Cao Sơn Ngưỡng Chỉ


Ngày hai mươi ba tháng năm, thời tiết quang đãng, trời trong gió nhẹ, là ngày thứ tư Lý Tư Diễm làm Hoàng đế, cũng là ngày đầu tiên ta bắt đầu làm việc.
Sáng sớm, ta đã bị Tố Hành cô cô lôi từ trên giường xuống.
Nàng ta vốn là nữ quan Tiên hoàng bồi dưỡng ra, chẳng biết tại sao quy hàng Lý Tư Diễm, ưu điểm lớn nhất là trung thành, trung thành như chó giữ nhà, trước mắt là người đứng đầu Tử Thần điện ngoại trừ Hoàng đế.
Mà hiện giờ, vị nữ quan đại nhân này dùng một loại vẻ mặt có thể nói là tuyệt vọng nhìn ta, giống như đang nhìn một đống rác rưởi không có thuốc chữa.
Bổn rác rưởi ngang tàng đối diện với nàng ta, một bước không nhường.
Nguyên nhân là ta từ chối mặc bộ cung trang cực kỳ khó coi kia, từ chối bôi dầu bôi tóc tỏa ra mùi hoa mộc, mà còn trào phúng cực kỳ cay nghiệt với kiểu tóc quái đản của nàng ta.
Thông qua một loạt những hành vi gây sự này, ta hy vọng khiến nàng ta hiểu, ta không giống những tiểu cung nữ ngoan như mèo dưới tay nàng ta.

Tính tình ta dữ dằn, không dễ chọc, chọc tới ta thì ngay cả vảy ngược của Hoàng đế cũng dám bóc.

Nàng ta là một tổng quản nho nhỏ có thể làm gì được ta?
Lịch sử nói cho ta, đấu tranh cường độ thấp là cách tốt nhất để tranh thủ quyền lợi.

Muốn tương lai tốt hơn thì phải tích cực thăm dò giới hạn của cẩu Hoàng đế.
Tố Hành thấy ta bướng bỉnh khó thuần, sắc mặt xanh xanh trắng trắng cực kỳ đặc sắc.

Nàng ta là cung nữ đứng đầu, người được trọng vọng, nhưng đối mặt với người đàn bà đanh đá không thèm đếm xỉa đến cái gì như ta thì cũng bó tay.
Những nữ nhân thâm cung này cũng không có ý tưởng gì sáng tạo, vừa gặp người không xử lý được là chỉ biết cáo trạng lên trên.
Nàng ta hằn học nhìn ta một cái, quay người đi vào thư phòng cẩu Hoàng đế.
Ta làm mặt quỷ có tính vũ nhục cực mạnh với nàng ta.
Chỉ một lúc sau, trên mặt chó giữ nhà đầy vẻ sảng khoái kích động, cẩn thận lấy ra một cây roi nạm bảo thạch trong ngăn tủ, từ từ đi về phía ta.
Nàng ta ra oai nói: "Thẩm nương tử, ta vốn không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng trong cung có quy củ trong cung, tuyệt đối không thể mặc cho ngươi coi thường kỷ luật, xúc phạm bệ hạ.

Bệ hạ cho phép ta sử dụng cây roi này uốn nắn sai trái của ngươi, hôm nay ta sẽ...!Á!"
Ta đột nhiên nổi khùng, chộp lấy cây roi của nàng ta, nhanh lẹ dứt khoát cho nàng ta một vụt vào mông.
Nàng ta đau đến la to một tiếng, cả người ngây ngẩn, ngã xuống đất nửa ngày không đứng lên, bờ môi run rẩy, đưa tay run run chỉ vào ta.
Ta áng chừng cây roi lòe loẹt kia, bật cười: "Thứ trông thì đẹp mà không dùng được, chẳng thuận tay tí nào.

Tố Hành cô cô, từ lâu ta đã muốn nói trông ngươi thật giống chó giữ nhà, không cắm thêm cái đuôi thì luôn thấy ngươi thiếu cái gì đó, không hoàn chỉnh."
"Thẩm Anh, người đàn bà điên này!" Nàng ta bị ta làm nhục đến sắc mặt trắng bệch, bò dậy định xé miệng ta.

Ta "hây" một tiếng, dồn khí đan điền, đạp người lên, quật ngã nàng ta xuống đất dễ như trở bàn tay.
Loại thục nữ tứ chi vô dụng đặc sản của Đại Minh cung như thế này, ta có thể một lúc đánh ba người mà không thở dốc.

