Trương Thắng nói liền một hơi có chút khô cổ, hít một hơi tự tin kết luận:
-Nói thế dù làm ăn gì thì nói cũng dễ hơn là làm, không phải cứ chịu khó chịu khổ là thành công. Chủ tịch Trương là nhà doanh nghiệp kiệt xuất của tin, kinh nghiệm phong phú, tầm nhìn xa rộng, tôi muốn cùng ngài hợp doanh, có ngài chỉ điểm, tôi nghĩ nhất định sẽ thành công.
Trương Nhị Đản xoa đầu:
- Ừm, suy nghĩ này không tệ, cậu nói đúng, có điều kiện tốt, không có kinh nghiệm và phương pháp tương ứng thì chưa chắc đã thành công. Mấy năm qua hết Ngũ Kim thành rồi Gia Câu thành đua nhau xây chợ, xây xong không mời được thương hộ tới, cho thuê không nổi, chỉ còn đống tiêu điều cùng công trình dang dở chưa được xây xong, cho nên ngoài thiên thời địa lợi còn cần nhân hòa. Thiếu mối quan hệ và ảnh hưởng là không được, chàng trai điều tra kỹ lưỡng lắm, giống tôi năm xưa, vào thương trường bao lâu rồi?
Từ Hải Sinh định trả lời thay bị Trương Nhị Đản vung tay ngăn cản, Trương Thắng thành thực nói:
- Chủ tịch Trương, tôi không hề có chút kinh nghiệm kinh doanh, tôi tốt nghiệp trường cơ khí điện máy Phong Tường, học sửa chữa điện khí, tốt nghiệp xong làm thợ điện ở nhà máy in Tam Tinh, năm ngoái bị giảm biên chế, mở một quán ăn nhỏ... Kết quả còn lỗ vốn.
- Tốt, thằng bé này thành thật, một là một, hai là hai, tôi thích, Trương Nhị Đàn này ghét nhất kẻ khoe khoang khoác lác, làm như trên thế giới từ hắn không còn ai tài giỏi nữa, loại người đó tôi không ưa.
Trương Nhị Đản cởi giày ngồi khoanh chân trên ghế:
- Bây giờ là thế, phân phối bừa vãi, học khoa ngoại ném dao mổ đi giết lợn, học quản lý xí nghiệp thì chạy đi làm mai táng, ài, học ngoại thương thì kinh doanh luôn vốn tự có, xã hội loạn cả rồi, điên đảo cả rồi, vì đồng tiền mà đánh mất... À, ha ha ha, nói qua xa rồi, hôm khác tôi tới xem mảnh đất của cậu, vừa ý thì tôi mua một mảnh.
Từ Hải Sinh nói vào:
- Chủ tịch Trương, ý Tiểu Trương là...
Trương Nhị Đản trừng mắt xua tay:
- Không bảo cậu nói, cậu gian lắm, nói tôi không tin, Trương Thắng, nói đi.
- Chủ tịch Trương hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn bán đất, hôm nay tới đây là để mời ngài góp cổ phần vào công ty tôi.
Trương Nhị Đản thu lại nụ cười, nheo mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Góp vốn vào công ty cậu? Công ty cậu ở đâu, có gì đáng tôi góp vốn, nói nghe xem.
Từ lúc Trương Nhị Đản vào phòng, mang tới cho người ta cảm giác là ông nông dân bình thường, nhưng lúc này nghiêm túc bàn chuyện làm ăn, lập tức thể hiện sự tinh minh nhạy bén của doanh nhân thành công, Trương Thắng tức thì nhận thấy áp lực vô hình, làm y cảm thấy không dễ mở miệng như trước nữa.
Từ từ thở ra một hơi dài, không vội nói mà để trấn tĩnh lại trước, Trương Thắng trả lời:
- Chủ tịch Trương, là như thế này, tôi muốn thông qua mối quan hệ, mời xí nghiệp nước ngoài liên doanh, dùng giá thấp nhất thành lập công ty. Tiền khởi động thông qua thế chấp đất đai để giải quyết.
- Có tài chính rồi sẽ xây nhà xưởng, bây giờ đất đai khu khai phát tăng lên từng ngày, giá nhà xưởng tất nhiên cũng nước lên theo thuyền, bấy giờ đem cho thuê hoặc bán đều thu về lợi nhuận lớn. Mời chủ tịch Trương góp vốn chủ yếu dựa vào sức ảnh hưởng của ngài, có một xí nghiệp có bối cảnh, có thực lực làm điểm tựa, mới có ưu thế thu hút đủ nguồn khách.
Trương Nhị Đản gằn giọng:
- Định lợi dụng ảnh hưởng của tôi để trải đường cho cậu, vậy tức là tôi ăn cổ phần danh nghĩa hả?
Cổ phiếu danh nghĩa không được cho phép, nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, tài sản vô hình như quyền tài sản công nghiệp, kỹ thuật độc quyền có thể lấy ra làm cổ phần, vì thế liền có người lấy một số tài sản vô hình thực tế không có giá trị nhập cổ phần, biến tướng của cổ phần danh nghĩa.
Trương Thắng và Từ Hải Sinh muốn lôi kéo Trương Nhị Đản nhập cổ phần, cược vào thanh danh và sức ảnh hưởng của ông ta trên thương trường, nói là tài sản vô hình của ông ta cũng không quá, rất nhiều chuyện tốn tiền cũng không làm được, tốn vài ba năm cũng vô ích, có cả chục con dấu cũng không xong, thì vị chủ tịch này chỉ cần nhấc máy điện thoại lên là xong.
Nhưng dù Trương Nhị Đản có tiền nhiều thế lớn, hai người cũng không định cho ông ta tham dự cổ phần danh nghĩa, nếu tranh thủ được ông ta đầu tư, bất kể bao nhiêu cũng tốt.
