Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Tiết Thuỵ thực sự không nghĩ ra Hoàng Di đến cùng hấp dẫn ở đâu mà có thể khiến Tiết Diêm mê cuồng như vậy. Họ mới quen nhau bao lâu? Gặp nhau mấy lần? Vậy mà đã quyết định kết hôn! Nhìn dấu hôn trên ngực Tiết Diêm, ông ta mấy lần định mở miệng mà đều không nói nên lời.
Tiết Diêm biết Hoàng Di là nam từ khi nào? Hắn định sẽ xử lý nhà họ Tiết ra sao? Liệu có báo thù cho Hoàng Di không? Không không không, nhà họ Tiết chưa làm gì với Hoàng Di hết, về sau cũng sẽ không làm, nếu Tiết Diêm muốn người trong tộc nhanh chóng thừa nhận Hoàng Di, chắc hẳn nhà họ Tiết vẫn còn tác dụng.
Tiết Thuỵ nghĩ tới nghĩ lui, mãi mới vắt ra được một câu chúc mừng.
“Tôi không đồng ý.” – Giọng Tiết Tử Hiên phát run, tựa hồ đang cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau tột độ.
“Mày lấy tư cách gì mà không đồng ý? Bọn mày là gì của cậu ấy? Đừng bảo tao cậu ấy là con nuôi của nhà bọn mày. Bọn mày đón cậu ấy về vì mục đích gì, trong lòng bọn mày tự biết. Nếu tao nói chân tướng cho Tiểu Di, xem xem cậu ấy sẽ phản ứng sao.” – Tiết Diêm nhàn nhã nhả một vòng khói.
“Không, đừng nói cho cậu ấy.” – Sắc mặt Tiết Tử Hiên càng tái. Tiết Diêm hiển nhiên bắt được nhược điểm của anh ta, tương lai mà anh ta không dám đối mặt nhất chính là một ngày nào đó Tiểu Di biết chân tướng việc anh ta đón cậu ấy về. Cậu ấy sẽ chán ghét anh ta, căm hận anh ta, về sau không bao giờ muốn gặp lại anh ta.
Tiết Diêm cười nhạo một tiếng, không nói câu nào.
Tiết Thuỵ nói một cách khép nép – “Diêm gia, chú cứ yên tâm, bọn cháu hứa về sau sẽ tốt với Tiểu Di. Bọn cháu sẽ tìm tạng hiến khác cho Tĩnh Y, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Giờ bọn cháu đón Tiểu Di về, xử lý thủ tục nhận nuôi, mọi người trong tộc biết thân phận cháu nó chắc hẳn sẽ không quá mức phản đối, chú thấy sao ạ?”
Tiết Diêm nhìn Tiết Thuỵ hồi lâu, đến nỗi đối phương toát mồ hôi hột, hắn mới dập tắt xì gà, nói – “Mai tao sẽ đưa Tiểu Di về. Tiết Thuỵ, nhớ nhanh chóng xử lý thân phận của Tiểu Di, tao muốn cậu ấy tồn tại đường đường chính chính, đéo phải vật cấp nội tạng cho bố con thằng nào. Con bé nhà mày muốn sống chết thế nào thì tuỳ, không liên quan đến Tiểu Di, rõ chưa?”
“Dạ rõ rồi, rõ rồi ạ.” – Tiết Thuỵ vừa gạt mồ hôi trộm vừa gật đầu.
Tiết Diêm nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, mất kiên nhẫn mà phất tay – “Cút đi.”
Hai người vừa đi, hắn lập tức đi thang máy về phòng ngủ, tắt đồng hồ báo thức đã đặt trước đó đi. Nếu lát nữa nó đột nhiên vang, thiếu niên nhất định sẽ bật dậy như lò xo, đi chân trần tìm mình khắp nhà. Cậu ấy quá thiếu cảm giác an toàn.
“Họ đi rồi?” – Cảm nhận được đệm giường bên cạnh lún xuống, Chu Doãn Thịnh mơ mơ màng màng hỏi.
“Đi rồi. Sao em cứ nhất định phải về nhà đó? Em muốn làm gì?” – Tiết Diêm ôm hắn vào lòng, cọ phần cằm lún phún râu lên cổ hắn.