Lúc còn bé bà đây được xưng là tiểu bá vương nắm đấm thép của An Ấp phường cũng chỉ cười ngắm gió mây nhé.
"Bắt nàng ta lại!" Tố Hành đánh không lại ta, tức hổn hển gào lên với thị vệ bên ngoài.
Ta không có ý định dây dưa nhiều, ném roi giơ tay đầu hàng.
Một thị vệ lập tức xông lên, bắt chéo hai tay của ta, giơ cao quá đỉnh đầu.
Ta ngoan ngoãn mặc hắn giơ, thầm nghĩ vị thị vệ ca ca này còn rất thương hương tiếc ngọc, dịu dàng hơn nhiều vị bẻ cánh tay ta trên Tuyên Chính điện ngày đó.
"Trọng địa Tử Thần điện không phải nơi cho ngươi giương oai!" Đáng tiếc, thị vệ ca ca dịu dàng nói lời chẳng dịu dàng chút nào.
Thấy Tố Hành còn muốn đi nhặt roi, ta hung dữ phi mắt dao về phía nàng ta.

Nàng ta sững sờ, ánh mắt dữ tợn, nắm chặt cán roi ra vẻ sắp đánh.

Ta bị khống chế, không thể nào tránh, đôi mắt híp lại, nhe hàm răng trắng hung dữ.
Hai nữ nhân như hai con dã thú hầm hè với nhau.
Lúc này, cửa thư phòng được mở ra từ bên trong, một lão thái giám cầm phất trần trong tay đi ra.
Sắc mặt thái giám này lãnh đạm, lông mày mờ nhạt, đuôi mắt rũ xuống, giống như một con chó già da thịt lỏng lẻo.
Ông ta nhướn mí mắt, nhìn ta một chút, lạnh lùng nói: "Im miệng, thứ ồn ào.

Bệ hạ tha cho ngươi vào Tử Thần điện hầu hạ không phải để ngươi tới làm gà gáy sáng."

Ta nhìn ông ta cảm thấy quen mắt, cẩn thận nhớ lại một hồi, hít sâu một hơi, đây chẳng phải lão thái giám hôm trước liên tiếp dẫn cha, nhị thúc và ca ca đi sao!
Lão thái giám kia lại buông mắt, nói: "Tố Hành lui ra đi.

Ngô đội trưởng, giải Thẩm Anh vào, bệ hạ muốn gặp nàng ta."
Dứt lời, ông ta quay người trở về phòng, để lại một đại nội thị vệ và hai nữ nhân hung dữ đối mặt với nhau trong điện.
Tố Hành không cam lòng trừng mắt nhìn ta một cái, căm hận khập khiễng rời đi.
"Thẩm nương tử, đắc tội rồi." Ngô đội trưởng nhận lệnh bên trên, chắp tay với ta, quát lên với nhóm tiểu thị vệ thủ hạ: "Lục soát người nàng!"
Vì một đống tiền án của ta, hắn tỏ ra cực kỳ cẩn thận, thậm chí ngay cả trâm gỗ cột tóc của ta cũng không tha.
"Cái này có gì mà thu?" Ta nói: "Thu rồi ta lấy cái gì cột tóc?"
Ngô đội trưởng thản nhiên nói: "Đề phòng vạn nhất."
Ta đành mặc hắn rút trâm gỗ của ta, lải nhải nói: "Ai da, ta há có lá gan hành thích vua? Vốn chính là bảo vệ tính mạng người nhà mới đồng ý tới làm Khởi cư lang.

Nếu quả thật động thủ với hắn, bọn họ có còn mạng nữa không?"
Người khác ta không dám nói, nhưng thím nhất định là người đầu tiên đánh bể cái đầu chó của ta trên đường hoàng tuyền.
Lý Tư Diễm dám giữ ta ở bên cạnh chắc cũng biết mặc dù ta mạnh mồm nhưng cố kỵ tính mạng người nhà, sẽ không có lá gan giết hắn.
Mà ở trong mắt Ngô đội trưởng, ta đã không còn có chút độ tin cậy nào, là yêu ma cản đường trong kiếp sống cu li của hắn.
Kiểm tra ba vòng trong ba vòng ngoài hoàn tất, hắn lại bắt chéo hai tay ta, ném vào Ngự Thư Phòng Lý Tư Diễm.
Lúc thị vệ ném ta vào cửa, Lý Tư Diễm đang xử lý công việc buổi sáng.
Hình như hắn vừa thức dậy chưa lâu, chỉ tùy tiện mặc một thân trường bào xanh biếc, đai lưng cũng không buộc tử tế, lộ ra y phục xanh nhạt bên trong, đang dùng một tư thế phóng túng ngỗ ngược cực kỳ không hợp với thân phận Hoàng đế ngồi trước bàn, biểu tấu bên cạnh chất đống như núi.

