Cao Thủ Kiếm Tiền!

Từ Hải Sinh cười thoải mái:

- Nói thế nào tôi cũng là đàn anh của cậu, sao để cậu bỏ tiền được?

Kéo khóa quần xong, thò tay vào túi lấy ra tấm thẻ màu vàng:

- Ăn cơm xong cậu dùng tấm thẻ VIP này thanh toán tiền, đưa hóa đơn cho tôi, bảo cậu ra mặt trả tiền để gây ấn tượng với họ thôi, những người này kết giao nhiều chút không hại gì.

Trương Thắng khẽ thở phào:

- Cám ơn giám đốc Từ.

Đi ra gian ngoài, vừa rửa tay Từ Hải Sinh vừa nói:

- Có điều lần sau cậu phải chú ý, không được ăn mặc tùy tiện thế này, nếu không có bộ nào ra hồn thì đi may một bộ đi, người dựa vào trang phục, Phật dựa vào hào quang mà. Cậu tới ngay cả một bộ quần áo ra hồn cũng không có, làm sao người ta tin tưởng thực lực của cậu được ...

Rồi lấy ra tấm danh thiếp, ghi địa chỉ mà may lên đó, dặn y tới đó đặt may quần áo, đó là chỗ quen của ông ta, sẽ được giảm giá:

- À phải, cậu tới đây bằng cái gì?

Trương Thắng cảm thấy mình ngốc đi từng chút một, ấp úng đáp:

- Tôi ... đi xe đạp.


Từ Hải Sinh ngửa đầu vung tay làm động tác chào thua, sau đó vỗ vai y:

- Ăn xong gọi taxi về nhà, đợi một lúc hãy tới lấy xe đạp, tiếp theo đây cậu cứ làm như vừa rồi là được, vờ chất phác một chút, có vấn gì để tôi ứng phó với họ, nếu chuyện thành, toàn bộ tài liệu cần thiết tôi lo, cậu phụ trách tới ngân hàng ký tên là được.

Trương Thắng liên tục gật đầu, nửa mừng nửa lo, mừng là có Từ Hải Sinh lo liệu chu đáo, lo vì mình còn quá thiếu kinh nghiệm, người ta bảo gì nghe vậy, đi nửa đường về phòng bao chợt nhớ ra một chuyện:

- Giám đốc Từ, hôm đó ở nhà máy tôi thấy trưởng phòng Mạch bị cảnh sát bắt đi, anh ta phạm pháp sao?

Từ Hải Sinh thoáng chút âm trầm, rồi cười thản nhiên:

- À, cái chuyện đó chưa làm rõ, khó nói lắm. Nhà máy tới thăm cậu ta rồi, nhưng cục công an không cho gặp, nói giai đoạn điều tra không cho thăm hỏi, đề phòng thông cung. Con người mà, cuộc đời thế nào cũng có lúc trở ngại, vượt qua được thì thuận buồn xuôi gió. Chỉ thương cô bé Tiểu Lộ ấy, đẹp cả người lẫn nết ... Ài.

Người ngân hàng nói một cách tương đối thì khá quy củ, nhất là cán bộ cơ sở, nhiều lắm là mời ăn uống thiết lập giao tình, không có mấy hoạt động nam nữ gì đó, rượu tới ngà ngà, Từ Hải Sinh gọi:

- Nào nào, hát thôi, Tiểu Trương, chọn cho giám đốc Hồng một bài.

- A, thôi, hôm nay không hát, cổ họng không tốt lắm.

Giám đốc Hồng xua tay từ chối, nhưng Từ Hải Sinh nào chịu bỏ qua:

- Bài cỗ xe tam mã đi, đó là ca khúc tủ của giám đốc Hồng đấy, tôi nghe nhiều người hát bài này rồi, chỉ có anh ấy hát ra vị được.

Trương Thắng qua giai đoạn bỡ ngỡ đã linh hoạt hơn, nhanh chóng bảo phụ vụ chuyển bài, đưa micro cho giám đốc Hồng:


- Hôm nay các vị lãnh đạo đều phải thể hiện giọng ca, mời giám đốc Hồng làm gương cho mọi người.

- Rồi, mọi người nhiệt tình như thế tôi sao nói không được.

Giám đốc Hồng nhận lấy micro, đắm đuối nhìn màn hình hát:

- Băng tuyết bao phủ sông Volga, chiếc xe ba ngựa kéo chạy trên sông băng, có người đang hát khúc ca u buồn ...

- Hay!

Những người khác lập tức nhiệt liệt vỗ tay làm sắc mặt giám đốc Hồng đã đỏ càng thêm đỏ, ưỡn ngực hát say sưa:

- Người hát là người đang đánh xe, chàng trai vì sao u sầu là vậy, vì sao cúi đầu xuống, là ai làm cậu thương tâm như thế, người ngồi trên xe hỏi, anh xem con ngựa già tội nghiệp kia, nó theo tôi đi khắp chân trời ...

Thực lòng mà nói, giám đốc Hồng hát không tệ chút nào, giọng trầm vang, ngữ điệu u buồn, rất hợp bài dân ca Nga này, Từ Hải Sinh rất ân cần đưa miếng dưa hấu cắt tìa cầu kì cắm tăm đưa tới miệng giám đốc Hồng, hai người còn ôm nhau nồng nhiệt.

Giám đốc Hồng hát xong, trong phòng lại vỗ tay nhiệt liệt, sau đó mọi người không đợi mời nữa, chủ động lên hát, giám đốc Trần, rồi Từ Hải Sinh, ông ta vung tay phóng khoáng:

- Bật cho tôi bài "hoa dại bên đường đừng có hái".