Chu Doãn Thịnh rùng mình, quàng chân lên eo hắn, vừa cọ vừa hừ lạnh – “Về tính sổ chứ sao. Anh nghĩ em thực sự có thể buông tha bọn họ một cách dễ dàng thế à? Bị tính kế còn chạy về giúp họ nở mày nở mặt, đúng là tưởng bở. Em muốn bọn họ cửa nát nhà tan.”
“Thật tàn nhẫn.” – Tiết Diêm bật cười, tiến vào cơ thể hắn.
——————–
Trên đường về nhà, Tiết Thuỵ lái xe với tốc độ bàn thờ nhằm xả giận. Nếu sớm biết Tiết Diêm thích đàn ông, hơn nữa chỗ ấy căn bản không có vấn đề, ông ta nhất định sẽ không đưa Hoàng Di cho hắn, đúng là khéo quá hoá vụng. Nay con gái ông ta không có tim để thay thì chớ, còn phải làm một thân phận đường đường chính chính cho Hoàng Di, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức. Hoàng Di giờ đây cũng không phải là một nhãi con vô ranh tiểu tốt, mà trái lại, hắn quá nổi tiếng. Chỉ cần hắn vừa lộ mặt, cả thế giới gần như đều có thể nhận ra hắn. Mà một khi hắn chơi đàn thì còn hơn thế nữa, dễ chứng minh thực giả hơn cả chứng minh thư, nhà họ Tiết sẽ lập tức phiền to.
Tiết Thuỵ nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ một hồi, vẻ mặt méo mó lại dần thả lỏng. Hoàng Di kiệt xuất hơn con gái mình, nay hắn đã là nghệ sĩ dương cầm tầm cỡ bảo vật, là đối tượng quốc gia tập trung bồi dưỡng. Chỉ cần dựa hơi hắn, ông ta có thể chạm chân tới mấy chiếc thuyền lớn, bước lên những nấc thang cao hơn, ổn thoả hơn bấu víu vào một người nắng mưa thất thường như Tiết Diêm nhiều. Nếu hắn chết, con gái ông ta lại không làm nên trò trống gì, một khi chạm vào đàn là bại lộ, ông ta chẳng những không được lợi lộc gì, mà còn phải nghĩ mọi cách để kết thúc mọi chuyện.
Hoàng Di nổi tiếng như vậy, vô số người đều hoặc ngấm ngầm, hoặc công khai nhăm nhe với ông ta, muốn kết thúc cũng là cả một vấn đề. Nếu bị ai phanh phui, nhà họ Tiết chỉ còn đường chết.
Tiết Thuỵ càng nghĩ càng cảm thấy để Hoàng Di sống vẫn hơn. Hoàng Di sống, ông ta mới có thể được lòng Tiết Diêm, củng cố địa vị của mình trong gia tộc, còn có thể giật dây bắc cầu với người bên trên, kiếm danh kiếm lợi cho nhà họ Tiết, quả thực trăm lợi mà không có một hại. Hắn mà chết, hết phiền phức này đến phiền phức khác sẽ ồ ạt đổ đến, hơn nữa đều là những phiền phức ông ta không có khả năng giải quyết. Nếu vậy, nhà họ Tiết nhất định sẽ trọng thương, không biết khi nào mới gượng dậy nổi.
Tiết Thuỵ vỗ tay lái, rốt cuộc nghĩ thông. Còn về nhu cầu ghép tim của con gái thì giờ chỉ có thể tìm tiếp, tìm được coi như số cô ta tốt, không tìm được thì thôi. Nhận nuôi cô ta mười sáu năm, có thứ gì tốt chưa cho cô ta đâu, cũng coi như không bạc đãi cô ta.
Nói trắng ra, bản chất của Tiết Thuỵ là một con buôn, giỏi xem xét thời thế. Chỉ cần không động đến lợi ích của ông ta, ông ta là một người lương thiện, ôn hoà; nhưng một khi xảy ra xung đột lợi ích, ông ta còn tàn nhẫn, vô tình hơn cả Tiết Diêm. Không để ý đến con trai đang thất hồn lạc phách, vừa về nhà, ông ta lập tức gọi Tiết Lý Đan Ny vào phòng làm việc. Tiết Lý Đan Ny hiển nhiên không muốn từ bỏ cơ hội cứu con gái, cãi nhau với ông ta một trận. Nhưng dưới áp lực của hiện thực, bà ta không thể không thoả hiệp. Tiết Diêm đã biết tiền căn hậu quả, nếu họ thực sự động đến Hoàng Di, hắn nhất định có thể moi tim cả nhà họ.
Tất cả mười mấy anh em của hắn, ngoại trừ cậu chín chưa từng làm khó hắn bao giờ, còn đâu những người khác không chết thì tàn, thì mất tích, hơn nữa đều không tìm ra nguyên nhân. Nhưng mọi người trong tộc đều biết đây là tác phẩm của Tiết Diêm, hắn nói được thì làm được.
Rời khỏi phòng làm việc, Tiết Lý Đan Ny đi tìm con trai hỗ trợ, không ngờ con trai bà ta chỉ ngồi trên giường chẳng nói chẳng rằng, mãi đến khi bà ta khóc sắp tắt thở mới gằn từng câu từng chữ – “Mẹ muốn cứu Tĩnh Y? Được, con cho mẹ tim con, mẹ tha cho Tiểu Di đi.” – Anh ta vào bếp, lấy một con dao gọt hoa quả đâm vào ngực mình. Nếu không phải Tiết Lý Đan Ny ngăn cản đúng lúc, anh ta thực sự có thể đâm thủng tim mình.
Tiết Lý Đan Ny khiếp vía, không dám nhắc lại chuyện thay tim, nhẹ nhàng dỗ con trai về phòng. Nhưng Tiết Tử Hiên lại không ngủ được, nhìn đăm đăm trần nhà suốt cả đêm, sáng hôm sau đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Tiết Tĩnh Y phát hiện thái độ của cha mẹ và anh trai có gì đó là lạ. Mẹ cô ta quan tâm, che chở cô ta nhiều hơn; cha thì chỉ qua loa, lấy lệ; anh trai thì thậm chí không buồn nhìn cô ta, nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang của cô ta liền bỏ đi một mạch. Cô ta vô cùng tủi thân, trái tim đã lâu không giở chứng của cô ta lại bắt đầu đau nhói. Cũng may Tiết Lý Đan Ny nói muốn đưa cô ta đi kiểm tra sức khoẻ, lực chú ý của cô ta mới bị dời đi.
“Con sắp được phẫu thuật cấy tim rồi đúng không mẹ?” – Tiết Tĩnh Y nóng lòng truy vấn.
Tiết Lý Đan Ny trước đó đã gọi điện cho bác sĩ Trương, bảo ông ta quên chuyện tìm được người cung tạng lúc trước đi. Tuy nói là vì cứu người, nhưng lại phải vô cớ giết hại một người khác, cho dù nhà họ Tiết trả nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa, trong lòng bác sĩ Trương cũng nặng trĩu áp lực. Giờ không cần giết người, tiền vẫn trả theo giá cũ, ông ta đương nhiên rất mừng. Nhưng trước mặt Tiết Tĩnh Y, ông ta vẫn làm bộ khó xử – “Xin lỗi cô Tiết, trái tim chúng tôi chuẩn bị cho cô lúc trước đã được cấp cho người khác, cô phải chờ thêm một thời gian nữa. Chỉ cần tìm được tạng hiến phù hợp, chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Sao lại thế?!” – Tiết Tĩnh Y rít the thé. Hoàng Di vẫn sống nhăn răng mà, sao có thể nói trái tim hắn đã được cho người khác?
“Với những bệnh nhân cần cấy ghép nội tạng như cô Tiết, bệnh viện chúng tôi trước hết sẽ đánh giá cấp độ cho mọi người, những người bệnh tình nguy cấp hơn cô sẽ được đánh giá cấp độ cao, có thể nhận được tạng hiến trước cô. Mọi bệnh viện đều tuân theo chế độ này, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” – Bác sĩ Trương vừa giải thích vừa quan sát vẻ mặt Tiết Lý Đan Ny. Thấy nét mặt bà ta ảm đạm nhưng không có vẻ gì là tức giận, ông ta lập tức yên tâm.
“Không thể nào, ông lừa tôi! Mẹ, chẳng phải mẹ nói hai tháng sau là con có thể phẫu thuật hay sao?” – Tiết Tĩnh Y nôn nóng kéo tay áo Tiết Lý Đan Ny.
