Thấy Hàn Ứng Tuyết một bộ dáng tràn đầy tự tin, Triệu Tử Văn trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.Hắn cho rằng hôm nay là hắn giúp nàng, hiện tại ngẫm lại, có lẽ nàng căn bản là không cần trợ người khác giúp.Tuy rằng cái tiểu nữ oa trước mặt vẫn còn nhỏ, nhưng Triệu Tử Văn lại cảm thấy trên người nàng lộ ra một cổ lực lượng vô cùng to lớn.Đặc biệt là giờ phút này Hàn Ứng Tuyết đứng ở trước mặt hắn, có một loại bễ nghễ thiên hạ, hương bị bất cần đời.Triệu Tử Văn xem có chút ngây ngốc." Được rồi, ngươi đừng đứng ở đó nhiều lời, ta còn muốn trở về nấu cơm nữa!”Triệu Tử Văn gật gật đầu, “Ngươi chậm một chút a!”Hàn Ứng Tuyết trợn mắt liếc Triệu Tử Văn một cái, nói: “Biết rồi, thật dài dòng!”Nói, liền hướng về phía nhà mình đi tới.Triệu Tử Văn đứng ở phía sau Hàn Ứng Tuyết, nhìn thân ảnh bị hoàng hôn kéo dài trên mặt đất của Hàn Ứng Tuyết, bước chân hắn lại không thể động đậy.Đợi Hàn Ứng Tuyết biến mất ở phía cuối đường, Triệu Tử Văn mới từ từ thở dài, xoay người rời đi.Hàn Ứng Tuyết đem cá đặt xuống, đổ nước trong thùng vào lu nước.
Dặn dò Hàn Ứng Hà rửa sạch rau xanh, đem cơm bắt lên bếp, lại cầm lấy thùng gỗ chuẩn bị lại đi gánh mấy thùng nước trở về.“Tuyết Nhi, ngươi đi đâu nha?” Triệu Khải Sơn từ trong phòng ra tới, vẻ mặt quan tâm hỏi.“Gánh nước!”“Ta đi giúp ngươi!” Triệu Khải Sơn nói, cũng đi theo Hàn Ứng Tuyết ra khỏi nhà.Hàn Ứng Tuyết liếc liếc mắt nhìn Triệu Khải Sơn một cái, “Trên người của ngươi còn có thương tích, ngoan ngoãn ở nhà đợi đi!”“Ta không có việc gì……”“Đừng cùng ta nói lời vô nghĩa, kêu ngươi đợi ở nhà thì ngươi liền đợi đi!” Hàn Ứng Tuyết trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.Trên người hắn miệng vết thương còn chưa lành, nếu là dùng sức lực, rất có thể sẽ bị vỡ ra, đến lúc đó nàng lại phải chiếu cố hắn, nàng cũng không có thời gian rãnh rỗi để làm mấy việc đó.Triệu Khải Sơn tròn mắt đen nhánh như sao trời chuyển động một chút, khóe miệng gợi lên một nụ cười, giống như hoa nhài, tươi mát thanh tao.Tuyết Nhi nhất định là quan tâm hắn! Triệu Khải Sơn trong lòng vui sướng.Đợi Hàn Ứng Tuyết gánh mấy thùng nước trở về, sắc trời đã hoàn toàn đen.Đem cá mổ bụng, rửa sạch, liền vào phòng bếp.Cũng may cơm bắt lên bếp đã sắp chín.
Rau xanh cũng được rửa sạch được đặt ở một bên.Hàn Ứng Hà làm trợ thủ, Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ như cũ phụ trách củi lửa.Hàn Ứng Tuyết trước xào một nồi rau xanh, tiếp đó đem cá đã tẩy sạch đi ướp gia vị.“Tỷ, chúng ta đêm nay ăn cá sao?”Mấy cái đệ muội nhìn thấy cá đã được tẩy sạch, hai mắt tỏa sáng.Lại có thể được ăn ngon!“Hắc hắc, đêm nay tỷ bộc lộ tài năng nấu một nồi cá kho cho các ngươi ăn!”Mấy cái đệ muội nghe xong, rất là hưng phấn, mấy cặp mắt nhìn chằm chằm động tác trên tay của Hàn Ứng Tuyết.Hàn Ứng Tuyết múc mấy muỗng dầu hạt cải, đổ vào nồi, đợi dầu nóng lên, đem một con cá ném vào.“Xuy lạp ——” một tiếng, khói dầu xông ra, dầu trong nồi bắn ra vài giọt.“Ứng Hà, mau cách xa một chút, đừng để dầu bắn lên người!”“ Được, được——” Hàn Ứng Hà ngoan ngoãn xê dịch thân mình.
Lại như cũ không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác trên tay Hàn Ứng Tuyết.Không biết vì sao, Hàn Ứng Hà lại cảm thấy bộ dáng lúc nấu ăn của tỷ tỷ nhà mình đặc biệt đẹp.
Rõ ràng là động tác rất đơn giản, lại có thể nấu ra mấy món ngon đến như vậy.Trong dầu trong nồi làm hai mặt bên của cá vàng rượm, Hàn Ứng Tuyết lại cầm một con cá khác ném vào.Chờ tới lúc cá đã chiên tốt, liền đem cá vớt lên, gác ở trên mâm.Trong nồi lại đổ thêm một ít dầu hạt cãi, sau khi dầu nóng lên, đem hành tỏi, hoa tiêu, gừng đã chuẩn bị tốt đổ vào trong nồi đảo đảo, sau đó lại đổ một ít rượu, nước tương, múc một gáo nước đổ vào.
Liền đóng nắp nồi lạiChờ nước trong nồi rút hết, mới thả hai con cá vào.“Ứng Văn, mau bỏ thêm củi vào cho lửa lớn lên!” Hàn Ứng Tuyết phân phó nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...