Trương Thắng nhìn Từ Hải Sinh, được ông ta gật đầu, vốn chuyện thế này nên do ông ta nói, nhưng lúc này y trả lời sẽ đúng ý Trương Nhị Đản hơn:
- Chủ tịch Trương nói đùa rồi, ngài là danh nhân tỉnh ta, tập đoàn Bảo Nguyên hiện giờ gia nghiệp lớn, có vụ đầu tư nào ít hơn vài chục triệu? Cầm chút cổ phần danh nghĩa ở cái công ty nhỏ của chúng tôi, truyền ra làm người ta cười cho. Mời chủ tịch Trương xuất mã là nhờ cậy vào uy danh của ngài, chuyện xấu thanh danh ngài, vãn bối không dám làm.
Trương Nhị Đản cười lớn:
- Thằng bé này cũng biết ăn nói lắm, học cái xấu của Nhóc Từ đây mà.. Ừm, xây nhà xưởng cho thuê là ý hay, có điều giờ Kiều Tây làm gì đã có xĩ nghiệp vào, đường xá khó đi, chưa phải thời cơ tốt, không vội, đợi khi công trình cơ sở ở đó hoàn thiện đã.
Từ Hải Sinh không ngồi yên được nữa:
- Tiểu Trương muốn ngài góp 10% cổ phần, ngài nhổ một sợi lông đủ người ta ăn cả đời. Nói tới thời cơ xây nhà máy, thì thời cơ phải giành trước, tới khi điều kiện chín muồi thì người ta đã chiếm cả tiên cơ, không phải bị động sao?
Trương Nhị Đản lắc đầu:
- Nhóc Từ, không phải vấn đề nhiều hay ít tiền, mà tôi thấy bây giờ nhiều xĩ nghiệp vào khu khai phát chỉ là ý hướng, bây giờ đầu tư xây nhà xưởng là quá sớm.
Từ những câu chuyện mà Từ Hải Sinh kể cho, như mua xe lớn, không làm thang máy vì cảm giác đế vương, Trương Thắng rút ra kết luận, Trương Nhị Đản thích chơi lớn, ham công to, thích được người ta sùng bái, phải ra tay ở phương diện này:
- Chủ tịch Trương, thường có câu thêu hoa trên gấm chẳng phải đẹp, tặng than trong tuyết mới là hay. Hiện tỉnh thành lần đầu tiên thanh lập khu khai phát, các phương diện chính phủ đều chú ý cao độ, hi vọng có thể làm nó trở nên lớn mạnh. Như thế xí nghiệp càng vào khu khai phát sớm càng được chính phủ hoan nghênh, hỗ trợ tích cực, được chiếu cố ở các mắt xích, đó là điều thứ nhất. Thêm vào với thanh danh, uy vọng chủ tịch Trương, nếu như đi đầu hưởng ứng lời hiệu triệu của chính phủ, thành người đầu tiên tham gia khu khai phát, sẽ khiến người khác nối gót theo, chính phủ hoàn thành chỉ tiêu ắt nhớ công này, đối với chủ tịch hay với tập đoàn Bảo Nguyên đều có lợi lớn.
Trương Nhị Đàn nghe thế không khỏi động lòng, những lời này hợp khẩu vị ông ta.
Trương Thắng tiếp tục đón ý nói:
- Chủ tịch Trương làm ăn lớn, tôi hít khói không kịp, mặt dày mời ngài ra mặt là hi vọng được hưởng bóng mát từ đại thụ. Uy vọng của chủ tịch Trương, bằng vào chiêu bài của tập đoàn Bảo Nguyên là vô giá, chiếm bao nhiêu cổ phần cũng không phải nhiều. Có điều vãn bối làm ăn nhỏ, tối đa đầu ta dăm ba triệu, trong mắt ngài chẳng bằng cái móng tay, nhưng đối với tôi mà nói, là khoản đầu tư cực lớn, nếu ngài chiếm không 10% cổ phần, tôi chả còn lại bao nhiêu.
Từ Hải Sinh nghe thấy tức cười, cũng thấy thú vị, mời người ta đầu tư, ai chẳng cố vẽ ra viễn cảnh thật to lớn tươi đẹp, nói đem lại người ta bao nhiêu lợi nhuận, ai như Trương Thắng nói như mình tới ăn xin không bằng, nhìn thần sắc Trương Nhị Đản, thì trúng tâm ý rồi, tôi nhóc này đúng là viên ngọc thô, chỉ điểm một là hiểu mười.
- Chủ tịch Trương, chuyện này nói ra chẳng qua là tôi cầu chút lợi nhỏ, ngài được thanh danh tốt, 10% trong mắt ngài không đáng nhét vào kẽ răng. Bất quá có khoản đầu tư này, lại được ngài chiếu cố thêm, mỗi năm xí nghiệp chia hoa hồng coi như là "tiền lì xì" vãn bối hiếu kính ngài.
- Nếu chủ tịch đồng ý tham gia cổ phần, tương lai toàn bộ khu công nghiệp mà tôi xây dựng đều có thể lấy tên Bảo Nguyên, coi như hưởng sái phúc khí của chủ tịch.
Nghe những lời này đáy mắt Trương Nhị Đản lộ ra niềm vui, Trương Thắng mời ông ta đầu tư, là mượn danh ông ta, rồi đăng ký bằng hai chữ Bảo Nguyên, lại là tặng ông ta cái danh, chính vừa hợp tâm ý ông ta, chứ còn công ty đầu tư dăm ba triệu, mang lại bao nhiêu lợi ích khiến ông ta động lòng chứ, coi như ông ta nhón tay làm phúc, Trương Nhị Đản thích cảm giác làm hoàng đế ban ơn cho kẻ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...