“Tĩnh Y, con nghe mẹ nói, nhóm máu của con quá đặc biệt, không dễ tìm nguồn cung tạng. Chúng ta từ từ chờ, rồi sẽ lại có một trái tim phù hợp.” – Tiết Lý Đan Ny vội vàng kéo con gái vào lòng mà an ủi.
Nhưng Tiết Tĩnh Y lại đẩy bà ta ra, lạnh lùng chất vấn – “Chẳng phải trái tim Hoàng Di là phù hợp nhất hay sao? Nếu không bố mẹ tìm nó về làm gì? Giờ rốt cuộc bố mẹ có ý gì? Không định cứu con nữa?”
Bác sĩ Trương ngây ngẩn, Tiết Lý Đan Ny cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ được cô ta lại biết rõ như vậy. Vậy mà bao lâu nay, cô ta vẫn vờ như không biết gì cả, còn có thể cư xử thân mật, tự nhiên với Hoàng Di. Bản tính bạc bẽo của cô ta khiến Tiết Lý Đan Ny khó có thể tiếp nhận. Bà ta là người làm nghệ thuật, dẫu bản thân lạnh lùng, ích kỷ thế nào đi chăng nữa, trong lòng vẫn tồn tại chân – thiện – mỹ. Từ ngày con gái xuất hiện bên bà ta, bà ta đã nghĩ nhất định phải nuôi nấng cô ta thành một thục nữ nhã nhặn nhất, lương thiện nhất, hoàn mỹ nhất. Loài người luôn kỳ lạ như vậy, bản thân không làm được, lại nhất định muốn con cái làm được thay mình. Bà ta không muốn con gái mình nhiễm chút bẩn nào, vì vậy chuyện gì cũng gạt cô ta, che chở cô ta trong tháp ngà.
Nhưng lúc này, bà ta chợt nhận ra con gái mình không hề nhã nhặn, cũng không hề lương thiện. Cô ta đã sớm đắm sâu trong bùn lầy. Thảo nào cô ta khăng khăng muốn Hoàng Di thi hộ cô ta, thảo nào tiếng đàn của cô ta ngập tràn sát khí, bởi vì cô ta biết hết mọi chuyện, thậm chí khát vọng sở hữu trái tim Hoàng Di hơn bất cứ ai. Khi cô ta cười với Hoàng Di, trong lòng cô ta chỉ muốn rạch ngực Hoàng Di, moi trái tim đầm đìa máu, vẫn còn nhịp đập của hắn ra.
Không thể trách Tiết Lý Đan Ny nghĩ nhiều, vẻ mặt ngay lúc này đây của Tiết Tĩnh Y cũng tràn đầy sát khí, gương mặt móp méo khiến cô ta trông như ác quỷ.
Trước kia, Tiết Lý Đan Ny còn lo con gái mình sẽ không chấp nhận được việc sử dụng trái tim của anh em ruột thịt mình, nhưng giờ xem ra cô ta vốn dĩ không có gì là không chấp nhận được, mà trái ngược lại, cô ta đã không chờ nổi nữa. Họ vẫn luôn coi cô ta là búp bê sứ nhu nhược, cần người nhà che chở, nhưng hoá ra cô ta tàn nhẫn hơn họ gấp vạn lần. Nhận thức này tức thì xua tan tình thương mà Tiết Lý Đan Ny dành cho Tiết Tĩnh Y. Bà ta bắt đầu cảm thấy bất an, sởn tóc gáy. Dẫu sao Hoàng Di cũng là người thân máu mủ ruột già của cô ta, từ khi đến đây chuyện gì cũng chiều ý cô ta, cẩn thận chăm lo cho cô ta.
Khi cô ta phát bệnh, Hoàng Di sẽ trông nom bên mép giường suốt đêm, đôi khi quên cả ăn. Những việc này, Tiết Lý Đan Ny cũng biết được phần nào, trong lòng không khỏi cảm khái. Lúc ấy, bà ta còn nghĩ tình cảm giữa họ tốt như vậy, chờ khi phẫu thuật xong nhất định phải bịa một lý do ổn chút, để con gái biết Hoàng Di sống ở nơi khác rất tốt, không cần lo lắng.
