Nháy mắt đã vào thu
“Hi Triệt, đừng đùa, mau đắp lại chăn!” Hàn Canh vẻ mặt lo lắng nhìn Hi Triệt. Bởi vì ‘hoạt động nào đó’ mấy hôm trước làm cho Hi Triệt thân thể vốn yếu đuối bị nhiễm phong hàn. Mấy ngày nay liên tục hắt hơi, cũng không thấy khá lên. Điều này làm cho Hàn Canh cực kỳ tự trách.
“Không sao mà, Canh. Ta chỉ là hắt hơi thôi, không cần lo lắng như vậy.” Hi Triệt tinh thần lạc quan không khỏi cảm thấy Hàn Canh thực dài dòng.
“Ai nói không sao, ngươi trước đây cứ sốt lên là không ngừng hắt hơi như vậy, đã quên rồi à?” Hàn Canh sủng nịch vuốt vuốt mũi Hi Triệt.
“Ta cũng không biết, từ nhỏ đã như vậy.” Nói đến cũng lạ, mấy bệnh khác đều không thể đánh gục Hi Triệt, chẳng qua một cơn sốt nho nhỏ lại có thể làm cho hắn thành như vậy. Có chút kỳ quái nha.
“Triệt à, chuyện này, chẳng lẽ lão gia chưa từng nói với ngươi sao?” Hàn Canh mặt nhăn mày nhíu, giống như cảm thấy được có chút gì đó kỳ hoặc.
“Ai, mặc kệ chuyện này đi.” Hi Triệt tùy tiện nằm trong ngực ấm áp của Hàn Canh, hưởng thụ Hàn Canh xoa bóp thân mật, thoải mái nheo mắt lại. Có lão công thật là tốt!
“Canh,” Hi Triệt giống như nghĩ đến cái gì đột nhiên xoay người ngồi dậy, dọa Hàn Canh nhảy dựng. “Ta hát cho ngươi nghe nha.”
“Được.” Hàn Canh mỉm cười nhìn Hi Triệt, hưởng thụ âm thanh tự nhiên của Hi Triệt.
Hi Triệt ngồi dậy xuống giường, lấy qua cầm, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng Hàn Canh, chu thần hé mở chậm rãi xướng lên:
Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.
Điêu lan ngọc thế ứng do tại,
Chích thị chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu hứa đa sầu,
Kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu. (1)
“Triệt.......” Hàn Canh không khỏi nhìn đến ngây người, Hi Triệt như vậy đẹp đến cơ hồ làm cho hắn nổi điên.
Hồng sa trướng diêu, mỹ nhân ngọa tiếu.
Đê mi kiều thủ, giai nhân tố sầu. (2)
“Canh, ngươi biết không?” Hi Triệt chậm rãi mở miệng “Trong khoảng thời gian cha mất, ta thật sự rất cô độc. Ta hy vọng có ai có thể đến giúp ta. Nhưng là, ta lại không biết nỗi khổ của ngươi. Ta cho rằng, ngươi cũng muốn vứt bỏ ta, rời đi ta.”
“Triệt, ta xin lỗi” Hàn Canh nhìn gương mặt bi thương của Hi Triệt, giống như muốn áy náy đến sụp đổ. “Ta rõ ràng biết cảm thụ của ngươi, nhưng ta lại.......”
“Ta biết.” Hi Triệt mở miệng cắt ngang lời xin lỗi muốn nói ra của Hàn Canh.” Chúng ta như bây giờ thì tốt rồi, Hi Triệt cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Triệt,” Hàn Canh thì thầm. Hắn vô cùng hận chính mình, vì sao biết rõ Hi Triệt đang sợ hãi, lại còn không ngừng trốn tránh y? Vì sao biết rõ nội tâm Hi Triệt, lại ngu ngốc bức chính mình không yêu y?
