Ngày hôm sau hai chiếc xe cảnh sát tới trại giam, người chi đội điều tra kinh tế lại tới thẩm vấn Trương Thắng, lần này bọn họ mang tới nhiều chứng cứ hơn, những văn kiện có chữ ký của Trương Thắng lúc mới thành lập công ty, muốn y thừa nhận từng tội nhỏ một sau đó mở rộng thành quả truy kích.
Chỉ tiếc là trên đời này có những người khả năng thích ứng rất cao, Trương Thắng qua một lần thẩm vấn là quen thuộc không khí trong phòng lắm rồi.
- Trương Thắng, thành thật khai ra, có phải cậu đã tặng quà cho Ngưu Mãn Thương không?
- Anh cảnh sát, anh định nói tới hối lộ chứ gì, nếu quà cáp bình thường tôi đâu bị mang tới chỗ này, vậy tức là anh hỏi tôi có hối lộ hay không? Nếu anh nói thế thì phải hỏi rõ cả thời gian, địa điểm, số lần và nội dung hối lộ.
Trương Thắng thậm chí còn đính chính cả câu hỏi:
- Mà nói tới hối lộ, trước tiên chúng ta cần đạt nhận thức chung thế nào là hối lộ, đó là hành vi trong quá trình qua lại kinh tế, vi phạm quy định quốc gia, tặng hoặc biếu cho nhân viên công tác quốc gia số tiền hoặc tài vật tương đối lớn, dùng các loại doanh nghĩa trả loại phí trái quy định quốc gia, hòng mưu cầu lợi ích không chính đáng,
- Tôi không hề mưu cầu lợi ích không chính đáng mà tiếp xúc với chủ nhiệm Ngưu, tôi không có hành vi và ý đồ cụ thể mua chuộc nhân viên công tác quốc gia, tôi không dùng danh nghĩa nào trả khoản phí trái quy định, món quà tôi tặng không có giá trị lớn. Vì thế, tôi không hối lộ.
Viên cảnh sát đang tra hỏi sầm mặt:
- Chúng tôi không tới đây nghe anh giảng giải luật pháp.
- Anh cảnh sát, tôi không hiểu, chúng ta không nói tới luật pháp, vậy anh muốn nói tới luật gì?
Cả đám cảnh sát nghe tới cơ thịt co giật, Trương Thắng luôn dùng ngữ khí ôn hòa, thái độ tích cực hợp tác, nhưng chỉ cần một câu thiếu kín kẽ, là y tóm ngay lấy, dùng giọng điệu ngoại giao đính chính ngoa ngoắt.
Đội trưởng Lưu thấy Trương Thắng khó nhằn như vậy, kề tai trao đổi ý kiến, quyết định thay đổi phương pháp thẩm vấn.
Theo kế hoạch, bọn họ sẽ chia ra thành ba nhóm thẩm vấn, mỗi nhóm ba người, luân phiên thẩm vấn, không cho Trương Thắng ngủ nghỉ, cho tới khi y thừa nhận tội của mình mới thôi.
Dao mỏng cứa thịt càng đau.
Lúc này đã là mùa xuân năm 1998, năm ngoái quốc gia tiến hành sửa đổi luật hình sự, viện kiểm soát tối cao và tòa án tối cao đưa ra giải thích tư pháp tương ứng, quy định chứng cứ lấy được bằng hình thức tra tấn không được lấy làm chứng cứ trước tòa.
Thế là tất cả hình thức gây tổn hại vật lý tới thân thể phạm nhân đều bị át chế, hiển nhiên thôi, luật pháp mới thi hành, được coi trọng lớn, không ai dám đi ngược lại.
Huống hồ Trương Thắng có thân phận xã hội nhất định, tính chất vụ án tương đối đặc thù, nên không ai dám dùng biện pháp bạo lực với y, thẩm vấn mệt mỏi thành pháo bảo được ưa chuộng. Loại phương pháp nhìn có vẻ văn minh, nhưng thực chất hủy hoại tinh thần và thân thể người ta càng tồi tệ, mà trong vụ oán oan sai đã xác nhận đa phần do loại thẩm vấn này gây ra, nhưng hành vi này không bị coi là phạm tội, nằm ngoài tiêu chuẩn tra tấn bức cung.
Vì thế nhiều cảnh sát lợi dụng sơ hở này, lạm dụng nó một cách quá mức, rất nhiều năm sau vụ án oan Xà Tường Lâm gây chấn động trong ngoài nước là do bị thẩm vấn liên tục mà ra, Xà Tường Lâm không chịu nổi loại tra tấn tinh thần này đã thừa nhận mình giết vợ, để được giải thoát khỏi sự hành hạ không có hồi kết đó. Cuối cùng sau 11 năm trong tù, người vợ Xà Tường Lâm quay về, hóa ra vợ anh thần kinh không bình thường bỏ nhà ra đi, sau đó mất trí nhớ và được một người đàn ông đưa vào điều trị trong bệnh viện, còn lấy chồng sinh con với người ấy, rồi 11 năm sau đột ngột nhớ ra, quay về quê tìm chồng, nhưng chồng thì tù tội, mẹ chồng uất ức vì con bị oan mà qua đời, con cô thất học, tất cả tan nát... Tất cả do cách thẩm vấn "văn minh" kia.
Trước đó cảnh sát đã cẩn thận điều tra hết các mối quan hệ xã hội của Trương Thắng, phát hiện chỗ dựa lớn nhất của y là Trương Nhị Đản, mà ông ta hiện lo thân chưa xong, nên không cố kỵ gì nữa.
Trương Thắng bắt đầu nếm thử loại hủy hoại đáng sợ này, trọng điểm thẩm vấn không còn đi tìm chứng cứ nữa, thông qua liên tục lặp đi lặp lại một câu hỏi, hoặc dụ dỗ để y phải chủ động thừa nhận hành vi tội phạm.
Đội trưởng Lưu châm thuốc thong thả nói:
- Trước đây không lâu tôi xử lý một vụ án tính chất tương tự, do người đó thái độ tốt, vụ án sau khi giao cho viện kiểm sát lại phối hợp điều tra, kết quả vốn bị xử năm năm, chỉ còn một năm, còn hoãn thi hành án.
Trương Thắng tuy mệt mỏi nhưng y vẫn dứt khoát mội lời:
- Anh cảnh sát, tôi rất thẳng thắn, thẳng thắn được khoan hồng mà, từ lúc vào phòng tẩm vấn tôi không hề nói dối được, nếu không tạo thành án oan, chẳng phải truyền ra người ta nói tôi bị tra tấn bức cung, thành bôi nhỏ cảnh sát nhân dân à?
Đội trưởng Lưu cười nhạt, mới chỉ là những vòng đầu thôi, lại lấy ra tài liệu nói bọn họ đầy đủ nhân chứng, vật chứng, chứng minh y phạm tội, hết giờ liền ra ngoài.
Tần Nhược Nam cũng trong danh sách thẩm vấn, nhưng hôm nay cô lại vô cùng thục nữ, ôn nhu chẳng hề ngang tàng khí phách, quyết liệt với tội phạm, như thường ngày.
Từ khi biết Trương Thắng là ân nhân của mình, cô vô cùng mâu thuẫn, một mặt muốn báo ân, mặt khác là cảnh sát đối diện với phạm nhân, khiến cô không thể vì chuyện riêng mà vi phạm pháp luật, nên cô ngồi đó, nhìn Trương Thắng với ánh mắt thương hại, cô không bảo vệ cũng không tham gia gây áp lực với y.
Lúc này thẩm vấn liên tục không cần dùng tới đèn cường độ cao nữa, vì nó dễ gây mù mắt, Trương Thắng đã nhìn thấy cô cảnh sát xinh đẹp đó, cô gái như hơi ấm duy nhất trong căn phòng lạnh lẽo này, y kỳ quái nhận ra, cô cảnh sát này hình như không dám đối diện với mình, mỗi khi y nhìn tới đều hạ mi mắt xuống.
Có điều Trương Thắng không còn đầu óc nào suy nghĩ sâu xa, vì y liên tục trả lời những câu hỏi lặp đi lặp lại suốt từ sáng tới chiều, không có thời gian nghỉ ngơi, làm tinh thần y rơi vào trạng thái lơ mơ làng màng, phải liên tục lén cấu đùi, dùng cơn đau kích thích thần kinh, tránh trả lời sai, y biết mình trả lời đúng trăm lần cũng vô nghĩa, một lần sai sẽ bị ghi âm đưa ra tòa làm chứng cứ.
- Anh Khương, trạng thái tinh thần của nghi phạm không tốt, hay là dừng một chút?
Tần Nhược Nam không đành lòng, nói nhỏ:
Lão Khương ung dung uống trà, hơi nghiêng người qua đáp:
- Tiểu Nam, đừng mềm lòng, cô thấy y gian xảo thế nào rồi, thẩm vấn bình thường không khiến y khai đâu...
Quay sang nhìn thư ký Lô của thành ủy đang hút thuốc như tàu nhả khói, nói thêm:
- Hay cô ra ngoài chút cho thoáng khí?
Tần Nhược Nam nghĩ một chút rồi ra ngoài, tìm tới văn phòng đội trưởng Lưu, nói:
- Đội trưởng, nghi phạm đã bị thẩm vấn liên tục bảy tiếng không nghỉ, tỏ ra cực kỳ kiệt quệ, hay là để người ta nghỉ một chút.
- Tiểu Nam, sao lại đi thương hại tội phạm vậy?
Đội trưởng Lưu nhíu mày:
- Đội trưởng, hiện giờ anh ta chưa bị định tội, không phải là tội phạm.
Tần Nhược Nam tham gia đợt thẩm vấn đầu tiên, theo lời khai của Trương Thắng, vụ án này có nhiều uẩn khúc, y có khả năng vô tội, thực ra thâm tâm cô cũng mong Trương Thắng vô tội:
Đội trưởng Lưu gõ bàn:
- Thẩm vấn thêm một tiếng nữa rồi đi ăn cơm... À phải, huyện Thanh Lô bắt được mấy kẻ bị truy nã, chính là vệ sĩ của Trương Nhị Đản đã dùng tư hình đánh tàn tật nhiều công nhân nhà máy, cô về chi đội, áp giải bọn chúng về.
- Chuyện này... Vâng! Đội trưởng, tôi đi ngay.
Tần Nhược Nam không thể kháng lệnh trực tiếp, đành nghe theo.
Một lúc sau thư ký Lô cũng mỏi mệt đi vào:
- Đổi trưởng Lưu, cách thẩm vấn này bao giờ mới có hiệu quả?
- Thư ký Lô, anh đừng gấp.
Đội trưởng Lưu thái độ khác hẳn, tươi cười nói:
- Chúng tôi đã đặt nhà hàng rồi, đi ăn cơm trước, rồi anh tới nhà khách nghỉ ngơi. Chỗ này yên tâm để cho chúng tôi, y không cầm cự được lâu đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...