Giờ xem ra, mọi băn khoăn của bà ta quả thực chính là một trò cười. Cô ta có lo lắng chút nào? Cô ta chưa từng muốn Hoàng Di sống, vì thế từ khi Hoàng Di trở về từ Vienna, cô ta mới thúc giục họ sắp xếp phẫu thuật cho cô ta hết lần này đến lần khác. Những việc này để tự Tiết Lý Đan Ny làm thì không sao, nhưng để đứa con gái mà bà ta vốn cho là hồn nhiên, lương thiện làm, bà ta chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh người.
Bà ta che kín miệng con gái, vội vàng rời khỏi bệnh viện. Đẩy cô ta vào ghế phụ, đóng chặt cửa xe, bà ta mới mở miệng – “Con biết cả rồi?”
“Con muốn tim Hoàng Di! Mẹ, con muốn tim nó!” – Tiết Tĩnh Y nhắc đi nhắc lại, đồng thời làm một động tác moi tim.
Tiết Lý Đan Ny hoảng sợ, thứ ác quỷ này tuyệt đối không phải đứa con gái ngoan ngoãn, lương thiện, linh động trong cảm nhận của bà ta. Vung tay cho cô ta một bạt tai, bà ta cảnh cáo – “Về sau không được nhắc lại chuyện cấy ghép tim Hoàng Di. Nhà họ Tiết chúng ta không thể động vào cậu ta.” – Thở dài một hơi, bà ta chần chờ nói – “Cậu ta là anh em ruột thịt của con, con đành lòng ư?”
“Có gì không đành lòng? Bố mẹ tìm nó về không phải vì cứu con hay sao? Trong lòng con nó chỉ là một lọ chứa, không là gì hết.” – Tiết Tĩnh Y bưng má, cười khẩy với vẻ điên loạn.
Tiết Lý Đan Ny gục đầu xuống tay lái, khóc không thành tiếng. Bà ta biết họ đã huỷ hoại con gái mình. Cho dù có được trái tim Hoàng Di, linh hồn của cô ta cũng đã bị ác ma đồng hoá. Gánh trên vai tội nghiệt sát hại máu mủ, cô ta sẽ không đánh ra được những điệu nhạc rung động lòng người, cũng không bao giờ có thể trở lại cuộc sống bình thường. Tranh cướp và tổn thương sẽ trở thành bản tính của cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm ra chuyện cực đoan hơn.
Tiết Lý Đan Ny vốn muốn con gái mình sống vô tư lự, mãi mãi giữ được nét hồn nhiên, lương thiện, nhưng nay tất cả đều đi ngược lại với dự đoán của bà ta.
Nhìn thẳng vào đôi mắt vẩn đục của con gái mình, bà ta gằn từng câu từng chữ – “Bố con định chính thức nhận nuôi Hoàng Di, từ nay cậu ta sẽ là người thân của con, không phải là lọ chứa gì hết. Tim con cần, bố mẹ sẽ tìm cho con, đừng tơ tưởng đến cậu ta nữa. Nếu con không nghe lời, mẹ sẽ đưa con sang Thuỵ Sĩ an dưỡng, con cứ liệu đấy.” – Đối với đứa con gái mặt mày âm u dữ tợn trước mặt này, bà ta thực sự không yêu thương nổi. Bà ta cần thời gian để tiếp thu sự thay đổi khổng lồ này của cô ta.
Tiết Tĩnh Y trợn trừng, trên đường về cứ giãy nảy gào thét không ngừng nghỉ. Từ đầu chí cuối, Tiết Lý Đan Ny đều không để ý đến cô ta thêm lần nào nữa.
——————–
Chu Doãn Thịnh ăn tối xong mới được Tiết Diêm đưa về nhà họ Tiết. Tiết Thuỵ rất thân thiện với hắn. Để khuyên hắn đi biểu diễn, chuyện gì ông ta cũng sẵn sàng đáp ứng. Chu Doãn Thịnh hứa lèo một câu, sau đó trở về phòng bật máy tính xem video theo dõi mấy ngày nay.
Không có tình huống đặc biệt gì xảy ra, Tiết Tử Hiên quả nhiên vả mặt rất tích cực, đúng như dự đoán của hắn. Anh ta thậm chí suýt nữa nghiến nát ngón tay Tiết Tĩnh Y như đã làm với hắn kiếp trước. Thấy cảnh này, Chu Doãn Thịnh cười lăn ra giường, cảm thấy vô cùng hả giận. Muốn đối phó với Tiết Tĩnh Y thì không cần bất kỳ ai khác ra tay, chỉ có Tiết Tử Hiên mới có thể gây nên tổn thương lớn nhất. Phỏng chừng giờ cô ta đã sắp điên rồi.
Tiết Tĩnh Y quả thực sắp điên rồi. Cô ta trốn trên khúc ngoặt cầu thang nghe lén cha mình nói chuyện với Hoàng Di, thế mới xác định những lời mẹ nói đều là thật. Họ định chính thức nhận nuôi Hoàng Di. Ngoài ra, họ quyết định bỏ mặc cô ta, để cô ta tự sinh tự diệt. Cô ta hốt hoảng trở về phòng, lại thấy Tiết Tử Hiên đang dựa lưng vào cửa phòng Hoàng Di, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại chảy dài nước mắt. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu nhìn, phát hiện là cô ta, đôi mắt sâu thẳm trào lên vẻ căm hận.
“Anh hai.” – Lòng đau như cắt, cô ta vươn tay muốn với tới anh ta, lại bị anh ta tránh đi, đi thẳng một mạch lên tầng ba.
Tiết Tĩnh Y trốn trong chăn khóc rất lâu. Dường như nghĩ đến điều gì, cô ta lại bật máy tính liên hệ với một người bạn mới thân gần đây trên mạng.
“Làm thế nào mới lấy được tim một người?” – Cô ta gõ chữ với vẻ mặt tăm tối.
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh cũng nhận được tin nhắn này. Hắn nhếch miệng cười, trả lời – “Giết người đó.”
Giết người đó? Đúng vậy, giết nó! Chỉ cần nó chết, mọi chuyện đều sẽ trở về quỹ đạo. Tiết Tĩnh Y click chuột một cách điên loạn, mãi một lúc sau mới tắt cửa sổ, tiếp đó vào Baidu tìm thông tin. Nhìn những giao diện liên tiếp xuất hiện trên màn hình, Chu Doãn Thịnh đã biết Tiết Tĩnh Y định làm gì. Cô ta định chuốc mê hắn, sau đó tự tay lấy tim hắn ra, vì vậy cô ta tìm rất nhiều thông tin liên quan đến thuốc mê, còn đặt mua những dụng cụ như tủ đông, dao phẫu thuật… đồng thời download một đoạn video hướng dẫn giải phẫu.
“Tao quả nhiên không nhìn nhầm mày, Tiết Tĩnh Y.” – Chu Doãn Thịnh thì thào một cách mỹ mãn. Tiết Tĩnh Y là đoá hoa độc mà hắn dành bao nhiêu tâm sức vun xới, một khi trổ bông sẽ khiến người xung quanh rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Khả năng hành động của cô ta quả nhiên rất mạnh, khiến hắn vô cùng chờ mong trò chơi cuối cùng.
Nửa tháng sau, một ngày nọ, Tiết Thuỵ và Tiết Lý Đan Ny cùng đi dự tiệc, Tiết Tử Hiên có tiết dạy ở nhạc viện, trong nhà chỉ còn Tiết Tĩnh Y và Chu Doãn Thịnh. Tiết Tĩnh Y pha một ấm trà sữa, tự tay bưng đến bàn cơm mời Chu Doãn Thịnh uống. Đợi đến khi hắn hôn mê, cô ta lập tức đưa hắn xuống tầng hầm dưới sự trợ giúp của quản gia. Tầng hầm có đầy đủ mọi công cụ chữa bệnh, không cần sử dụng mấy thứ mà cô ta đặt mua qua mạng.
“Cô chủ, để tôi làm cho.” – Thấy ngón tay Tiết Tĩnh Y run bần bật, quản gia chủ động xin ra trận. Vợ chồng Tiết Thuỵ trăm công nghìn việc, có thể nói Tiết Tĩnh Y là do ông ta chính tay nuôi lớn, ông ta yêu thương cô ta hơn bất kỳ ai trong nhà họ Tiết, sao có thể đành lòng nhìn cô ta tử vong? Chỉ cần lấy tim Hoàng Di ra, tất cả sẽ không còn đường cứu vãn, cho dù vợ chồng Tiết Thuỵ về thì cũng làm được gì? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn con gái mình vào tù? Họ không gánh nổi tai tiếng này, chỉ có thể che giấu cho cô ta bằng mọi giá. Mà trái tim này dĩ nhiên vẫn sẽ được cấy vào người cô ta.
Tiết Tĩnh Y xua tay – “Không, cháu không sợ, chỉ là cháu quá kích động.” – Cô ta hít sâu mấy hơi, sau đó cầm dao phẫu thuật rạch lòng ngực thiếu niên. Lưỡi dao vô cùng sắc bén, chỉ lướt nhẹ một cái đã rạch ra một đường máu. Đèn mổ sáng rực, chiếu rõ tất cả cảnh tượng rợn gáy này.
Máu cuồn cuộn tràn ra từ vết thương, khiến Tiết Tĩnh Y giật thót. Cô ta khẽ cắn môi, đang định tiếp tục thì thấy thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, đẩy mạnh cô ta ra.
“Cô muốn làm gì?” – Hắn che miệng vết thương, chất vấn. Bởi vì trúng thuốc mê, thân hình hắn lung lay như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Thấy hắn suy yếu như vậy, Tiết Tĩnh Y cũng không sợ hắn chạy. Cô ta chỉ chiếc máy tinh trên bàn mổ, nói – “Lấy tim mày.” – Màn hình máy tính đang chiếu video giải phẫu lấy tim. Khả năng hành động của Tiết Tĩnh Y quả thật đáng nể, không tìm được bác sĩ giúp đỡ, cô ta lại định tự mình ra tay. Cô ta muốn giết chết hắn trước khi cha mẹ và anh trai trở về, đồng thời không để trái tim hắn ngừng đập. Cũng may trong nhà đầy đủ thiết bị, ngay cả dung dịch bảo quản nội tạng cũng có, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho cô ta.
“Tại sao?” – Chu Doãn Thịnh cố gắng rời khỏi bàn mổ, bất cẩn hất rơi khay phẫu thuật, dụng cụ phẫu thuật vung vãi khắp sàn.
“Bởi vì tao bị bệnh tim bẩm sinh, chỉ có tim mày mới có thể cứu được tao. Mày thực sự cho rằng nhà tao tìm mày về từ nông thôn là định nhận nuôi mày à? Đừng mơ. Bác Phúc, giữ nó lại cho cháu.”
Quản gia dạ một tiếng, chuẩn bị bước đến ấn thiếu niên xuống bàn mổ, không ngờ trong tay áo hắn lại giấu một con dao phẫu thuật, đâm mạnh vào bụng ông ta, còn cố tình nghiến vài cái. Quản gia kêu thảm thiết, ngã phịch xuống đất. Chu Doãn Thịnh thất tha thất thểu chạy ra cửa. Trước đó, hắn đã lấy di động của lão Phúc gửi tin nhắn cho Tiết Tử Hiên, giờ này chắc anh ta cũng về đến nơi rồi.
Quả nhiên, chưa chạy đến cửa, Tiết Tử Hiên đã đá văng cửa phòng chạy vào. Trông thấy thiếu niên trên người chỉ độc một chiếc quần jean, toàn thân tắm máu, khuôn mặt anh ta toát lên vẻ kinh hoảng. Thấy em gái mình cầm dao phẫu thuật đâm về phía thiếu niên, anh ta lập tức kéo thiếu niên ra sau mình không hề nghĩ ngợi.
Anh ta bắt lấy lưỡi dao, nghiến răng chất vấn – “Mày muốn làm gì?”
“Làm việc mà các người đã định làm từ lâu, moi tim nó. Anh hai, anh dẫn nó về chẳng phải vì cứu em hay sao? Chẳng lẽ anh quên rồi?” – Tiết Tĩnh Y cuồng loạn.
Tay Tiết Tử Hiên vô cùng đau đớn, nhưng anh ta biết mình không thể buông tay, bèn quay đầu hét – “Tiểu Di chạy mau.”
Chu Doãn Thịnh lặng thinh nhìn anh ta một lát, sau đó che vết thương rướm máu lảo đảo chạy đi. Đến phòng khách, dáng đi của hắn lập tức bình thường trở lại. Hắn thong thả nhấc điện thoại bàn, gọi 110.
“Chú ơi cứu cháu, có người muốn giết cháu!” – Giọng nói hốt hoảng sợ sệt hoàn toàn không ăn nhập gì với gương mặt vui tươi hớn hở.
