Tới thời điểm nấu cơm chiều, Hàn Ứng Tuyết thấy nước trong lu đã thấy đáy, chuẩn bị đi gánh thêm mấy thùng nước trở về.
Rau xanh xào buổi trưa ăn đã hết, cũng may rau xanh Hồ Tiểu Lệ cho cũng còn nhiều, buổi chiều còn có thể xào được một đĩa nữa.
Đáng tiếc canh gà hầm giữa trưa ăn còn không nhiều lắm, buổi tối còn phải cấp Triệu thị một bát cũng chả còn bao nhiêu.
Thời điểm đi gánh nước, thuận tiện bắt một con cá trở về, nấu một nồi cá kho cũng không tồi.
Tìm một cái cây dài, đem một đầu vót nhọn, Hàn Ứng Tuyết liền xách theo thùng gỗ đi tới bờ sông.
Tới gần chạng vạng, gió thổi nhè nhẹ, trong không khí truyền tới một cổ mùi hương của cỏ cây xung quanh, vô cùng thoải mái.
Hàn Ứng Tuyết thảnh thơi đi tới bờ sông, múc một xô nước, lại cầm gậy gỗ đâm vào trong lòng sông vài phát.
Chỉ chốc lát sau, liền bắt được hai con cá quế, nhìn trọng lượng, cũng đủ cho bọn họ ăn.
Đem dây cỏ cột chặt hai con cá quế, xách ở trên tay, một cái tay khác xách theo thùng gỗ, quay đầu đi về nhà.
Một chiếc xe ngựa từ ngoài cửa thôn chạy tới.
Triệu Tử Văn vén rèm vải lên, nhìn ra bờ sông.
Hình ảnh bản thân mấy ngày trước ngã vào sông lại hiện lên.
Theo đó trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Hàn Ứng Tuyết.
Triệu Tử Văn nhẹ giọng thở dài một hơi, cảm thấy chính mình có lẽ là bị bệnh, những ngày gần đây trong đầu luôn nghĩ về Hàn Ứng Tuyết.
Cái tiểu nữ tử kia, có cái gì mà để mình phải nhớ về nàng ta?Ở tại thời điểm Triệu Tử Văn vẫn còn đang ngây ngốc, Hàn Ứng Tuyết xách theo cá quế cùng thùng gỗ lảo đảo lắc lư đi ngang qua xe ngựa.
Triệu Tử Văn theo bản năng đối với xa phu hô: “Mau dừng xe, mau dừng xe!”Thấy xe ngừng, Triệu Tử Văn gấp không chờ nổi vội vàng nhảy xuống, đuổi theo Hàn Ứng Tuyết.
“Chờ một chút, chờ một chút!”Hàn Ứng Tuyết nghe thấy phía sau có người gọi mình, giọng nói có chút quen thuộc.
Ai vừa mới kêu nàng?Hàn Ứng Tuyết bước chân dừng một chút, hướng phía sau nhìn lại.
Thấy Triệu Tử Văn đang thở hổn hển triều chạy tới.
Lại là cái tên thư sinh vô dụng này.
Hàn Ứng Tuyết cong cong khóe miệng, đối với Triệu Tử Văn đang đứng trước mặt nàng không khách khí hỏi: “Uy, ngươi kêu ta làm gì?”Triệu Tử Văn bị Hàn Ứng Tuyết hỏi như vậy, ngây ngẩn cả người.
Mới vừa rồi trong đầu hắn chỉ nghĩ muốn nàng dừng lại, thế nhưng tìm nàng làm gì, chính hắn cũng không biết.
Hàn Ứng Tuyết trợn mắt liếc Triệu Tử Văn một cái, gia hoả này, gọi nàng xong, lại đứng ở trước mặt nàng sững sờ, hỏi chuyện cũng không đáp lại một tiếng.
Hàn Ứng Tuyết khóe miệng trùng xuống, đôi mắt ở trên người Triệu Tử Văn quét một vòng, tức giận nói: “Không có việc gì, vậy ta đi trước!”“Chờ, chờ một chút……” Triệu Tử Văn có vẻ có chút sốt ruột.
Thấy Hàn Ứng Tuyết dừng bước, Triệu Tử Văn trái tim vốn đang hoảng sợ, mới thả lỏng một ít.
“Ngươi rốt cuộc tìm ta làm gì, ta còn muốn trở về nấu cơm nữa!” Hàn Ứng Tuyết có chút bất đắc dĩ nói, gia hoả này, thật kỳ quái!“Cái kia…… Cái kia……” Triệu Tử Văn tròng mắt xoay chuyển, “Hồ đại thẩm không đi tìm ngươi gây phiền toái đi?”Mộc thị?Hàn Ứng Tuyết mày nhíu lại một chút, nhìn chằm chằm mặt Triệu Tử Văn, gia hỏa này làm sao mà biết được?Triệu Tử Văn bị ánh mắt nóng rực của Hàn Ứng Tuyết nhìn chằm chằm đến, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Ngươi làm sao mà biết được?” Hàn Ứng Tuyết hỏi.
Triệu Tử Văn lại ngây ngẩn cả người, hắn cũng không thể đem sự tình hôm nay nói ra đi……“Ta…… Ta nghe người khác nói……” Triệu Tử Văn nhỏ giọng nói.
Hàn Ứng Tuyết không khỏi cười nhạo một tiếng, cười nói: “Thật đúng là không nghĩ tới nha, ta cho rằng Triệu đại công tử một lòng chỉ đọc sách thánh hiền đâu, không nghĩ tới cũng bát quái giống mấy cái phụ nhân tỏng thôn!”Triệu Tử Văn biết Hàn Ứng Tuyết đang giễu cợt hắn, gương mặt càng thêm đỏ bừng.
“Nàng không có đi tìm ta gây phiền toái!” Hàn Ứng Tuyết thấy hắn tựa hồ có chút quan tâm nàng, liền bồi thêm một câu.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……”“Hừ, cho dù nàng ta có tìm ta gây phiền toái, lão nương cũng không sợ!” Hàn Ứng Tuyết giơ giơ nắm tay.
Nàng cũng không phải là cái người ăn chay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...