Trương Thắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chung Tình chăm chú: - Chị nói đúng, tiền luôn có thể kiếm lại được, nên nói cho cùng gia đình vẫn là điều quan trọng nhất, với nam nhân là thế, với nữ nhân càng là thế. Chị có nghĩ tới đón hai bác tới, rồi tìm một nam nhân tốt, tạo dựng cuộc sống gia đình chưa?
Mặt Chung Tình dần tái đi, đứng lên, cố giữ bản thân bình tĩnh: - Cậu đủ việc để lo rồi, khỏi phải lo cho tôi.
Trương Thắng vẫn cứ nói: - Tôi biết một người, sẽ rất xứng với chị đấy, chị muốn cân nhắc không?
Chung Tình quay người đi, giọng chua chát: - Nếu cậu nhiệt tình như thế, vậy tôi cũng muốn biết cậu định gả tôi cho ai vậy?
- Tôi!
Chung Tình chưa kịp có phản ứng gì thì hai cánh tay luồn qua hông cô, động tác hết sức lưu loát mau lệ, tiếp đó người cô bị xoay lại, đối diện với một đôi mắt sáng rực kiên định: - Chị Chung, làm nữ nhân của tôi nhé.
- Cậu, cậu nói gì cơ? Chung Tình thấy đầu óc váng vất: - Cậu nói..
- Đúng thế, từ lúc nghe Hắc Tử kể chuyện ở khách sạn Long Phượng tôi đã nghĩ thế rồi, một cô gái tốt như thế, nếu tôi bỏ qua thì sẽ là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, chỉ là lúc đó lòng tôi còn có chút rối loạn, nên tôi không nói ra. Bây giờ tôi chắc chắn rồi, cô gái như thế tôi muốn chắc rồi, muốn cô ấy làm nữ nhân của mình. Trương Thắng đưa tay, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Chung Tình: - Chị đồng ý nhé.
Người Chung Tình run run, đôi mắt mông lung, như có nước bên trong, cán môi hồng mấp máy một chút, cắn môi cúi đầu xuống: - Cứ, cứ để tôi ở bên cậu như thế này thôi được không, dù cậu muốn chuyện đó, tôi cũng chiều cậu, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi.
- Không được, tôi nói rồi, tôi muốn chị làm nữ nhân của tôi, làm bạn gái của tôi, làm vợ tôi, tương lai làm vợ tôi, mẹ các con tôi.
Chung Tình khóc rồi, nhưng miệng cô lại đang cười: - Tôi nhiều tuổi hơn cậu.
- Đó không phải lý do.
- Tôi, tôi từng làm vợ người ta, làm tình nhân người ta, còn bị rất nhiều người nghe thấy chuyện đáng xấu hổ...
- Tôi mặc kệ, tôi không để ý người khác nói gì.
Chung Tình lau đi nước mắt, mỉm cười, nụ cười hạnh phúc làm gương mặt cô bừng sáng, quyến rũ hơn bất kỳ lúc nào, ánh mắt dịu dàng tràn ngập nhu tình: - Tôi rất vui, Trương Thắng, tôi thấy như vậy là đủ rồi, thật đấy, tôi rất hài lòng về cuộc sống hiện tại, hôm nay được nghe những lời này của cậu, tôi vui lắm, nhưng tôi không định thay đổi nó. Hãy tin tôi, tôi từng trải hơn cậu, bây giờ cậu nói thì dễ rồi, nhưng khi chuyện chúng ta công khai, mọi thứ sẽ khác, cậu sẽ bị người ta xì xầm bàn tan sau lưng, mới đầu cậu có thể bỏ qua, nhưng dần dần nó như như con sâu gặm nhấm cậu, đến lúc cậu thấy bất kỳ nụ cười nào, ánh mắt nào đều có hàm ý không tốt, đó là lúc mọi thứ sẽ xấu đi. Tôi sẽ không để quan hệ chúng ta biến thành như vậy, nếu cậu kiên quyết như thế … tôi sẽ đi.
Trương Thắng sững sờ, y hiểu ra rồi, nghe giọng điệu này của Chung Tình là y hiểu, vốn tưởng rằng Chung Tình làm tất cả những điều đó vì yêu mình, nhưng không hoàn toàn như vậy, Chung Tình tất nhiên đã nảy sinh tình cảm nam nữ với y, nhưng một thứ khác quan trọng hơn khiến cô làm thế, đó là tình thân, cô coi y như đứa em trai, cho nên mới hi sinh vô tư vì y như vậy.
- Á, cậu làm gì. Chung Tình nói xong, muốn rời đi để Trương Thắng bình tĩnh suy nghĩ, nhưng không ngờ bị y bất thình lình ôm lấy từ phía sau, có chút giật mình kêu lên.
Trương Thắng không trả lời, môi thuận theo tai nàng, má, tìm tới môi. Trong đầu Chung Tình chớp cái loạn lên, cô biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới, vì cô từng bước dung túng y, nhất định sẽ dẫn tới kết cục này, chỉ là nó tới quá bất ngờ, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng hai tay bị y siết chặt, không thể thoát được, vừa vặn môi y dán lên má mình, âm thanh phát ra từ miệng biến thành tiếng rung hoàn mỹ.