Câu nói đầu tiên khi thấy ta là: "Thẩm khởi cư lang, roi dùng thuận tay không?"
Hắn có vẻ không tức giận, sắc mặt như thường xem tấu chương, ngón tay cầm bút thon dài mà sạch sẽ, làm cho người ta hết sức tiếc hận, bàn tay đẹp đẽ như thế sao lại sinh ra trên người một tên súc sinh.
Ta thành thật hồi đáp: "Chỉ có mẽ ngoài, vật nào chủ nấy."
"Ồ." Hắn cười trầm: "Hay cho câu vật nào chủ nấy."
Hắn hỏi: "Tại sao ngươi không mặc y phục Tố Hành đưa cho ngươi? Nếu không thích, sao không bảo Tố Hành đổi cho bộ khác?"
"Ngươi cho ta nhậm chức Khởi cư lang lục phẩm, lẽ ra phải mặc quan phục lục phẩm và khăn chít đầu, nàng ta cho ta mặc cái thứ quỷ gì?"
"Làm sao bây giờ? Chỗ này của trẫm không có quan phục nữ tử."
Hắn cười càng thêm xán lạn: "Ngươi đã không thích cung trang vậy thì trẫm không làm khó, ngươi khỏi cần mặc cái gì nữa.

Tố Hành qua đây, lột y phục nàng ta đốt đi, chỉ để lại quần áo trong."
Ta giận tím mặt, nói bằng giọng chói tai: "Được lắm! Ngươi cứ việc chọc ghẹo ta đi.

Hôm nay ta sẽ mặc áo lót theo ngươi vào triều, để quần thần trên triều nhìn xem, tân Hoàng đế của bọn họ là tên đại hôn quân không cho Khởi cư lang mặc y phục!"
Hắn gác bút sang một bên, hai tay bế má, ung dung nói: "Ngươi nói đúng, trẫm chính là tuyệt thế hôn quân người trước chẳng thấy ai, người sau thì chưa thấy¹.

Trẫm xấu xa, không chỉ thích giết Sử quan, còn không thích cho Khởi cư lang mặc y phục.

Tố Hành ngơ ra đó làm gì, đồ lót của nàng ta cũng lột xuống."
(1) Trích bài thơ "Đăng U châu đài ca" của Trần Tử Ngang, bản dịch của Tương Như.
Ta quá sợ hãi, kích động gào thét với Tố Hành: "Ngươi dám động vào ta!"
Lý Tư Diễm lạnh nhạt nói: "Nếu Thẩm khởi cư lang không thích Tố Hành, vậy thì để thị vệ trước điện làm thay đi.

Giờ vào triều sắp đến rồi, đừng để trẫm chờ quá lâu."
Quả đấm của ta nắm chặt rồi buông ra, trước mắt tối sầm, vết thương trên trán lại đau nhức, là bị Lý Tư Diễm làm tức.
Bàn về vô liêm sỉ không biết xấu hổ, thiên hạ này không ai có thể thắng được Lý Tư Diễm coi trời bằng vung.

Cái gì mà dáng vẻ nhân nghĩa đạo đức của quân vương, trong mắt hắn tất cả đều là chó má.
Hắn có vẻ cực kỳ thích nhìn bộ dạng tức giận cay cú của ta.

Hắn buông bút xuống, hết sức chuyên chú thưởng thức sự túng quẫn của ta, đôi mắt hồ ly sung sướng híp lại, vừa thưởng thức còn vừa châm chọc nói: "Thẩm khởi cư lang, ngươi cho rằng Tử Thần điện của trẫm là Sử quán nhà ngươi, mặc ngươi làm loạn sao? Ta nói rồi, tính tình ngươi càng cứng, ta càng thích nghiền nát sự kiêu ngạo của ngươi.

Nhưng mà ngươi sức sống dồi dào thú vị hơn nhiều bộ dạng nửa sống nửa chết mấy ngày trước, trẫm thích."

"Lý Tư Diễm, ngươi...!cái tên cẩu tặc này." Ta cắn răng nói.
"Chửi hay lắm." Hắn vỗ tay tán thưởng: "Mắng trẫm đến sảng khoái tinh thần, như nghe tiếng tiên.