“Đừng hoảng, cho tôi biết cháu đang ở đâu, tên là gì? Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều nhân viên đến cứu viện.”
“Số 88 khu biệt thự sân golf núi Long Tuyền, cháu tên Tiết Tấn Di, có người muốn giết cháu. Giờ cháu đang bị thương, chảy rất nhiều máu, rất chóng mặt.”
“Cháu hãy mau trốn vào nơi an toàn, chúng tôi sẽ đến ngay.” – Nhân viên trực cúp điện thoại, càng nghĩ càng thấy cái tên Tiết Tấn Di này quen tai. Trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, người nọ vội vàng gọi điện cho cấp trên, vừa hỏi mới biết thần đồng dương cầm tiếng tăm lừng lẫy quả nhiên ngụ tại núi Long Tuyền.
Cảnh sát không dám qua loa, lập tức phái mấy xe cảnh sát phóng nhanh đến núi Long Tuyền. Chu Doãn Thịnh vừa theo dõi tình hình phòng phẫu thuật qua 008, vừa di máu khắp nơi, sau đó chạy ra ngoài cổng chặn giữa lối đi. Xe Tiết Diêm “đúng lúc” đi ngang qua, thấy cả người hắn máu me bê bết, sắc mặt Tiết Diêm tối sầm.
“Đây là “sẽ không xảy ra chuyện gì” mà em nói? Vậy nói anh nghe thế nào mới là “xảy ra chuyện”?” – Hắn véo tai thiếu niên, quát. Thấy thiếu niên toát vẻ đau đớn, hắn lại vội vàng ôm cậu ấy vào lòng, cởi áo khoác chặn lên ngực hắn, mũi phát ra tiếng thở dốc. Trông thấy vết thương dài như vậy, cả trái tim hắn đều đau quặn, rốt cuộc cảm nhận được thế nào là đồng cảm, là đau lây.
Vết thương tuy có vẻ đáng sợ, nhưng đối với người thân kinh bách chiến như Chu Doãn Thịnh thì đây thậm chí còn không phải vết thương lớn. Hắn làm bộ làm tịch kêu la vậy chứ thực ra vẫn luôn theo dõi tình hình hai anh em đấu đá nhau thông qua 008. Cũng phải cảm ơn Tiết Thuỵ làm việc cẩn thận, trong phòng phẫu thuật đầy đủ mọi thiết bị, ngay cả hệ thống theo dõi phẫu thuật cũng không sót. Chỉ cần đèn mổ vừa bật, hệ thống theo dõi sẽ tự động vận hành, ghi lại mọi hình ảnh.
Hắn không ngờ vì cứu hắn, Tiết Tử Hiên có thể nắm lấy lưỡi dao không chút do dự. Anh ta không dám buông tay, vì một khi buông tay, mười ngón sẽ đứt đoạn, chỉ có thể cố gắng dồn Tiết Tĩnh Y vào góc tường. Tiết Tĩnh Y tuy rằng tàn nhẫn, nhưng chung quy không thể nào ra tay với Tiết Tử Hiên. Thấy kẽ ngón tay hắn liên tục tràn ra máu tươi, cô ta rốt cuộc tìm lại được lý trí, buông chuôi dao ra, ôm mặt oà khóc. Khóc một hồi, bệnh tim của cô ta lại tái phát, ngã lăn ra đất. Quản gia bị thương nặng ở bụng, vì mất máu quá nhiều nên đã rơi vào hôn mê. Cho dù ghét đứa em này thế nào đi chăng nữa, Tiết Tử Hiên cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta chết, đành cố nhịn đau chạy lên tầng tìm thuốc cho cô ta. Thấy một chuỗi dấu chân máu trải dài ra ngoài phòng khách, biết Tiểu Di an toàn, anh ta mới như trút được gánh nặng.
Anh ta nhét thuốc vào miệng Tiết Tĩnh Y, sơ cứu cho cô ta. Đợi tình hình của cô ta ổn định lại, Tiết Tử Hiên mới trượt dọc chân tường, ngã ngồi xuống đất. Mười phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, anh ta mỉm cười nói – “Báo ứng của nhà này đến rồi. Tĩnh Y, mày đã sẵn sàng chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...