“Canh, ngươi chịu khổ rồi.” Tay Hi Triệt lạnh lẽo xoa nhẹ tuấn nhan Hàn Canh, “Liều mạng chịu đựng, rất khổ đi.”
“So với ngươi, ta tính là gì?” Hàn Canh cũng cầm bàn tay lạnh lẽo của Hi Triệt, nhẹ nhàng hôn “Ta Hàn Canh, xin thề với trời, nếu ta còn dám làm cho Hi Triệt thương tâm, để cho ta chết không được tử tế!”
“Canh,” thấy Hàn Canh thề độc, Hi Triệt vội vàng che lấy miệng Hàn Canh không cho hắn nói tiếp “Ta tin tưởng ngươi, không cần thề.”
“Triệt.......” Hàn Canh ôm lấy eo nhỏ nhắn của Hi Triệt, để cho Hi Triệt tựa vào trên vai mình. “Ta yêu ngươi.”
“Canh.” Hi Triệt vui vẻ nở nụ cười, nước mắt chảy xuống “Canh, đây là lần đầu tiên ngươi nói yêu ta. Ta rất vui.”
“Đây là lần đầu tiên, nhưng cũng không phải lần cuối cùng.” Hàn Canh ôn nhu nhìn Hi Triệt “Nhưng mà, ta nhớ rõ không phải lần đầu tiên nha. Rõ ràng mỗi tối, ta đều nói rất nhiều lần. Chẳng lẽ Hi Triệt quên rồi sao?”
Hàn Canh cố tình không để ý đến ánh mắt Hi Triệt ý bảo hắn không được nói thêm nữa, tự theo ý mình nói ra “Hi Triệt mỗi lần thời điểm không được ổn, rất nhanh hôn mê. Bây giờ, ta đã nói ba chữ này rồi. Về sau, Hi Triệt phải hảo hảo nghe nha.”
“Hàn Canh ngươi, ” Hi Triệt mặt đỏ đến mức muốn kiếm cái hố chui vào.”Ngươi cố ý!”
“Như vậy Triệt, bây giờ có muốn nghe thử hay không?” Hàn Canh tà ác cười, tay đặt bên thắt lưng y cố ý nhéo mạnh xuống.
“A...... Hàn Canh.” Hi Triệt bị hắn nhéo đến thở gấp liên tục “Đừng nhéo chỗ đó....... A........... Ta là người bệnh nha! Không được, a........”
Màn trướng phù dung hồng sắc cùng tiếng thở dốc trầm mạnh tạo thành một bức họa dâm mỹ.
Xuân sắc khôn cùng.................
(1): Đây là bài Ngu mỹ nhân kỳ 1 của Lý Dục虞美人其一 (李煜)
春花秋月何時了,
往事知多少。
小樓昨夜又東風,
故國不堪回首月明中。
雕欄玉砌應猶在,
只有朱顏改。
問君能有幾多愁,
恰似一江春水向東流。
Dịch nghĩa:
Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết?
Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện.
Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi,
Chẳng kham ngoảnh đầu nhìn lại cố quốc dưới ánh trăng sáng.
Thềm son bệ ngọc có lẽ vẫn còn y nguyên đó,
Chỉ có mặt người là đã thay đổi (già đi).
Hỏi lòng chàng có thể có được bao nhiêu sầu?
(Đáp rằng) đầy như một dòng sông xuân chảy hướng về đông.
Dịch lời (Nguyễn Chí Viễn):
Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết
Dĩ vãng bao nhiêu việc
Đêm qua gác nhỏ lại đông phong
Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong
Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại
Chỉ có dung nhan đổi
Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu
Đầy ngập một dòng xuân thuỷ chảy về đông.
(2): Hai câu này ta cảm thấy để nguyên Hán Việt sẽ hay hơn, nhưng vẫn dịch lại ở đây nếu có ai không hiểu.
Hồng sa trướng rũ, mỹ nhân nằm cười
Hạ mày trông ngóng, mỹ nhân kể sầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...