Mắng vài tiếng nữa đi, trẫm dán nó lên tường, sớm tối nhìn xem, quá tuyệt."
Ta đứng tại chỗ thở hổn hển hồi lâu, không chỉ trán đau nhức, ngực cũng đang đau.
Quả thực không giây phút nào ta không muốn nhào tới vặn rơi đầu chó của hắn, nhưng nghĩ đến thím và Tiểu Xuyên, chỉ có thể nén thù hận và phẫn nộ, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Trong tiếng cười ha ha của cẩu Hoàng đế, ta khuất phục rồi, mặc cho các cung nữ tròng cho ta một bộ cung trang thùy mị nhu thuận, vô số dây lụa tung bay.
Ta trong gương đồng trông không còn thiết gì nữa.
Nhị thúc ta từng nói, lễ chính là khuôn phép, lễ phục chính là lồng giam, trói buộc người ta trong từng tấc vải vóc, ngày ngày như thế còn mệt nhọc tâm chí hơn so với xiềng xích.
Cung trang hạn chế bước chân của ta, khiến cho ta chỉ có thể đi bước nhỏ rất chi là ỏn ẻn.

Ta hoang mang liếc nhìn cung nữ cầm gương bên cạnh, không nhịn được hỏi nàng: "Tỷ, tỷ mặc y phục này làm việc như thế nào mà không bị rách vậy?"
Ta hỏi thật lòng, cung nữ kia lại cho là ta đang đùa giỡn nàng, khuôn mặt nhỏ xanh mét, đi mất.
Ta:...Thôi vậy.
Khi ta lê váy áo vướng víu đi bước nhỏ đến chuẩn bị đi làm, Lý Tư Diễm đang thay triều phục của hắn.
Đối diện với triều phục Hoàng đế kết cấu phức tạp, tầng tầng lớp lớp, trông hắn còn bực bội hơn ta.
Ta cười phụt một tiếng khoái chá, cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn giũ giũ tay áo, hờ hững quay lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy ta đứng ở cửa.
Rõ ràng hắn sững sờ một chút, trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, chậm rãi đi tới, nhấc cằm ta tỉ mỉ quan sát một phen.
Một ngón tay quệt qua khóe môi tô son của ta, thậm chí còn vô tình hoặc là cố ý ma sát một chút.
Ta buồn nôn hết sức, ra sức quay đầu đi.
"Không tệ." Hắn xoa xoa ngón trỏ, để lại một vết màu đỏ ửng trên chiếc khăn trắng tinh, rồi lại nhét khăn vào trong ngực, gật gù bình luận: "Đúng là người đẹp vì lụa, tướng mạo bình thường như ngươi chỉnh trang một chút cũng có mấy phần phong thái của nữ quan quốc triều."
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ bình thường của ta.

Mấy lần trước, nếu không tóc tai bù xù như chó dại thì cũng là quấn vải trắng như ma nữ, chỉ có lần này miễn cưỡng giống hình người.
Ta sờ lên khuôn mặt hình người của mình, kết quả không cẩn thận gảy rơi hoa điền² dán trên mặt.
Quá xấu hổ.
Cung nữ trang điểm cho ta tuyệt vọng quay đầu đi.
Đúng lúc Lý Tư Diễm bắt gặp, vươn tay ra lột nốt hoa điền bên kia của ta xuống, tiện tay ném lên bàn, nói: "Ngươi dán cái thứ này thật khó coi, còn chẳng bằng không dán."
Có lẽ đây là câu đầu tiên Lý Tư Diễm nói tiếng người với ta ngày hôm nay.
"Cầm bút mực theo trẫm vào triều." Hắn liếc xéo ta, cười cợt nói: "Thẩm khởi cư lang, chẳng phải ngươi là Sử quan thế gia, tài học xuất chúng sao? Vậy đợi lát nữa trẫm nói cái gì, ngươi phải ghi nhớ tất cả.

Nếu như ngươi dám để sót một chữ thì bô của trên dưới Tử Thần điện đêm nay đều do ngươi đi đổ."
Tới rồi tới rồi, hoạnh họe tới rồi.

"Được." Ta đồng ý ngắn gọn.
Tên Lý Tư Diễm này cực ghi thù, hôm trước trên Tuyên Chính điện ta mắng hắn là đồ đổ bô trong Dịch Đình bị hắn nhớ kỹ, hôm nay cố tình mang cái này ra để xử lý ta.
Có lẽ là ta đồng ý quá sảng khoái, ngược lại hắn không vui, sắc mặt bỗng chốc nham hiểm sắp đòi mạng.