Không cho Chung Tình cơ hội phản kháng nào, cho dù chỉ là phản kháng mang tính chất tượng trưng. Trương Thắng xoay người cô lại, đưa đầu ép tới, ngậm lấy cánh môi mềm mại, cái lưỡi không ngừng xông tới quấy rối, Chung Tình có chút giận cắn lấy nó, không ngờ Trương Thắng nhịn đau thừa cơ quấn lấy lưỡi của cô.
Chân tay cô mềm nhũn, đầu óc mơ hồ, song vẫn nhận ra được một bàn tay rất không thành thật, luồn dưới vạt áo sơ mi của mình, thuận theo bụng cô trồi lên, Chung Tình đã cảm nhận được dục vọng mạnh mẽ của nam nhân, loại dục vọng này chỉ có tiến vào cơ thể nữ nhân mới giải phóng được.
Vậy thì cứ thế đi, dù sao cũng là cậu ấy, mình cũng kìm nén quá lâu rồi.
Chung Tình khép mắt lại, hàng mi rung động, lưỡi chủ động đưa ra quấn lưỡi của Trương Thắng, chiếc giày cao gót bị đá đi, rướn người lên, cánh tay ghì lấy đầu y, trong phòng vang vọng tiếng thở cùng môi lưỡi va chạm.
Trương Thắng vòng tay ôm eo Chung Tình, hơi dùng sức một cái, bàn chân cô liền rời khỏi mặt đất, hai tay y trượt xuống dưới, bóp lấy hai bờ mông tròn trịa, cứ thế đi vào trong phòng, tới bên giường, cởi từng chiếc cúc áo, cùng với chiếc sơ mi hồng nhạt rơi xuống đất, Chung Tình chỉ thấy người man mát, thân trên cô chỉ còn lại áo lót ren đen nâng đỡ bầu vú săn chắc tròn trịa.
Chung Tình xấu hổ nhổm người tới, hôn lên cánh môi y, ngăn ánh mắt nóng rực kia chiếu lên người mình, nhanh chóng nhận ra váy của mình cũng đã bị ném đi, người từ từ được đặt xuống giường.
Len lén nhìn Trương Thắng đang hấp tấp cởi quần áo vứt lung tung khắp phòng, kích thước của thứ kia làm cho gò má Chung Tình nhanh chóng nóng ran, bất giác khẹp chân hai chân, vén chăn chui tọt vào, nín thở chờ đợi.
Trương Thắng không để giai nhân đợi lâu, trần truồng chui vào trong chăn, mỗi lần thân thiết với Tiểu Lộ, Tần Nhược Nam, y đều hết sức nóng vội, nhưng lần này y không muốn thế nữa, không muốn để lại chút tiếc nuối nào cho cả hai, chống tay hơi nhổm người lên, nhìn khuôn mặt Chung Tình ở góc độ chưa bao giờ gần hơn thế, y ngửi được rõ ràng mùi thơm phả ra từ hơi thở Chung Tình, đôi mắt khép lại, hàng mi rung rinh không ngừng chứng tỏ chủ nhân nó có chút căng thắng. Cái mủi nhỏ tinh xảo như tác phậm nghệ thuật, gó má láng mịn hửng hồng như say rượu, cánh môi hồng có chút khô khan, Trương Thắng càng nhìn càng thích, bắt đầu ôn từ mái tóc, trán, mũi, nhấp lấy cánh môi mềm mại của cô.
Người hơi cong lên, môi lướt qua cổ Chung Tình, hôn tới trước ngực, lưỡi liếm quanh mép vú lộ ra ngoài áo lót, hai tay vòng ra sau lưng cô tìm kiếm cúc, thì nghe thấy tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: - Ở trước ấy.
Áo bung ra hai bên, bầu ngực đầy đặn cân đối xuất hiện, quần vú gần như không nhận ra được, chỉ có màu hồng mờ mờ, núm vú hơi cứng rồi, chỉ lớn bằng hạt lạc, Trương Thắng thấy cổ khô cong, đưa hai tay ra, mỗi bên bóp một bên, mềm mại đầy nhục cảm, khiến người ta muốn ngạt thợ, đầu cúi xuống ngậm lấy hạt lạc kia, làm Chung Tình rướn người lên, phát ra tiếng kêu hàm hồ, hai tay vò cái đầu trọc của y.
Mồm quyến luyến rời đi, hai tay vẫn luyên luyến ở lại vày vò, môi Trương Thắng hôn lên bụng, rồi cứ vậy một đường tiến thẳng xuống phía dưới.
Cảm thụ hơi thở nam nhân phả vào vị trí mẫn cảm nhất của mình, Chung Tình muốn đẩy đầu y ra, lại có cảm giác rất kích thích, hai chân có chút lóng ngóng giang ra, tuy cuộc đời cô có hai nam nhân, nhưng chưa ai hôn tới chỗ đó, khiến cô thẹn thùng vô cùng, chỉ là khi cái lưới ma quái chạm vào đó, cô như trúng điện giật, một khoái cảm mạnh mẽ khiến cô choáng váng như muộn lim đi trong sung sướng...
Nhắm mắt hưởng thụ một lúc, dần dần từ nơi đó ngọn lửa bừng bừng cháy lan ra, khiến người cô khô nóng bứt rút, thiêu đốt chút rụt rè cuối cùng của Chung Tình, he hé mở mắng, vươn tay úp cái ảnh của Tiểu Lộ đặt ở tủ đầu giường xuống, nỉ non: - Thắng, tới đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...