Phía bên ngoài cửa, mẹ Lâm Phong đập cửa liên hồi, lòng nóng như lửa đốt. Cánh cửa vừa mở ra, bà liền vồ tới chỗ người phụ nữ: “Con tôi đâu, Lâm Phong, con trai tôi đâu?”
Người phụ nữ hất tay bà ra, châm điếu thuốc giọng đầy châm chọc: “Bà điên này, tìm con trai thì về nhà mà tìm, ở đây không có. Đồ thần kinh.”
“Không thể nào, trực giác mách bảo nó đang ở đây, mau trả nó lại cho tôi.” Mẹ Lâm Phong cố gắng hết sức để chen vào nhà nhưng vô vọng bởi người phụ nữ kia ra sức chắn ngang không cho bà vô, nước mắt bà lăn dài. Tại sao chứ? Cô ta cướp đi chồng của bà chưa đủ hay sao lại còn bắt đi con bà.
Mặc cho mẹ Lâm Phong cầu xin, người phụ nữ độc ác nhẫn tâm đá mạnh bà một cái, sau đó đóng sầm cửa lại. Ả ta ngồi phịch xuống ghế, rít một hơi thuốc thật dài, sau đó lấy trong giỏ sách ta cái điện thoại, ấn nhanh một dãy số.
Ngay khi đầu dây bên kia nhấc máy, ả liền lập tức cao giọng ra lệnh: “Về đây dẫn con vợ điên của ông đi ngay, nếu không đừng hòng tôi bố thí cho ông một đồng một cắc nào nữa.” Nói rồi bà ta lập tức dập máy, không đợi bên kia nói một lời nào.
Nhìn đồng hồ đã điểm đúng giữa trưa, chợt nhớ tới Lâm Phong ở trên gác, bà ta trắc lưỡi, đứng dậy đủng đỉnh mông đi xuống bếp. Ả lấy một cái dĩa mẻ, cứ thể bỏ vào mỗi thứ một ít, một chút cơm, một chút canh và một chút thịt, bà ta trộn lại, trông vô cùng tởm lợm.
Đem dĩa cơm để trước mặt Lâm Phong, ả ta đá anh vài cái dường như để kêu rồi nói: “Ăn đi, chó ngoan là phải biết nghe lời chủ, đừng để ta sử dụng biện pháp mạnh.”
Không biết trong dĩa có gì, dù trông rất kinh khủng nhưng Lâm Phong ra sức lấy mà ăn, anh rất đói. Ăn xong bà ta lại lấy anh ra làm thú vui, bắt anh làm những cử chỉ như là một con chó để bà ta chụp ảnh.
Ngày qua ngày, mọi việc cứ thế lặp đi lặp lại, tinh thần Lâm Phong bị khủng hoảng dần suy kiệt. Ba anh cứ thế nhận tiền từ người phụ nữ mà không quan tâm con trai mình ra sao. Anh cảm giác như bản thân đang sống trong địa ngục, nhiều lần anh bỏ trốn, nhưng đều bị bắt lại, địa ngục ngày càng tàn nhẫn độc ác hơn đối với anh.
Đến khi chính quyền địa phương can thiệp vào, bắt được người đàn bà đó cũng là một thời gian dài. Lâm Phong từ một đứa trẻ khỏe mạnh bị bức đến mức hóa điên. Khi mọi người tìm ra anh, tinh thần anh bị khủng hoảng nghiêm trọng, gặp ai anh cũng gào thét, đến mức cả mẹ mình dường như cũng không nhận ra, phải điều trị một thời gian mới khỏi.
Còn ba anh, ông ta đã bỏ trốn, không biết làm bằng cách nào, lừa gạt bao nhiêu người phụ nữ nhẹ dạ, ônh ta đã trở thành ông chủ của một tập đoàn. Nhưng ông ta đã gặp quả báo, ông ta bị tai nạn và trở nên vô sinh. Ông ta tuyệt vọng, đến lúc này đây, ông ta mới nhớ tới Lâm Phong, đứa con đã bị ông dùng để kiếm tiền. Ông lạy lục, năn nỉ, mong anh có thể nhận lại ông, nhưng điều đó là không thể nào.
...................
Kí ức buồn ùa tới khiến tâm trạng Lâm Phong vô cùng tệ, anh chợt nhớ tới Nguyệt An. Anh nhớ tới cái ngày đầu tiên gặp cô là khi anh đang đánh nhau. Trong con hẻm của trường, tiếng đá xô vang lên khiến anh chú ý đến cô. Cô nhỏ nhắn, sợ hãi nhìn anh, vẻ mặt không khác gì thấy quỷ khiến anh có phần lưu ý, nhưng nghĩ rằng chỉ là một nữ sinh bình thường của trường nên cũng không mấy quan tâm. Nhưng không ngờ cô lại là bạn cùng lớp của anh. Rõ ràng là sợ anh, sợ rất nhiều, nhưng khi anh bị thương cô đã không bỏ mặc, lúc ấy dường như đã có cái gì đó ấm áp len lỏi trong tim anh. Chỉ một ngày không gặp, anh đã nhớ cô rồi. Nhớ tới dáng vẻ rất sợ hãi nhưng cố không lộ ra của Nguyệt An khiến Lâm Phong bật cười, xem ra, để cô trở thành bạn gái anh còn cả một đoạn dài phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...