Nửa buổi, hắn mới hừ một tiếng từ lỗ mũi, sải dài một bước, ngạo mạn đi qua bên cạnh ta.
Ta không hề che giấu trợn trắng mắt.
Hứ, cẩu Hoàng đế sáng nắng chiều mưa.
***
Khởi cư lang bên cạnh Hoàng đế sẽ chia ra hai vị trí, trái ghi chép lời nói, phải ghi chép sự việc.

Thế nhưng Lý Tư Diễm vừa mới đăng cơ chưa được mấy ngày, còn chưa phân phối đủ người, cho nên hiện giờ chỉ có một mình ta, một tay ôm hết lời nói và sự việc, một phần tiền lương làm hai phần việc.

Ta không còn thiết gì thở dài, nhìn văn võ bá quan ngồi đầy sảnh đường trước mặt, trong lòng lại bắt đầu sầu muộn.
Vốn dĩ tưởng rằng một ngày nào đó, ta sẽ lấy thân phận biên soạn đứng trong hàng ngũ triều hội, nhưng ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ, lần đầu tiên vào Tuyên Chính điện là ta mắng chửi Hoàng đế trên triều, lần thứ hai vào Tuyên Chính điện, ta ngồi vào vị trí Khởi cư lang, viết khởi cư chú cho cẩu Hoàng đế hôm trước ta mắng.

Đây là cái cuộc đời chó má gì.
Huống hồ viết khởi cư chú cho Lý Tư Diễm là một việc rất rất khổ nhục.

Đầu óc hắn linh hoạt, tốc độ nói nhanh, giống như cái nỏ bắn liên tục, giáo huấn nhóm lão văn thần trên triều đường đầu đầy mồ hôi, ai nấy giận mà không dám nói.
Đây chính là tác dụng mang ta vào triều, ta giống như cây roi có sẵn uy lực bày bên cạnh cẩu Hoàng đế.

Đám quần thần vừa thấy ta là nhớ lại hành vi lập uy ác liệt giết liền ba Sử quan của cẩu Hoàng đế, cho nên muốn trái ngược ý hắn, trước tiên cũng phải cân nhắc trong lòng một phen.
Ngay cả một tiểu nương tử trẻ tuổi cũng không buông tha, Hoàng đế này nhỏ nhen bao nhiêu!
Ngoại trừ tác dụng giết gà dọa khỉ, ta còn là một công cụ nghe viết không có tình cảm, ngồi một bên vung ngòi bút như bay, ghi hết tất cả một đống lời nhảm nhí của cẩu Hoàng đế.
Những quả rắm cẩu Hoàng đế thả³ quả nhiên vừa thối vừa dài, ta viết đến cổ tay đau nhức.
(3) Ý là những lời thốt ra.

Có câu "có rắm mau thả" nghĩa là "có lời gì thì mau nói".
Nhưng ta ghi lại rồi mới phát hiện, ngôn từ Lý Tư Diễm dùng có thể nói là thô tục, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy trợ từ ngữ điệu ta còn chưa từng nghe, theo ta phân tích cũng đều là từ ngữ không mấy sạch sẽ.
Ta đoán trong những năm hắn ở Dịch Đình, khả năng không được tiếp thu giáo dục đứng đắn của Hoàng tử.

Cho dù sau này liều mạng bắt kịp, thói quen ngôn ngữ vẫn ngầm phản ánh xuất thân thấp hèn của hắn.
Đến lượt người như vậy làm Hoàng đế, ta thấy vận số bổn triều sắp cạn rồi.
Lúc ở trên triều, hắn liên tục quay đầu nhìn ta, xem ra hắn cực kỳ chờ mong đêm nay ta đi đổ bô cho Tử Thần điện.
Ta không nói năng gì đưa một xấp chữ thảo⁴ cho hắn.
(4) Chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa.
Hắn cầm lấy lật xem từng tờ.
"Ngươi viết cái gì đây? Trẫm chưa từng nói những lời này." Hắn giơ bản thảo lên, châm chọc nói: "Xem ra Sử quan thế gia cũng chỉ có thế."
Lúc đầu ta đã chuẩn bị tan làm đi ăn sáng, nghe xong lời này, tức đến không còn khẩu vị.
Có lý nào lại như vậy, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục năng lực nghiệp vụ của ta.
Ta lập tức đứng dậy, chỉ vào trang giấy kia cãi lại: "Ta nhớ không nhầm thì chính ngươi nói với Tể tướng đại nhân "Được, tên là Trương Lê đúng không, ta thấy Lại bộ còn có chức vị, vậy thì để hắn lấp chỗ trống Lại bộ Thị lang đi." Ta viết "Nói rằng: Được, chuẩn cho Trương Lê nhậm chức Lại bộ Thị lang" không có bất cứ vấn đề gì."
Lý Tư Diễm thái độ bình thản, đốt ngón tay đẹp đẽ hơi dùng lực, xé mấy lần trang giấy ta vất vả viết xong thành mảnh nhỏ, tùy tiện quăng vào cái sọt đựng giấy lộn.
"Trẫm nói nhiều như vậy, ngươi lại chỉ ghi mấy chữ này, ăn bớt ăn xén, thái độ không nghiêm túc.

Viết lại đi, nhớ kỹ một chữ cũng không được để sót."
Ta sững sờ nhìn văn chương của ta bị xé nát, từ từ rơi xuống giống như tuyết rơi, trợn mắt không dám tin.

Ta bỗng hồi thần, cả giận nói: "Không phải ngươi bảo ta viết khởi cư chú sao? Tại sao còn muốn xé nó!"
"Trẫm nói phải ghi từng câu từng chữ, ngươi đã không làm theo quy củ, vậy đương nhiên phải xé mới được." Hắn lười biếng nói.
Ta tức giận đến không biết lựa lời: "Ai dùng tiếng thông tục viết sử? Lý Tư Diễm, có phải ngươi ở trong Dịch Đình hoàn toàn không đọc sách hay không? Dù gì cũng là một Hoàng tử, tại sao ngay cả điều này cũng không biết?"
Vừa nghe đến hai chữ Dịch Đình, vẻ mặt ung dung của Lý Tư Diễm lập tức tan thành mây khói, biến thành một khuôn mặt u ám.
Hắn tóm chặt vạt áo trước của ta, từ từ nhấc ta lên, lãnh đạm nói: "Câm miệng."
Cung trang vốn bó chặt, ta bị xách đến khó thở, nhưng vẫn cố chấp xát muối lên vết thương của hắn: "Ngươi từng đọc Tứ thư Ngũ kinh chưa? Ngươi từng đọc mười ba đời sử chưa? Những từ ngữ ngươi nói trên triều rõ ràng là một tên lưu manh đường phố thô tục, nào có dáng vẻ của người từng đọc sách.

Bảo ta ghi từng từ từng chữ? Cũng không sợ lưu truyền xuống bị người đời sau chế nhạo."
Hắn sát lại gần ta, cười nói: "Trẫm nói chuyện thô tục, làm người ta chế nhạo? Đáng tiếc, cha huynh ngươi đọc vạn quyển sách, nhưng vẫn kết liễu trong tay người thô thiển như trẫm."
Đây là vết thương mới nhói tận xương của ta, khó khăn lắm mới kết vảy một chút, lại bị hắn tàn nhẫn bóc ra.

Ta hận muốn chết, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: "Ngươi không thích nghe có đúng không...!Ta càng muốn nói...!Cẩu Hoàng đế lạm sát vô tội...!Tội phụ Dịch Đình..."
Ta mới nói được hai chữ "Dịch Đình", bờ môi run run bỗng ngừng lại, lý trí mới mất đi lại tuôn trở về thân thể ta như thủy triều.
Ta nhớ tới lúc thím tiễn biệt ta, than thở dặn dò ta, bảo ta đừng có nhắc tới mẹ Lý Tư Diễm trước mặt hắn nữa.

Đây là vảy ngược của hắn, nếu hắn giận điên lên, mạng cả nhà chúng ta đều chưa chắc giữ được.
Trong chớp mắt, ta dừng cương trước vực, cố nuốt lại trong bụng câu "cẩu tạp chủng tội phụ Dịch Đình sinh".
Nhưng vẫn là quá muộn, hắn đoán được ta muốn mắng cái gì, tay giữ cổ ta dần dần dùng sức.

Trong tiếng hít thở chật vật của ta, mặt hắn không cảm xúc kề sát gần ta, trong mắt tràn đầy tàn bạo không thể kiềm chế được, phản chiếu khuôn mặt thống khổ của ta trong đó.
Hắn siết chặt hô hấp ta, nói khẽ: "Thẩm Anh, là trẫm quá dung túng ngươi, để lời hỗn hào nào ngươi cũng dám nói ra ngoài."
Ý thức của ta đã hơi mơ hồ, vào thời khắc sắp chết, toàn thân bộc phát sức lực kinh người, liều mạng giãy giụa.