Mọi người cười rộ.


Từ Hải Sinh rất chịu chơi, hát cũng hay, còn bắt chước giọng nữ hát, được hoan hô rầm rầm, các vị lãnh đạo hát hết cuối cùng mới tới Trương Thắng.

Trương Thắng khiêm tốn nói:

- Các vị lãnh đạo, tôi chỉ biết làm ruộng, không biết ca hát, giám đốc Hồng vừa rồi hát hay như vậy, nên mời anh ấy hát cho mọi người nghe bài nữa.

Giám đốc Hồng xua tay:

- Thế là không được, hôm nay ai cũng phải chơi tận hứng, cậu là chủ trì, sao lại không hát chứ? Người trẻ tuổi, đừng có cậu nệ nhiều, nào em gái, mang danh sách bài hát cho Trương Thắng.

Từ Hải Sinh cũng nói vào:

- Chọn một bài đi, không biết hát thì làm bài dân ca thiếu nhi cũng được.

Mọi người vào hùa, nhất định muốn "nhà doanh nghiệp nông dân" phải hát, Trương Thắng hết cách đành phải lật sổ tìm bài, số bài y hát được không nhiều, nhất là loại ca khúc thịnh hành, nghe thì quen tai, nhưng không biết hát, y toàn hát bài trong phim.

Khách sạn vừa nhập vào một loạt băng đĩa, Trương Thắng xem trang đầu, là ca khúc mới nhất, thấy bài ( Người đi), mừng rỡ:

- Hát bài này.

Đó là ca khúc chủ đề trong phim Hồ Tuyết Nham mới chiếu gần đây, phim nói về thương nhân Hồ Tuyết Nham tay trắng dựng nghiệp, đạt tới đỉnh cao rồi mất trắng, bài hát này bi tráng thê lương, cực kỳ có sức cảm nhiễm, lời bài hát ý cảnh sâu xa, nên y chỉ xem vài tập là nhớ rồi.

- Cuộc đời như giấc mộng phù du, chỉ khổ tâm còn mãi, bóng hồng nay còn đâu, sinh tử đã chú định đừng oán trách ... Thứ đã mất rồi sẽ kiếm lại được, chỉ tiếc tuổi xuân trôi qua, chỉ tiếc giang sơn khó đổi, chỉ tiếc trở về cảnh còn người mất, thương tâm bồi hồi, gió lùa mái tóc bạc ...

Trưởng phòng Địch lăc đầu liên hồi:


- Bi thương quá, người trẻ tuổi sao lại hát bài nhiều tâm sự như vậy, phạt ba cốc bia.

Trương Thắng tự biết làm mất hứng mọi người, vội tự uống ba chén. Giám đốc Hồng nói:

- Bài này không tính, phải hát bài nữa.

Giám đốc Hồng là người có địa vị nhất ở đây, ông ta lên tiếng, Trương Thắng làm sao dám làm trái, đành tìm bài hát khác, may có bài trong phim ( Túy Quyền) nhiệt huyết sôi nổi, coi như hợp cảnh mới thoát. Hát xong bài này, giám đốc Hồng nhận lại micro, Trương Thắng vừa uống liền ba cốc bia, bụng hơi căng, đợi giám đốc Hồng hát xong, lảo đảo tới phòng vệ sinh.

Trương Thắng biết mình uống kha khá rồi, cho nên đi rất cẩn thận, bước thấp bước cao tới cửa phòng vệ sinh, chưa kịp mở cửa nghe giọng một nam nhân:

- Tiểu Đinh, lát nữa tôi gọi con bé họ Tần ra ngoài bàn công chuyện, cậu cho thuốc này vào cốc cô ấy.

Nam nhân khác nói:

- Anh Tề, con bé đó đúng là đóa hoa tươi ngon mắt, nhưng mà ... Mọi người đều là cùng nghề, trở mặt không hay lắm, nữ nhân mà, không người này thì người khác, cần gì nhất định phải là cô ấy ..

"Bốp!" một tiếng, người kia hẳn bị họ Tề tát rồi, tiếp đó nghe hắn cười lạnh:

- Người anh mày nhìn trúng, làm gì có chuyện buông tha hoàn chỉnh mà về, hừ, trở mặt à? Cô ta dám, chỉ cần tôi cắt nguồn hàng của chúng ...

Trương Thắng nghe thấy hết, nhưng vì hơi men trong người, phản ứng của y có chút chậm chạp, khi những lời này truyền vào tai thì y cũng đẩy cửa bước vào, hai người kia ngừng nói chuyện.

Một người mặc âu phục màu đen, vóc dáng cao lớn, tuổi chừng bốn mươi, mặt vuông chữ điền, da mặt hơi rỗ, trông rất hung ác, mắt đỏ, mồm đầy hơi rượu, hẳn là uống say rồi. Người bên cạnh trẻ hơn một chút, vóc người gầy gò, có vẻ tỉnh táo hơn.

Trương Thắng mơ mơ hồ hồ đi tới, hai người kia thấy y nửa tỉnh nửa say nên không để ý, đánh mắt với nhau rời đi. Đái xong một bãi, rùng mình sảng khoái, đầu óc chậm chạp của Trương Thắng mới hiểu hết mấy lời vừa rồi:

- Hình như họ Tệ kia định đánh thuốc đối tác của hắn, muốn trà đạp con gái nhà người ta ... Tội nghiệp cô gái đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui