Thanh Nhã hồi tưởng lại kết cục đời trước của bản thân, càng phải nhắc nhở bản thân đời này tuyệt đối không thể đi sai đường nữa. Đời trước cái sai của cô là quá tin người, quá yếu đuối, nhu nhược, mới luôn để người trong phủ khi dễ, bắt nạt, lại bị người đàn ông kia lừa dối tình cảm của mình.
Thanh Nhã ngồi trong phòng, đưa tay khẽ đặt lên bụng mình, cảm giác trống vắng như mất đi thứ gì đó. Phải! Con của cô đã không còn. Nó đã bị chính cha nó giết chết trong cái đêm bi kịch ấy.
Cô chợt có chút hoảng hồn nhận ra, đời này bản thân vẫn là một thiếu nữ mới lớn, chưa có con. Thế nhưng không hiểu sao khi nhớ về đứa con, tuy biết là ở kiếp trước nhưng cô vẫn không tự chủ được mà rơi từ khóe mắt xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Cảm xúc hỗn tạp của đời trước lại ùa về cùng lúc khiến cho cô không kìm được nước mắt. Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã là chuyện của đời trước. Đời này cô cần phải sống thật tốt, thật mạnh mẽ! Biết được kết cục của chính mình cùng với từng người ở đây chính là một lợi thế của cô. Cô có thể dựa vào trí nhớ của kiếp trước mà tính toán đường đi.
Còn bây giờ, trước tiên phải ra xem xét tình hình trước đã. Thanh Nhã khẽ lau đi hàng nước mắt, lấy lại bình tĩnh như lúc ban đầu mà nhấc chân đi ra khỏi phòng. Cô đi tới gian phòng của bà Tư- cũng chính là người vợ trẻ nhất của Phú ông. Bà Tư mới năm nay mới hạ sinh được một cậu bé khóm khỉnh, đặt tên là cậu Tư An.
Nếu Thanh Nhã đoán không Dần thì theo thường lệ giờ này bà Tư gọi cô lên chỉ có thể là để ẵm bế cậu Tư cho bà ấy mà thôi. Bởi vì Thanh Nhã rất biết cách dỗ trẻ nên khi bế cậu Tư lại không hề gào khóc. Vì thế mà bà Tư rất vui lòng để cho cô nhận nhiệm vụ bế bẵm cậu.
Thanh Nhã từ từ đi vào bên trong, vừa nhìn thấy cô bà Tư đã rối rít lên mà gọi cô lại.
" Con Nhã! Mày nhanh lên, lại bế thằng Tư giúp bà. Bà bế mà nó cứ khóc triền miên suốt từ sáng đến giờ không à! ".
Nghe bà ấy nói vậy, cô cũng lẳng lặng đi tới chõng của cậu Tư, xem xét một hồi liền bế cậu lên mà hát ru cho cậu.
Vừa nghe cô hát, cậu Tư lập tức không khóc nữa, dần chìm vào giấc ngủ ngon lành. Xem ra, giọng hát của cô rất có tác dụng ru ngủ trẻ nhỏ.
Bà Tư nhìn thấy con trai mình đã ngủ say thì vẻ mặt vui rộ lên, bà cười hớn hở mặt mày mà cất giọng nhỏ khẽ để không đánh thức cậu.
" May quá! Nó ngủ rồi! ".
Sau khi làm xong công việc dỗ dành trẻ nhỏ xong, Thanh Nhã liền đặt cậu Tư An nằm xuống võng rồi để cậu ngủ đó, cho bà Tư chăm sóc, còn mình thì xuống bếp làm công việc nấu nướng.
Gian phòng bếp trong nhà Phú ông cũng lớn hơn những gian phòng bếp bình thường. Phòng bếp này do bà Dần làm quản sự phụ trách điều hành việc bếp núc ở đây. Ngoài ra còn có hai ba người hầu nữa nghe theo lệnh bà Dần mà nấu bữa ăn cho nhà họ Lý.
Vừa thấy Thanh Nhã bước vào, bà Dần đã tỏ ra khó chịu, gắt gỏng lên với cô.
" Mày làm gì mà lâu thế? Giờ này mới vác mặt xuống đây ".
Nhìn thái độ hách dịch của bà ta, cô nhớ kiếp trước bản thân đã nhẫn nhịn bao nhiêu mới có thể chung sống yên bình được với người đàn bà có tư tưởng cổ hủ này. Nhưng lần này sống lại, cô không còn là Thanh Nhã cam chịu số phận của trước đây nữa, những gì cần phải vực dậy cô sẽ vực dậy.
Bà Dần thấy cô im lặng cúi mặt không nói thì càng tỏ ra cau có, bà chạy lại định giơ tay tát cho Thanh Nhã một cái.
" Mày không nghe tao bảo gì à! Mày điếc à! ".
Nhưng khi cái tát sắp giáng xuống mặt cô, Thanh Nhã đã nhanh chóng bắt lấy tay bà ta mà giữ lại trước sự chứng kiến của đám người hầu khác trong phòng. Chính sự thay đổi này của cô cũng khiến cho bà Dần trợn mắt mà nhìn cô. Chỉ thấy cô ánh mắt sắc sảo, quật cường mà dõng dạc nói.
" Tôi vừa mới từ phòng bà Tư đi ra, nên mới lâu như thế. Tôi nhận được sự phó thác của bà Tư chăm sóc dỗ cho cậu Tư ngủ. Nhưng bà lại ở đây la lối với tôi...là đang có gì bất mãn với bà Tư à? ".
Bà Dần nghe cô gái trước mặt này rõ ràng ngày thường luôn nhịn nhục, bị bà ta đánh hai ba cái cũng không kêu ca gì. Vậy mà bây giờ thái độ lại khác trước. Còn biết đáp trả lại bà ta, lí lẽ lại sắc bén như vậy khiến cho bà ta không khỏi rùng mình một cái, miệng lắp bắp.
" Mày...mày đừng có ở đây mà ăn nói lung tung. Tao nào dám không hài lòng với bà Tư! ".
Thanh Nhã thấy bà ta có chút sợ hãi thì cười khẽ, từ từ buông lỏng tay đang giữ chặt cổ tay bà ta ra, cô tươi tỉnh nói cho bà ta biết một số chuyện.
" Kể từ giờ trở đi, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa. Những chuyện mà trước đây bà hay gây khó dễ cho tôi tôi sẽ bỏ qua. Nhưng nếu như từ bây giờ bà còn muốn chung sống trong hòa bình thì tốt nhất là đừng động vào tôi. Nếu không...người bị đuổi cổ ra khỏi cái nhà này chính là bà đó ".
Nói rồi, cô không thèm để ý đến sắc mặt của bà ta, trực tiếp đi lướt qua người bà ta mà vào bên trong. Để lại bà Dần đứng đó mặt tái mép, khó coi. Đây...đây là đang đe dọa bà sao?
Từ trước đến này kẻ hầu người hạ trong nhà chưa có ai dám cả gan vượt mặt bà ta. Càng không nói đến chuyện cãi lại. Vậy mà hôm nay, con người hầu không biết thân biết phận này lại dám uy hiếp bà ta.
Tuy trong lòng không can tâm nhưng bà ta đành cố nhẫn nhịn. Dù sao thì lời của Thanh Nhã đó nói cũng có cái lí của nó. Nếu chẳng may bà ta gây sự làm lớn chuyện, không chừng thật sự bị đuổi cổ khỏi đây thật. Đến lúc đó...có cứu vãn cũng không kịp.
Mà hai cô nữ hầu khác là Lành và Liễu vừa ở một bên nhìn thấy cảnh này thì kinh hồn bạt vía. Bọn họ sửng sốt đưa mắt nhìn liếc sang cô gái đang đi vào nhặt rau ở một góc kia. Bọn họ suy nghĩ không hiểu tại sao hôm nay Thanh Nhã kia lại có lá gan lớn đến vậy, hạ cả quyền uy của bà Dần xuống.
Liễu là người hầu lớn hơn Thanh Nhã hai tuổi, cô ta ngày thường tỏ ra bình thường nhưng nội tâm luôn ghen ghét với Thanh Nhã. Chỉ cần nhìn thấy nhan sắc trời cho vạn phần đều đẹp hơn cô ta kia, đã đủ khiến cho cô ta sinh lòng đố kỵ. Cho nên đối với loại chuyện như vừa rồi, cô ta càng thêm chán ghét Thanh Nhã hơn.
Cô Lành thì trẻ người non dạ hơn, thấy cảnh tượng này thì vừa bàng hoàng, ngơ ngác. Lúc sau bừng tỉnh thì mới nhìn ra chỗ bóng lưng Thanh Nhã mà hai mắt phát sáng, nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Bà Dần sau khi bị cô cảnh cáo thì chỉ biết mang vẻ mặt bực bội, nhăn nhúm mà đi ra sân trước nhà. Bà ta vừa đi vừa lẩm bẩm chửi.
" Xúi thật! Con nhỏ đó không biết hôm nay ăn gan hùm mật hổ gì mà dám đối với mình láo xược như vậy! ".
Bà ta vừa đi vừa chửi lại không để ý đã có người bên cạnh đi theo suốt một đoạn đường mà dõng tai nghe bà ta nói. Đợi đến lúc bà ta quay ra thì giật nảy mình phát hiện là ông Bèo, người gác cổng cho nhà Phú ông. Ông ta đi tới hóng hớt chuyện liền hỏi bà ta.
" Bà chửi ai vậy? ".
Bà ta khó chịu gắt lên. " Liên quan gì đến ông! ".
Sau đó liền xoay người bỏ đi để lại vẻ mặt ngây ngác khó hiểu của ông Bèo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...