Hắn bị ta đá trúng một cước lại không thèm để ý, tay bóp cổ ta không thả lỏng chút nào.
"Ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi đang suy nghĩ gì sao? Từ sáng sớm ngươi đã năm lần bảy lượt làm ầm ĩ, chẳng qua chỉ là đang thăm dò giới hạn của trẫm, xem trẫm có thể khoan nhượng ngươi được mấy phần, có đúng không?"
Ta ngừng giãy giụa, ngơ ngác như bị sét đánh.
Hắn nở nụ cười, mắt hồ ly híp lại thành đường, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy.
"Trẫm vốn muốn tùy theo ngươi, nhưng bây giờ không muốn nữa.


Đã thích Dịch Đình như vậy, trẫm đưa ngươi đến đó trải nghiệm một lần, để Thẩm biên soạn cao cao tại thượng cũng nếm thử cúi mình trước kẻ khác, tay đầy ô uế là cảm giác thế nào."
Dứt lời, hai tay hắn thả lỏng, lạnh lùng bổ sung: "Đi Dịch Đình, để Hạ Phú Quý sắp xếp cho ngươi việc đổ bô, để cho ngươi cũng làm người thô tục, như vậy chủ tớ chúng ta mới xứng."
Hắn nói xong, cuối cùng cũng thu tay về, gông cùm trên cổ rời đi, lượng lớn không khí mới mẻ một lần nữa tràn vào phổi ta.
Hai chân ta mềm nhũn, ngồi quỳ trên đất che cổ họng, ho khan dữ dội như người chết đuối, ho đến khi đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nước mắt sinh lý trào đầy mắt, ta dần dần không nhìn rõ sắc mặt Lý Tư Diễm.
Ta khàn khàn nói: "Ngươi..."
Cẩu Hoàng đế chỉ thẳng ra ngoài cửa, buông mắt nói: "Được rồi, nhân lúc trẫm còn cho ngươi hít thở, cút mau lên đi."
Nghe hắn hạ lệnh xong, hai thị vệ hầu ở bên cạnh từ lâu nhanh nhẹn dựng ta dậy, kéo ta như tha một cái bao bố, ném ta ra Tử Thần điện.
Trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, ta vô thức nhìn về phía Lý Tư Diễm, nhìn thấy hắn sải chân trở về đại điện, lẳng lặng đứng đó hồi lâu, đột nhiên cầm một chiếc bình sứ ném mạnh xuống đất.
Ta vừa ho khan, vừa cảm giác được vô cùng rõ ràng, hình như người này bị ta chọc giận.
***
Cứ như vậy, dưới cơn nóng giận của cẩu Hoàng đế, ta bị phạt đi Dịch Đình.
Dịch Đình, tên đầy đủ là Dịch Đình cung, là chỗ cải tạo lao động đệ nhất Trường An, mang ác danh căn cứ thu nhận phi tần thất thế.
Bây giờ ta cũng coi như một danh nhân, toàn bộ Dịch Đình đều nghe nói đến sự tích vẻ vang của ta: Tiểu nương tử đanh đá xuất thân từ Thẩm gia nhiều đời làm Sử quan, chửi Đương kim Thánh thượng như tát nước trên Tuyên Chính điện, bị Thánh thượng phạt làm Khởi cư lang mười lăm năm, nhưng vì làm Thánh thượng tức giận mà lại bị phạt vào Dịch Đình đổ bô.
Nhóm cung nữ thái giám nhao nhao cảm thán: Tiểu cô nương này thảm đúng là thảm thật, nhưng tìm đường chết cũng là tìm đường chết thật.
Thị vệ xách ta vào phòng Tổng quản, bảo tên sai vặt đi gọi Tổng quản đại nhân.

