Tiêu Ngọc Hoàng ung dung tản bộ, nhìn xuống những đám mây bên dưới, chậm rãi nói:
“Mười sáu năm trước, tôi và Phan Hoài Uyên từng giao đấu với nhau, tôi đã đánh bại ông ta trong vòng hai mươi chiêu!”
“Khi đó vì thấy ông ta khá có tiềm năng nên không giết.
Giờ đã hơn mười năm trôi qua, ít nhất ông ta cũng phải thuộc tầm trung trong hàng ngũ chí tôn
võ thuật, vậy mà vẫn bị Diệp Lăng Thiên kia đánh bại.
Diệp Lăng Thiên này quả thực là rất giỏi!”
Mặc dù đang khen ngợi Diệp Thần nhưng giọng Tiêu Ngọc Hoàng vẫn vô cùng bình thản như thể một sinh viên nổi tiếng thế giới đang khen ngợi một thủ khoa cao đẳng vậy, trong giọng nói bình tĩnh kia còn có vẻ bề trên.
Ông ta nhìn Trần Sư Hành, tiếp tục nói: “Ban nãy trong nội thể của cậu có một luồng nội công tồn tại ở nơi sâu nhất của đan điền, đó chính là lý do khiến cho vết thương của cậu mãi không lành!”
“Ban nãy tôi đã dùng ba đạo nội công đế đi vào nội thể của cậu mới ép được thứ đó ra ngoài, cả giới võ thuật Hoa Hạ này, những người có khả năng đánh vào nội thể của cậu, ngoại trừ tôi ra thì chỉ có Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô
Địch, vỏn vẹn vài người mà thôi!”
“Cho dù có là Gia Cát Trường Hận xưng bá ở phương Tây cũng không đủ khả năng làm vậy!”
Trần Sư Hành như bừng tỉnh, Tiêu Ngọc Hoàng từng nói rằng trong Tứ Tuyệt, Gia Cát Trường Hận vốn dĩ được xếp ngang hàng với ba người còn lại không chỉ là dựa vào tu vi võ đạo mà còn dựa vào tuyệt kỹ mà ông ta truyền lại.
Nếu nói về tu vi võ đạo thì Gia Cát Trường Hận không bằng ba người còn lại trong Tứ Tuyệt.
Tiêu Ngọc Hoàng nói tiếp: “Nhưng tôi thực sự không ngờ, ngoài tôi, Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch ra, giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một Diệp Lăng Thiên!”
Trần Sư Hành im lặng không nói gì, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Ngọc Hoàng trước nay luôn bình tĩnh như mặt hồ không gọn sóng nhưng hôm nay bật cười đến tận hai lần.
Đó là phản ứng khi ông ta gặp được một đối thủ xứng tầm.
Trần Sư Hành hít sâu một hơi lạnh, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Tiêu Ngọc Hoàng đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ.
Ngoài Diệp Vân Long có thể thắng một nước ra, Mộ Dung Vô Địch cùng lắm cầm hòa được với ông ta đều đã được xếp vào hàng truyền kỳ võ lâm.
Vậy mà Tiêu Ngọc Hoàng nói vậy thì khác nào ý bảo Diệp Thần đã đủ tư cách ngồi ngang hàng với ông ta?
Trần Sư Hành khó mà tưởng tượng nổi, một người thanh niên cùng lắm chỉ mười bảy mười tám tuổi lại có thể đặt ngang hàng với huyền thoại võ lâm như
Tiêu Ngọc Hoàng?
“Sư Hành, Diệp Lăng Thiên này chừng bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Ngọc Hoàng tiếp tục hỏi.
“Sư phụ, Diệp Lăng Thiên này chỉ mới mười bảy mười tám, được tôn xưng là võ tôn thiếu niên!”
Trần Sư Hành dừng lại một lát rồi mới đáp.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Hoàng lại biến đổi.
Thậm chí lần này ông ta còn có vẻ kinh ngạc hơn cả lần trước, lại thêm chút khó hiểu.
“Mười bảy mười tám? Võ tôn thiếu niên?”
ông ta đứng yên tại chỗ, nhìn ra phía xa hồi lâu rồi mới dần quay người lại.
“Năm đó Diệp Vân Long ba mươi lăm tuổi được công nhận là kỳ tài võ thuật.
Vậy mà Diệp Lăng Thiên mới mười bảy mười tám đã trở thành võ đạo chí tôn, tu vi ngang ngửa tôi.
Thật không ngờ, giới võ thuật Hoa Hạ lại xuất hiện một kỳ tài như vậy!”
“Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!”
Tiêu Ngọc Hoàng liền lúc nói ba chữ “tốt”, Trần Sư Hành dù đứng cách đó rất xa nhưng vẫn cảm nhận được khí thế bức người toát ra từ Tiêu Ngọc Hoàng, đó là dấu hiệu của việc Tiêu Ngọc Hoàng đang rất muốn tham gia một trận chiến.
Trần Sư Hành vội vã quỳ rạp xuống đất, vô cùng lo sợ.
Kể từ sau trận chiến với Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng đã ở ẩn suốt hơn mười năm, chưa từng xuất hiện lại trong giới võ lâm, càng không giao đấu với bất cứ ai.
Nhiều lần Trần Sư Hành đến thăm nhưng Tiêu Ngọc Hoàng cứ như thể một lão hòa thượng đang ngồi thiền, làm một ông cụ sống cuộc sống nhàn nhã chốn rừng sâu.
Nhưng lần này, Tiêu Ngọc Hoàng vì sự xuất hiện của Diệp Thần mà lại trở nên hiếu chiến như vậy, như thể trớ về thời “thiên hạ vô địch” của mình.
Đột nhiên thấy Tiêu Ngọc Hoàng thay đổi như vậy thì ai mà chẳng kinh sợ?
Tiêu Ngọc Hoàng quay đầu lại, giọng nói đã trở lại bình thường.
Tại đây có hình
.