứng, một đạo kiếm quang bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
"Phốc!"
Huyết quang bắn tung tóe!
"Bọ Ngựa!" Phúc Vương hét một tiếng. Người này phản ứng cực nhanh, thanh kiếm trong tay hắn lập tức bay đến chỗ của Bọ Ngựa ngã xuống.
"Chết đi!"
"Keng!"
Ánh lửa tóe lên!
Thanh Vọng Hi kiếm chém thằng vào một kiếm mạnh mẽ của Phúc Vương. Dựa vào lực phản chấn này, Vân Hi nhảy hẳn ra phía sau. Chỉ trong nháy mắt, hắn lại biến mắt trong cánh rừng nhiệt đới. Mà lúc này, tên Huyết Đao mới dời họng súng theo hướng Vân Hi vừa biến mất rồi liên tục quét đạn theo sau!
Tất nhiên…
Kiểu bắn mò không có mục đích không thể gây thương tổn gì với người vừa biến mất.
"Thật đáng giận, Bọ Ngựa đã bị giết!"
"Võ giả cấp năm?"
"Cái gì?"
"Thằng nhóc đó mới chỉ là Võ giả cấp năm, nhưng nhìn động tác có vẻ am hiểu kỹ thuật ám sát! Rút đi, chúng ta phải đi đến vùng đất trống trải!"
"Đồ vô liêm sỉ! Một tên Võ giả cấp năm nhỏ bé lại dám lừa gạt đoàn săn ma Thần Hữu. Quả đúng tự đi tìm chết!"
Võ giả cấp năm!
Tu vi này ở học viện Tinh Diệu đã thuộc hàng tinh anh và đã trải qua sự bồi dưỡng tốn kém về nhân lực và vật lực của học viện. Nhưng với nguy cơ bốn bề ở rừng rậm Dạ Huyết thì những tiêu chuẩn sinh tồn cơ bản nhất cũng không đạt.
"Cẩn thận một chút thì tốt hơn, thằng nhóc có vẻ kỳ lạ…"
Phúc Vương đang nói chuyện thì chợt nhận ra điều gì, thanh kiếm trong tay chém ra như chớp, trên đầu mũi kiếm thậm chí còn xuất hiện một màn kiếm quang nhè nhẹ.
Một kiếm chém xuống, lập tức chấn nát một mảnh trên bức tường cách đó không xa.
"Không tốt!"
Một kiếm chém rồi mà không có bất cứ phản ứng nào đáp lại, Phúc Vương liền biết mình đã trúng kế, thân hình vội vàng lui về. Hắn định dùng tốc độ nhanh nhất của mình để thoát khỏi đám bụi mịt mù này.
Nhưng sai lầm một lần không dễ bù đắp.
Một điểm sáng lạnh lẽo từ trong đám bụi mù lóe lên rồi sau đó lao đến với tốc độ nhanh đến không tưởng và xuyên qua cổ họng hắn. Ngay sau đó, thân thể hắn bị Vân Hi đá bay ra ngoài.
Huyết Đao lập tức lao lên trợ giúp.
Nhưng ngay lúc Vân Hi đá văng thi thể Phúc Vương đi thì cũng là hắn tung ra Chỉ kiếm quyết trong Đãng Thân kiếm quyết để điểm lên mi tâm của Huyết Đao. Từ đó, kiếm khí Bát Cực mang theo lực lượng xuyên thấu đã trực tiếp khiến cho sau gáy Huyết Đao bắn ra một dải máu tanh.
"Ngươi…"
"Sơn trang Hạo Nhiên chính là sơn trang Diệp gia. Mọi thứ ở trong đó đều là của Diệp gia, cho dù trải qua bốn trăm năm cũng vẫn như thế!"
"Xập!"
Thân thể Huyết Đao và Phúc Vương đổ xuống cùng một lúc!
Huyết Đao và Phúc Vương vừa chết thì ánh mắt của Vân Hi lập tức hướng về phía di tích cổ, tay phải nắm chặt kiếm Vọng Hi. Giờ phút này, tâm tư của hắn như quay trở về bốn trăm năm trước, khi mà sơn trang đang bị quân đội chính phủ bao vây, công phá, Diệp Hạo Nhiên đã đứng vững đến phút cuối cùng và dùng thân thể của mình để đối kháng với vũ khí nóng… đánh giết thành một cảnh máu me.
Vì báo thù cho con, Lâm Chính Anh đã lợi dụng quyền lực để điều động quân đội tàn sát cả trăm mạng người ở sơn trang Hạo Nhiên. Toàn bộ sơn trang Hạo Nhiên từ trên xuống dưới máu chảy thành sông, nhà cửa bị san bằng và hóa thành phế tích.
"Bốn trăm năm trước là bởi vì ta mà ngươi nhà tan cửa nát. Người còn sống chạy được thì mười không đủ một, bây giờ ngươi đang ngủ say mà vẫn có những kẻ tham lam không biết sống chết quấy rầy… Ta đã có lỗi với ngươi một lần, dẫu thế nào cũng không thể có lần thứ hai! Có ta ở đây, không ai có thể quấy nhiễu ngươi cùng người nhà yên giấc nghìn thu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...