Tên sai vặt đi đứng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã dẫn một thái giám ăn mặc chỉn chu đến.
Tên sai vặt cực kỳ nịnh bợ, liên tục nói: "Mời Hạ đại nhân."
Hạ đại nhân kia rất là hưởng thụ, "ừ" một tiếng, nhấc chân bước vào phòng, đột nhiên trông thấy mặt của ta, chân hắn trượt đi, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất.
Ta liếc mắt, ô, Hạ Phú Quý, lại là thằng cháu rùa này.
"Anh...!khụ khụ, vị này không phải Thẩm khởi cư lang sao? Tại sao đột nhiên tới Dịch Đình này của ta, bệ hạ như vậy là..."
Hắn nhìn ta chằm chằm, lắp bắp hỏi hai thái giám sau lưng ta, không xác định được có cần đỡ ta dậy không.
Thái giám đằng sau ta kể lại sơ lược một lần hành vi tìm đường chết của ta.
Vỏn vẹn vài câu, lượng tin tức kinh người.
Hạ Phú Quý càng nghe càng chấn động, đến cuối cùng miệng to đến có thể nhét một quả trứng gà, bàn tay vươn ra đỡ ta cũng mượt mà thu về.
"Ý của bệ hạ là để Thẩm khởi cư lang đổ bô trong Dịch Đình tự kiểm điểm, đến khi nào nghĩ thông suốt mới cho ra ngoài.

Cụ thể sắp xếp thế nào tùy Hạ đại nhân định đoạt." Thị vệ nói.
"Ta định đoạt?" Hạ Phú Quý được sủng mà lo.
"A, ta hiểu rồi." Hắn ta là cao thủ mượn gió bẻ măng, lập tức vỗ ngực, tỏ thái độ căm phẫn sục sôi, nói: "Tiện phụ này dám cả gan xúc phạm Thánh thượng, đúng là lớn mật quá thể.

May nhờ Thánh thượng nhân đức mới cho nàng ta đến Dịch Đình đổ bô tự kiểm điểm.

Hai vị đại nhân yên tâm đi, phạm phụ này đến Dịch Đình của ta tuyệt đối không để cho nàng ta còn có cơ hội gây sóng gió!"
"Như vậy thì tốt." Thị vệ chắp tay nói: "Người đã đưa đến, chúng ta không quấy rầy đại nhân nữa, xin cáo từ trước."
"Hai vị đi thong thả." Hạ Phú Quý vẫy khăn tay nhỏ của hắn lên.
Đưa tiễn hai thị vệ đại ca xong, ta và Hạ Phú Quý mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
Cuối cùng, Hạ Phú Quý đuổi hạ nhân ra, khô khốc nói với ta: "Muội muội, ngươi đang làm gì vậy chứ?"
Ta trừng mắt nói: "Ai là muội muội của ngươi, bà đây là tổ tông của ngươi."
Hạ Phú Quý tính tình tốt, biết nghe lời: "Được, ngươi là tổ tông của ta."
Ta nghẹn cục tức, lại oán giận nói: "Da mặt thật dày, tổ tông cũng gọi được ra miệng, quả không hổ là nô tài tốt của Lý Tư Diễm."
Hạ Phú Quý biết ta miệng tiện nên cũng không giận, cởi trói cho ta, nói: "Bà cô nhỏ của ta ơi, ngươi tức ta cũng không sao, nhưng tội gì ngươi phải trêu chọc vị Tử Thần điện kia.

Lúc y ở Dịch Đình chính là người có thù tất báo, bây giờ làm Hoàng đế càng trở nên tâm tình khó lường, ngươi chọc y há có quả ngon để ăn? Gần vua như gần cọp, thu lại tính tình con lừa của ngươi đi."
Ta cũng biết hắn khuyên ta là muốn ta sống tốt một chút, nhưng vẫn là nuốt không trôi cục tức này, oán hận nói: "Cẩu Hoàng đế bắt nạt người, dưới gầm trời này nào có đạo lý người bị ăn hiếp đi lấy lòng người ăn hiếp!"
Hạ Phú Quý sợ đến giật mình: "Ngươi mắng nhỏ chút, bị nghe được thì không xong đâu!"
Hắn ta lại tiếp tục thở dài: "Anh Anh, ngươi không sống ở trong cung nên không biết, tiến vào cánh cửa kia rồi, đạo lý trên đời này tất cả đều không có tác dụng, không ai có thể thẳng lưng mà sống.

Cho dù là tôn vị Tể tướng gặp Hoàng đế cũng phải quỳ, duy chỉ có ngươi muốn đứng, ở đâu ra chuyện tốt như vậy?"
Ta quay đầu sang chỗ khác, nói: "Ta đã hết sức nhẫn nại, nhưng hắn xé khởi cư chú ta viết, hoạnh họe ta đủ đường, ta nhất thời không nhịn được mới..."
Hạ Phú Quý cuống lên: "Chỉ vì việc này? Muội muội ngoan của ta, ngươi đúng là một chút ấm ức cũng không chịu được!"
———
(2) Hoa điền: bông hoa dán trên trán.

(Truyện này cũng bối cảnh thời Đường.)
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui