Những vết do dây trói hằn để lại trên thân thể Trương Thắng hết sức khiếp người, trông như những con rết xanh đỏ, y thì chẳng còn cảm giác nào, khuôn mặt chẳng còn lấy nét nào khiến Tần Nhược Nam nhận ra là ân nhân năm xưa nữa, lòng xót xa, mang cốc nước tới. Trương Thắng như lữ hành sắp chết khát trong sa mạc, nhào tới cướp lấy cái cốc, tu ừng ực.
- Chậm, chậm thôi...
Tần Nhược Nam nhỏ giọng an ủi:
Thư ký Lô cười nhạt:
- Anh xem đi, tôi nói y giả chết thôi, còn sức lực như thế, sợ cái gì?
Trương Thắng uống cốc nước, hai mắt có chút thần thái, gục gặc đầu với cô gái duy nhất có vài phần thiện ý với mình, thực ra y không nhìn rõ mặt, chỉ nhận ra là nữ nhân thôi, trong đầu nghĩ, định chơi trò cây gậy và củ cà rốt à?
- Tiểu Nam, cô về nghỉ ngơi đi, không cần tham gia vụ án này nữa.
Đội trưởng Lưu bất ngờ nói:
- Đội trưởng...
- Đây là mệnh mệnh!
Đội trưởng Lưu quát ngang, nhìn cô với ánh mắt náy náy, trút giận lên Trương Thắng:
- Thời xưa có câu lòng dân như sắt, pháp quan như lò, phạm pháp là phải chịu tội, tôi không tin cái lò tôi đây không nung chảy được cục sắt cậu. Cho cậu một cơ hội, nghĩ cho kỹ, khai báo hay kháng cự, chuyện này không làm tới cùng không thu quân.
Tần Nhược Nam chưa đi, cô không biết mình đi rồi Trương Thắng còn sống được không, những việc này hoàn toàn trái đạo đức con người, trái lý tưởng cảnh sát của cô...
- Các người muốn.. tôi khai, được... các người xem ra không bỏ qua tôi rồi... có điều...
Trương Thắng giọng nói không chỉ yếu còn líu lưỡi, rất khó nghe:
-... Liên quan... tới nhân vật lớn... rất cơ mật, tất cả đều muốn nghe à?
Thư ký Lô hưng phấn lấy bút ra chuẩn bị ghi chép, đội trưởng Lưu đắc ý nói:
- Mọi người ra ngoài cả đi.
- Không!
Trương Thắng nói một câu liền mạch hiếm hoi:
- Cô ấy chiếu cố tôi, tôi nói cho cô ấy nghe, tặng cô ấy công đầu.
Tần Nhược Nam tâm trạng phức tạp, không rõ vui hay buồn, vừa mong y thành khẩn, lại không muốn y nhận tội, cắn môi đi tới.
- Tiểu Nam cẩn thận y giở quỷ kế.
Đội trưởng Lưu dù vui mừng vẫn không quên nhắc:
- Đội trưởng yên tâm.
Tần Nhược Nam lạnh nhạt đáp:
Đội trưởng Lưu nhớ ra Tần Nhược Nam sở trường giáp kích, dù là hắn, do gần đây chủ yếu làm việc văn phòng, thể lực đi xuống, bụng có mỡ thừa, nếu giao thủ không phải đối thủ, huống hồ tên tội phạm bị hành hạ ba ngày.
- Cô cảnh sát, lần trước cô tới mặc thường phục.
Giọng Trương Thắng khàn nhỏ, nhưng từng chữ rõ ràng:
- Hả?
Tần Nhược Nam không hiểu gì cả, hơi nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm, cánh hôi không son vẫn phơn phớt hồng, da hơi rám nắng nhưng khỏe khoắn không chút tì vết:
- Nhưng cô mặc cảnh phục đẹp lắm.
Tần Nhược Nam mặt hơi nóng, mọi người đang nhìn chăm chăm vào họ, tưởng cơ mật gì, y lại nói lung tung, quát:
- Đừng giở trò, nói trọng điểm đi.
Trương Thắng đột nhiên cười lớn, giọng đủ mỗi người trong phòng đều nghe thấy:
- Trọng điểm là, tôi thích nhìn cô mặc cảnh phục, thích giúp cô cởi nó. Không không phải là cởi hết, thân trên vẫn mặc, như thế ăn hiếp mới thích...
- Anh...
Tần Nhược Lan thoáng chốc mặt phủ sương giá:
"Chụt!" Trương Thắng lấy hết sức lao tới, hôn lên mặt Tần Nhược Nam! Căn phòng im phăng phắc làm âm thanh này rất rõ ràng, phạm nhân trêu ghẹo nữ cảnh sát, chuyện này chưa từng có.
Tần Nhược Nam vừa thẹn vừa giận, lập tức thi triển cầm nã thủ, nắm tay quật ngã Trương Thắng, chưa đợi y ngã hẳn lại lôi lên, mượn đà đó đấm thẳng vào mũi. Cú đấm này rất mạnh, nếu trúng, cho dù bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất cũng đừng hòng khôi phục lại được, nhưng đội trưởng Lưu đã vội hét:
- Đừng đánh y...
Cú đấm cách mũi Trương Thắng một phân, Tần Nhược Nam hậm hực buông tay, chợt thấy ánh mắt bị hành hạ tới lờ đờ, con ngươi đầy tơ máu, vẫn thể hiện tình cảm ẩn trong nội tâm, có sự đắc ý vì hành vi thô bỉ thành công... có sự giải thoát và và khát vọng.
Tích tắc Tần Nhược Nam thu nắm đấm phải, tay trái tung cú đấm móc vào hàm y, Trương Thắng ngã vật ra đất.
" Đúng ý muốn của anh, coi như tôi trả nợ anh đó!" Tần Nhược Nam đau lòng muốn bật khóc, hai năm trước anh ta từng nhào vào lòng mình, trong mắt người khác là lợi dụng say rượu để sàm sỡ, thực chất cứu mình, hai năm sau cô phải đánh y một trận, mục đích là cứu y.
Trương Thắng vừa ngã xuống, Tần Nhược Nam tiến tới, quát:
- Thằng khốn! Mày chán sống rồi.
Một cú đá trúng mạng sườn, người Trương Thắng xoay nửa vòng trên sàn xi măng, ngay cả Trương Thắng cố ý chọc giận cô cũng không hề biết cú đá này Tần Nhược Nam khéo léo dùng lực, trông thì mạnh, thực ra sát thương có hạn, nếu không cô có thể đá y gãy xương sườn mà người y chẳng di chuyển chút nào.
Đội trưởng Lưu kịp chạy tới giữ lấy Tần Nhược Nam, nhìn Trương Thắng mắt trắng dã, sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự, quát:
- Có gãy xương không? Sao ra tay nặng thế? Con mẹ đó các người ngẩn ra làm gì, gọi xe cứu thương mau.
…
Hạnh phúc là gì?
Trương Thắng trả lời: Ngủ!
Y ngủ ở bệnh viện suốt hai ngày, toàn bộ dựa vào truyền dịch duy trì mạng sống, tình dậy húp hết bát cháo loãng, sau đó xoa bụng chui vào chăn ngủ tiếp, lòng tràn trề hạnh phúc.
Thì ra hạnh phúc ở gần như thế.
Tiếc là hạnh phúc chỉ có ba ngày, bác sĩ nói xương sườn y bầm tím, không thành vấn đề, thế là Trương Thắng bị đưa về trại giam.
Khi Trương Thắng xuất hiện trong sân trại giam cũng là giờ phạm nhân được rời phòng ra sân.
Do trừng phạt hành vi hôm đó, Trương Thắng bị đeo xích chân, ngoài ra tránh bị còng làm rách da, cổ chân cổ tay đều quấn vải, bước đi xích sắt kêu loảng xoảng, bộ dạng như là bị áp giải đi hành hình.
Vì Trương Thắng đụng vào người đội cảnh sát hình sự, không phải quản giáo trong tù, cho nên giám đốc Lương không trừng phạt, nếu y ra tay với quản giáo, hậu quả gấp chục lần, nói ra thì bọn họ chả ưa gì đám cảnh sát hình sự lúc nào cũng làm như trên người ta một bậc.
" Bốp bốp bốp!" Ngô lão tứ của phòng giam số năm đột nhiên vỗ tay.
Có người đi đầu, lập tức đám tù phạm hùa theo, tiếng vỗ tanh vang vọng cả trại giam, như chào đón vị anh hùng.
- Con mẹ nó, chơi thế mới đáng mặt nam nhân, lần sau lão tử có cơ hội thế nào cũng học theo.
- Ha ha ha, Tiểu Thắng ca số một.
- Tiểu Thắng ca, tư vị hoa khôi cảnh sát thế nào?
-Thấy bảo là xinh đẹp lắm, người mẫu cũng không bằng, mẹ nó chứ, nghe đã kích thích.
Trương Thắng bị quản giáo áp giải, đám tù nhân không dám nói những lời quá ô uế, nếu không thì thôi rồi.
Quản giáo Ngưu cố nén cười, đến nỗi cơ mặt như lên gồng, cầm dùi cui chỉ tráng hán tứ tuần, mắng:
- Ngô lão tứ, mày dám vỗ tay hả? Mẹ chúng mày, một lũ cặn bã.
Đám phạm nhân thấy mặt quản giáo như thế, liền hiểu chỉ cần không cần quá đáng thì hôm nay cứ thoải mái ăn mừng, cười lớn vây lấy Trương Thắng, hỏi thăm quá trình trêu ghẹo hoa khôi cảnh sát bị đánh hộc máu xùi bọt mép.
Trương Thắng lúc này khôi phục kha khá, nghe mình được gọi là Tiểu Thắng ca rất đắc ý, ngày đầu vào đây Lão Tần có nói không phải ai cũng được xưng là “ca”, y phối hợp khoe khoang:
- Không có gì, bọn chúng thẩm vấn tôi ba ngày ba đêm không cho ngủ, đến phật cũng nổi điên, tôi thấy em gái đó mặt xinh xắn, da láng mịn, nên lên tinh thần, ai ngờ đó là quả ớt, bị oánh bay luôn.
- Ha ha ha...
Phương Khuê chen tới, thân thiết đấm y một cái:
- Bà nội nó, còn bốc phét, đánh bay đéo gì, được xoa bóp hưởng thụ tới ba ngày... Tinh thần khí đầy đủ thế kia.
- Đúng thế, mấy em gái đánh khác gì gãi ngứa, hô hô hô.
Tiểu Bạch mặt chi chít trứng cá chép miệng:
- Mọi người chưa thấy em gái đó rồi, mẹ nó, ngon vãi lái, nếu thằng em này được hôn một cái như Tiểu Thắng ca, bị đá chết cũng sướng.
- Đương nhiên, đó là nữ cảnh sát mà, chậc chậc, chỉ tưởng tượng cảnh Tiểu Thắng ca hôn em gái đó là đã thấy cứng rồi...
Cả đám cười hết sức thô bỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...