Cậu Ba Là Đại Ác Ma

Thoắt cái, Thanh Nhã đã ở dưới bếp làm xong món bánh cốm đẹp mắt. Cô quay sang nói với Lành.

" Giờ chị phải đi về phòng một chút, Lành à, tí nữa em cùng Liễu mang món ăn lên thì mang cả món bánh cốm này nữa nhé! ".

Lành khẽ gật đầu, vui vẻ mà đáp ứng Thanh Nhã.

" Dạ vâng! ".

Thanh Nhã vừa lúc định rời đi, lại như nghĩ đến điều gì, quay đầu lại ánh mắt chợt dừng trên người Liễu đang đứng ở một góc. Thấy Liễu nét mặt âm trầm đôi mắt đảo quanh. Nhưng dáng vẻ lại làm như không để tâm. Chung quy Thanh Nhã vẫn là thấy không an tâm.

Cô đi đến chỗ đĩa bánh cốm, cầm lấy một cái lên đưa cho Lành.

" Lành nè, em ăn thử một cái đi! ".

Lành vừa nghe Thanh Nhã nói thế, nhìn đến món bánh cốm ngon tuyệt với màu sắc xanh nõn chuối thơm nức mũi như vậy, vẻ mặt cô nàng liền hào hứng, hớn hở.

Vừa định nhận lấy bánh ăn thì lại nhớ ra quy củ, dù đang rất thèm ăn cũng phải tém tém lại. Lành nuốt xuống nước miếng, vội xua tay lắc đầu.

" Không được. Tuy là..món bánh này đẹp mắt thật, chắc là ăn rất ngon. Nhưng mà, bà Dần mà biết là chết em đó! ".

Thấy Lành lúc này nhìn thế nào cũng là đang rất thèm ăn, lại phải cố nhịn cho bản thân không phạm quy củ, Thanh Nhã không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô khẽ cong môi, nhẹ giọng nói với Lành.

" Không sao đâu, nếu bà Dần có bảo sao thì em cứ nói là chị cho em ăn. Có gì cứ tính lên đầu chị ".

Nghe Thanh Nhã chắc chắn nói như vậy. Huống chi chị Nhã còn bảo hộ cho mình, Lành sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cũng mặc kệ mọi thứ, vui ra mặt nhận lấy miếng bánh cốm mà đưa vào trong miệng thưởng thức.

Vừa ăn, Lành vừa làm ra biểu cảm không thể cưỡng lại được vị ngon ngọt của bánh do Thanh Nhã làm. Vỗ vỗ tay tán dương cô.

" Ưm! Chị Nhã, món bánh này của chị vừa mềm vừa ngọt. Thật sự rất rất ngon luôn! ".

Thấy Lành khen món mình làm không ngớt lời, Thanh Nhã hài lòng mỉm cười. Nhẹ giọng đáp lại.

" Vậy thì tốt ".

Nói rồi, cô hơi đánh mắt để ý đến Liễu ở bên kia. Cũng không có nói thêm gì, sau đó mới rời đi.


...

Chẳng mấy chốc, phú bà nhà họ Trịnh đã ghé thăm nhà. Mọi món ăn cũng đều đã được đưa lên trên nhà.

Hôm nay khách của nhà họ Lý chính là bà Cả vợ của phú ông họ Trịnh huyện bên, cùng với con gái của bà- cô Hai nhà họ Trịnh.

Nói là tới làm khách ăn một bữa cơm, nhưng chính xác là muốn gặp mặt hai bên gia đình, làm mối cho cô Hai nhà họ Trịnh với cậu Cả nhà này.

Thời điểm lúc này cả nhà ai nấy đều đã có mặt đủ cả, ngồi vào mâm cơm lớn. Hai người khách là bà Cả nhà họ Trịnh cùng con gái cũng được xếp chỗ ngồi cạnh chỗ bà Cả và cậu Cả.

Thanh Nhã cùng với Lành và Liễu cùng lúc cũng đứng ở một góc lui ra sau.

Thanh Nhã hơi ngẩng đầu, khẽ đưa mắt liếc đến cô con gái nhà họ Trịnh kia. Dáng vẻ đoan trang, hiền lương thục đức, lại từ nhỏ đã học lễ nghi đầy đủ. Người sinh ra đã là lá ngọc cành vàng của nhà họ Trịnh đáng tiếc...Haizz...

Nghĩ lại kiếp trước, cô Lan này thành công gả vào nhà họ Lý, làm mợ Cả- vợ của cậu Cả Hùng. Mới đầu lúc mới về nhà, cậu Cả cũng không tính là có cảm tình gì với cô ấy, cho nên luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt.

Nhưng phận làm một người vợ, cô Lan luôn tỏ ra nghe lời, chăm lo cho chồng chu đáo. Có điều, con người ai cũng có giới hạn nhất định.

Cậu Cả từ ngày lấy cô Lan về vẫn không hề sửa đổi tính nết. Ngày ngày vẫn chơi bời lêu lổng, lúc thì đi đá gà, lúc lại tụ tập chơi cờ bạc,...tối về còn uống rượu đến say khướt.

Lại nói hai người lấy nhau lâu như vậy cũng chưa hề có con, làm cho bà Cả ở một bên lúc nào cũng hối thúc. Áp lực từ phía mẹ chồng và chồng khiến cho cô Lan không tài nào chịu đựng được.

Cuộc sống như vậy quả thực khiến cho con người ta giống như bị đày đọa, dày vò.

Cuối cùng, người con gái ấy đã chọn cách giải thoát bằng việc gieo mình xuống giếng...

Đúng là một số kiếp hồng nhan bạc mệnh!

Nhưng Thanh Nhã cô có tư cách gì để thương tiếc cho cô Lan đây! Trong khi cô cũng bạc phận chẳng kém. Thậm chí, kết thúc cuộc đời còn thảm thương hơn cả cô Lan đó nữa.

Thanh Nhã rơi vào trầm tư. Vừa oán trách cuộc đời thê lương của mình cùng với những người con gái trong xã hội này. Xã hội mà phụ nữ phải lệ thuộc hoàn toàn vào đấng nam nhân, trao trọn gửi gắm cho họ số phận của mình, cuộc đời của mình.

Càng ngẫm lại chỉ càng khiến cho Thanh Nhã khẽ thở dài, tự thương xót cho số phận của phận đàn bà.

Trong lúc cô đang thất thần, đăm chiêu, lại không hề biết có đến hai cặp mắt đang chú ý đến mình.

Cậu Ba ngồi ở một chỗ sớm đã để ý đến cô. Cậu vừa đem ánh mắt liếc đến, lại thấy cô nét mặt đăm đăm ngây dại ra như đang suy nghĩ điều gì đó. Đôi lông mày lá liễu cũng bất giác theo cảm xúc mà nhíu lại. Giống như cô đang tỏ ra khó chịu. Là đang không vui ở sao?


Ngay lúc quay đầu lại phía bàn đối diện lại bắt gặp một đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm đến chỗ Thanh Nhã đang đứng.

Anh Hai cậu vậy mà từ lúc nào cũng chú ý đến cô như vậy.

Cậu Hai nhìn biểu hiện khác lạ của cô, biết cô hẳn là có chuyện gì đó khiến cho tâm trạng không tốt, còn khó chịu ra mặt như vậy, cũng không sợ làm cho người ta hiểu lầm.

Trong thoáng chốc, cậu lại chỉ cảm thấy cô thật là một cô gái đơn thuần. Trong mắt cậu thì đó chính là ngây thơ, đáng yêu. Khiến cho cậu không nhịn được có hơi nhếch mép một chút.

Một đường cong rất nhẹ thôi cũng không thể để người khác dễ nhìn ra. Chỉ là ngồi đối diện cậu Hai lúc này chính là cậu Ba.

Toàn bộ biểu tình vừa rồi của cậu Hai làm sao qua được cặp mắt sắc bén của cậu Ba.

Không hiểu sao thấy anh Hai mình bất giác để ý đến Thanh Nhã, trong lòng cậu Ba lúc này vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Bàn tay nắm chặt đặt dưới bàn sớm đã nổi đầy gân xanh.

Thanh Nhã lúc này ở một bên còn đang rơi vào trầm tư, nào có nhìn đến hai cậu. Nhưng Liễu đứng gần đây lại nhìn thấy rõ.

Vừa rồi ánh mắt hai cậu đều nhìn đến Thanh Nhã. Tại sao? Tại sao hai cậu lại để ý đến con Nhã cơ chứ? Nó thì có điểm gì đặc biệt mà lại làm cho hai cậu phải để mắt tới.

Trong lòng Liễu lúc này đang căm ghét Thanh Nhã đến độ nghiến răng nghiến lợi. Móng tay trong vô thức bấu chặt vào da thịt. Ở trong lòng thầm mắng chửi Thanh Nhã là hồ ly tinh mê hoặc đàn ông. Đúng là không biết xấu hổ!

Lòng ghen ghét, đố kỵ đã ăn sâu vào tâm thức con người Liễu, khiến cho cô ta trở nên xấu xa, mất đi cái lương tâm của con người.

Chỉ một lát nữa thôi, cô ta thực muốn nhìn xem Thanh Nhã đó bị bà Cả trách phạt, la mắng thậm chí là đánh đập như thế nào.

Nghĩ tới vừa rồi ở trong bếp, nhân lúc Lành không để ý, cô ta đã lén trộn đầy bột tiêu vào bánh cốm do Thanh Nhã làm.

Phú bà nhà họ Trịnh này là khách quý của bà Cả. Cô ta lúc này đã không nhịn được muốn xem xem lát nữa ăn đến món điểm tâm kia, bà Cả sẽ phản ứng như thế nào.

Thanh Nhã! Mày cứ chờ đấy!

Bữa cơm xem mắt này cũng coi như thuận lợi. Tuy cậu Cả tỏ ra không vui khi bị mẹ bắt ép, nhưng vẫn là bản tính sợ mẹ, vì thế cả bữa cậu đều ngồi im không dám cãi lời.

Chỉ là vấn đề lại nằm ở cô Lan kia. Tuy nói đây là buổi xem mắt của cô với cậu Cả, thế nhưng từ đầu đến cuối người cô chú ý đem ánh mắt nhìn đến lại là cậu Hai.

Thanh Nhã đứng ở một góc rất dễ nhìn ra được.


Càng huống chi là mấy người đàn bà như bà Cả, bà Hai và còn có bà vợ phú ông Trịnh kia nữa.

Biết được tâm tư của cô Lan này, bà Cả ở bên ngoài vẫn niềm nở, tươi cười, nhưng bên trong lại không vui vẻ gì.

Mục đích của bà là muốn làm thông gia với nhà phú ông họ Trịnh giàu nhất huyện bên. Có như vậy mới có thể củng cố thêm địa vị cho con trai bà ở trong nhà này. Có thêm sự trợ giúp của bên nhà họ Trịnh thì việc tranh chấp gia sản cái nhà này càng dễ dàng hơn.

Chỉ là bà lại không nghĩ, cất công cất sức như vậy mà con gái người ta lại để mắt đến thằng Hai, người đang có địa vị nhất trong lòng Phú ông.

Trước tình huống này, bà Cả Trịnh cũng hơi thấy ngượng ngùng. Kéo tay con gái ho khẽ để nhắc nhở cô Lan phải giữ ý tứ.

Cô Lan hiểu ý mẹ cũng đành cất lại ánh mắt đang dán lên người cậu Hai lại, nhìn đến cậu Cả bên này mặt mũi phá tướng, thật sự là có chút khó coi. Chẳng bằng được một phần mười của cậu Hai đâu.

Cả nhà lúc này mới bắt đầu dùng đến món bánh cốm tráng miệng do Thanh Nhã làm.

Bà Cả nhà phú ông Trịnh vừa trông thấy đĩa bánh đẹp mắt trong mâm, liền cười khẽ mở bát đầu tiên.

" Ôi chao! Món bánh đẹp mắt thế này hẳn là do một người rất khéo tay làm đây! Để tôi nếm thử xem ".

Ngay khi vừa cắn một miếng, cả mặt bà thoáng chốc nóng bừng lên, nét mặt khó coi mà nhăn mặt, ngay lập tức bỏ miếng bánh xuống mà la toáng lên.

" Cay...cay quá! Ai lại cho tiêu vào trong bánh thế này! ".

Bà cả nhà phú ông Trịnh ngay lập tức cầm ngụm trà bên cạnh uống cạn một hơi. Nét mặt vẫn còn nóng ran mà cau có.

Bà Cả thấy vậy liền ngay lập tức hướng đến đám người hầu mà quát tháo.

" Đứa nào? Là đứa nào làm món bánh này? Bà Dần! ".

Bà Dần ngồi không cũng dính đạn. Nét mặt bà có chút nhăn nhúm lại, khó xử đánh mắt sang chỗ Thanh Nhã mà ấp úng.

" Ch..chuyện này... ".

Thấy bà ậm ừ hồi lâu như vậy, Liễu không nhịn được cúi đầu trả lời thay.

" Thưa bà, món bánh này là do Nhã làm ạ! ".

Thanh Nhã nghe được lời này phát ra từ miệng Liễu, ngay lập tức trong đầu cô liền hiểu ra vấn đề. Quả nhiên suy đoán của cô không hề sai.

Liễu vẫn là không chờ được cuối cùng vẫn làm ra loại chuyện hại người hại mình như thế này.

Sở dĩ cô nghĩ như vậy là vì cô đã ở một khắc đoán trước được động cơ của Liễu. Chính vì thế mà cô đã chuẩn bị trước lá bài cứu mạng rồi!


Ngay khi bà Cả vừa hướng đến cô định quát mắng, lại ngay lập tức bị cô chặn họng.

" Con Nhã! Mày... ".

" Thưa bà Cả! Đúng là con đã làm món bánh này. Nhưng, món bánh của con tuyệt đối không thể nào có hạt tiêu ở trong đó! ".

Giọng nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng trong trẻo vang lên biện minh rằng cô vô tội.

Bà Cả lại cho rằng là cô đang thoái thác trách nhiệm, cau mày gắt lên.

" Ý mày là nói vị giác bà Cả Trịnh sai sao! ".

Thanh Nhã không hề có chút gì tỏ ra hoảng sợ, ngược lại rất điềm đạm, khiến cho Liễu đứng bên cạnh có một chút nghi ngờ. Cô cất giọng trình bày rõ ràng.

" Con không có ý đó! Chỉ là...món bánh của con làm ra là vị ngọt. Không tin, bà có thể hỏi Lành ".

Thanh Nhã khéo léo nhắc đến Lành ở đây. Không sai! Lá bài cứu mạng cô chính là Lành.

Lành à! Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào em mà thôi!

Vừa nghe Thanh Nhã réo tên mình, Lành mới từ trong ngây ngốc nhớ ra. Cô nàng này ngay lập tức tiến lên thành thành thật thật trả lời.

" Vâng! Đúng vậy! Thật ra..trước lúc đó chị Nhã có cho con nếm thử một cái bánh. Con ăn rất ngon lại còn ngọt nữa...Tuyệt đối không thể có hạt tiêu được. A! Con nhớ ra rồi ".

Lành nét mặt trẻ con như nhớ đến cái gì mà reo lên một tiếng.

Bà Cả ngay lập tức hằn giọng hỏi: " Mày nhớ ra cái gì? ".

Lúc này ai đó đứng ở một bên đã sợ đến tái mặt. Nên nói là do Liễu bất cẩn hay là do cô ta kém thông minh đây. Lại không nghĩ tới thì ra lúc đó Thanh Nhã cho Lành ăn bánh lại là để dùng vào lúc này.

Vậy là cô ta đã mắc bẫy Thanh Nhã sao?

Ánh mắt hoang mang của Liễu nhìn đến chỗ Lành, nét mặt tái xanh đi. Không biết Lành nó có thể nhớ ra gì chứ?

Lành sau đó liền vô tư mà nói ra điều mình vừa nhớ tới trong đầu. Rất hồn nhiên lên tiếng.

" Đúng rồi! Con vừa nhớ ra lúc đó ở dưới bếp con có quay đi một lúc, lúc quay lại liền thấy chị Liễu cầm trên tay lọ tiêu. Chẳng lẽ là chị Liễu thêm vào bánh cho có hương vị hơn sao? ".

Lành đưa tay lên vị trí thái dương như hồn nhiên suy nghĩ. Lại vì lời nói này của cô mà làm cho cả nhà ai nấy đều sửng sốt, đem ánh mắt đổ dồn về phía Liễu đang đứng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui