Vương Đại Lỗi nhìn Hàn Ứng Tuyết trên mặt tươi cười thật đẹp, gật gật đầu, lên tiếng: “Ân!”Không biết vì sao nghe Hàn Ứng Tuyết nói làm hắn cảm giác trong lòng ấm áp, như tìm được tri kỷ.Một loại tình cảm khác lạ đang dần chớm nở trong lòng hắn.Hai người tiếp tục đi về phía trước, thời điểm trên đường, Vương Đại Lỗi rốt cuộc cũng nói nhiều hơn một chút.Đường núi gập ghềnh, lại còn đang là mùa hè, cỏ mọc rất cao, vô cùng khó đi.Vương Đại Lỗi đã thăm dò rõ ràng trong núi này chỗ nào có nhiều động vật nhất, hai người liền trực tiếp đi tới chỗ đó.“Đại lỗi ca, ngươi ngày thường ở trong núi đã gặp được con dã thú nào chưa?” Hàn Ứng Tuyết nhàm chán hỏi.Trong núi đồ vật nhiều, ta vào núi đa phần là gặp được lợn rừng, có đôi khi cũng sẽ gặp được một hai con sói.
Ân…… Còn có vài con vật khác……”Hàn Ứng Tuyết nghe, cảm thấy bất ngờ, gặp được mấy con này mà Vương Đại Lỗi còn có thể mạnh khỏe trở về, cũng coi như có chút bản lĩnh.Cũng khó trách trong núi có nhiều bảo bối như vậy, người vào núi săn thú rất ít.
Bởi vì mỗi lần vào núi chỉ cần sơ sẩy một tí thôi cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Không chừng vận khí kém lại đụng trúng dã thú, cũng liền đi đời nhà ma.“Vậy ngươi là sao tránh thoát?” Hàn Ứng Tuyết hỏi.“Tránh được cũng không dễ dàng, rất nhiều xém xí là mất mạng.
Thật sự gặp gỡ mấy con này cũng chỉ có thể liều mạng……” Vương Đại Lỗi thở dài, tiếp tục đi về phía trước.Những chuyện này hắn chưa bao giờ cùng ai nói qua, đặc biệt là cha mẹ hắn, bởi vì không muốn bọn họ lo lắng.
Nhưng là vì muốn trong nhà trôi qua tốt hơn, hắn lại hy vọng có thể vào núi săn thú.“Ái, kia cũng thật sự là có chút nguy hiểm.” Hàn Ứng Tuyết lại có chút động tâm, cảm thấy nam nhân trước mắt này hình tượng trong lòng nàng lại cao lớn thêm một ít.Vương Đại Lỗi thấy Hàn Ứng Tuyết cảm xúc có chút thay đổi, tưởng nghe được trong núi có nguy hiểm làm nàng sợ.
Vội nói: “Ngươi đừng lo lắng, chúng ta nếu là gặp phải con thú nào thì cũng còn có ta.
Ngươi chỉ cần chạy trước là được!” Vương Đại Lỗi nói xong, đối với Hàn Ứng Tuyết cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh.Hàn Ứng Tuyết trong lòng có chút cảm động.
Lấy công phu của nàng, đối phó với dã thú cũng không có gì khó khăn.
Nhưng nghe Vương Đại Lỗi nói như vậy làm lòng nàng có chút ấm áp.
Có một người ngay cả khi gặp nguy hiểm cũng muốn bảo vệ người khác an toàn.Hai người vừa đi lên trước, Vương Đại Lỗi đột nhiên dừng bước, đối với Hàn Ứng Tuyết làm động tác im lặng.Hàn Ứng Tuyết cũng dừng bước, quan sát động tĩnh xung quanh.Yên tĩnh nghe, liền nghe được bên trong bụi có truyền ra chút động tĩnh.Hai người liếc mắt nhìn nhau một chút, biết gặp được con mồi.Đợi lúc thấy rõ, Vương Đại Lỗi từ trên vai rút ra một mũi tên bắn ra ngoài.“Hưu ——” một tiếng, một con thỏ hoang bị mũi tên bắn trúng, ngã xuống trên mặt đất.Hàn Ứng Tuyết hưng phấn chạy qua đó, nhìn thỏ hoang ngã trên mặt đất run rẫy, này con thỏ cũng thật béo.
Phỏng chừng cũng nặng năm sáu cân, khả năng bán được giá cao.“Đại lỗi ca, tài bắn cung của ngươi thật tốt!” Hàn Ứng Tuyết không chút keo kiệt khen ngợi một câu.Khoảng cách xa như vậy, một mũi tên bắn trúng con mồi, thật đúng là có tài giỏi.Đối mặt với Hàn Ứng Tuyết ca ngợi, Vương Đại Lỗi ngượng ngùng cười cười.Đi đến bên cạnh con mồi, đem thỏ hoang từ trên mặt đất nhặt lên.
Sau đó lấy dây thừng ra thuần thục đem cẳng chân thỏ hoang cột chặt, yên tâm bỏ vài túi, sau đó đeo lên vai.“Lúc này chỉ là ở phía ngoài, bên trong sẽ có nhiều con mồi hơn, chúng ta tiếp tục đi thôi!” Vương Đại Lỗi nói.Hàn Ứng Tuyết gật gật đầu, đuổi theo bước chân Vương Đại Lỗi.Mới vừa tiến vào không bao lâu liền có thu hoạch, làm Hàn Ứng Tuyết rất là hưng phấn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...