Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng

Hai chiếc bàn dài đặt song song, mỗi bên gần hai mươi người. Hứa Văn được xếp ngồi đối diện với Hạng Nghiêm.

Có lẽ bên đội bóng muốn tăng thêm độ thân thiết giữa các thành viên mới và cũ nên thường xếp xen kẽ, sẽ không có chuyện hai người mới ngồi chung với nhau. Bởi chung quy ra người mới không thể nhiều hơn người cũ được. Cố Giản không phải người trong đội, cho nên cậu ngồi bên cạnh Hạng Nghiêm một cách nghiễm nhiên.

Không biết cậu có nhìn lầm hay không, cậu cảm giác khi thấy cậu một là lạ mặt, hai là ngồi xuống bên cạnh Hạng Nghiêm, nam sinh vốn đang loay hoay với đám người vô tình hay cố ý nhìn lại đây khẽ giật mình một chút.

“Nam sinh đó là ai? Đối phương là Omega đúng không?”

Mặc dù nhìn đối phương khá cao ráo, nhưng đặc điểm nhận dạng giữa A và O rất rõ ràng, chưa nói A có cảm giác đặc biệt với O, có thể nhận ra O như một bản năng, O lại càng nhạy cảm với O. Kiểu như… Cảm ứng giữa đồng loại, kiểu vậy.

Giữa một đám Alpha, đối phương lại đẹp lại hoạt náo, người trực tiếp tiếp xúc với anh ta nhất định sẽ chú ý anh ta, người không trực tiếp anh ta cứ xuyên qua xuyên lại như vậy trừ khi bị mù mới không thấy, thấy rồi thì không thể bỏ qua mà nhìn nhiều chút. Suy cho cùng nơi này chẳng có bao nhiêu O, sinh vật được mệnh danh là đóa hoa tô màu cho cuộc sống.

“Đó là quản lý sinh hoạt của đội bóng, đàn anh năm ba Tô Đan Chi.”

Hứa Văn ngồi bên kia vậy mà nghe được câu hỏi của Cố Giản, không chịu vắng vẻ ghé qua cướp lời.


Cố Giản cũng không bỏ qua hắn, lại nói: “Giữa một bầy Alpha, để một Omega làm quản lý sinh hoạt… Đối phương không sợ ra sự cố à.”

“Như thế mới có điểm đáng nói.”

Hứa Văn thấy cậu không khó nói chuyện, càng nói lại càng tự nhiên: “Trước nói là tính tình người này hào sảng, không có yếu ớt dễ vỡ như Omega, đụng cái là khóc lóc, không chịu được khổ. Đàn anh Tô không chỉ năng lực chống chịu pheromone của Alpha mạnh, anh ta còn có thể chơi bóng cùng người trong đội.”

“Đàn anh Tô đã đảm nhiệm vị trí quản lý sinh hoạt của đội bóng trường ba năm rồi, trong đội rất có tiếng nói.”

“Anh ta có người yêu chưa?”

Cố Giản không có cảm xúc lắm với những lời Hứa Văn nói về Tô Đan Chi, ngược lại hỏi.

Cậu vừa hỏi xong đã bị người bên cạnh nhìn chằm chằm.

Thật ra nãy giờ lực chú ý của Hạng Nghiêm vẫn ở trên người cậu đấy thôi, nhưng không ở trên mặt.

Cố Giản thấy ánh mắt của hắn, nhìn lại kiểu: Nhìn cái gì mà nhìn!

“.”

“…”

Hứa Văn tằng hắng một tiếng rất kín đáo ép xuống nụ cười vừa đến bên môi, hài hước đáp: “Hình như chưa.”

“À nhưng mà tôi cảm thấy…”

Hắn mới nói tới đây thì đã thấy Tô Đan Chi bận rộn nãy giờ xuất hiện, hắn liền ngậm miệng.


Tô Đan Chi không phải tới xem thử sắp xếp của mình ổn chưa mà ngồi luôn xuống cái ghế còn trống bên cạnh Hạng Nghiêm. Chính là nói Hạng Nghiêm ngồi giữa hai Omega… Diễm phúc thật, Cố Giản vô thức mỉa một tiếng trong lòng.

Cậu liếc thấy Hứa Văn vốn đang nói lại ngừng, ánh mắt nhìn Tô Đan Chi ngồi xuống bên cạnh Hạng Nghiêm lại càng phát ra hứng thú nồng đậm, như thể đang xem kịch vui. Trong lòng cậu bất giác có cảm ứng.

Vừa lúc đó cậu chợt nghe Tô Đan Chi nói đến mình: “A Hạng, đây là bạn của cậu sao?”

A Hạng? Thân thiết như vậy sao?

Mặc dù đối phương là đàn anh, gọi vậy cũng không có vấn đề gì. Nhưng cậu cứ có cảm giác không được bình thường.

Hay nên nói đó là trực giác của Omega khi gặp tình địch?

Tuy rằng Tô Đan Chi nhắc cậu nhưng hỏi là Hạng Nghiêm, cho nên hắn đáp: “Ừm.”

Giọng điệu không mặn không nhạt, thái độ bình thường.

Cố Giản khẽ bình phẩm một câu trong lòng, ngoài mặt lại ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế, dáng vẻ ung dung như không bận tâm. Đương nhiên, cậu cho rằng mình không cần phải chen vào cuộc nói chuyện kia.


Bỗng liếc thấy ánh mắt tìm tòi của Hứa Văn, cậu thản nhiên cho hắn một cái liếc mắt hờ hửng rồi dời đi, lung ta lung tung nhìn khắp một lượt đám người đang ngồi. Đại khái tất cả mọi người đều đã đến đủ. Trong số đó vẫn có người như Hạng Nghiêm, dẫn theo “người nhà”.

Lúc đó bên cạnh vẫn còn vang lên tiếng trò chuyện.

“Tôi còn tưởng cậu mang theo người yêu.”

Cố Giản cảm thấy đối phương định nói trừ người yêu và người nhà thì không được dẫn bạn theo chứ. Nhưng có lẽ là do sợ phá hỏng không khí nên không nói nữa. Đừng hỏi tại sao cậu có cảm giác này, trực giác thôi.

Tô Đan Chi vẫn đang nói: “Cậu nên nói rõ trước, tôi mém thì hiểu lầm rồi.”

Cố Giản trong lòng hờ hờ hai tiếng, tay lại không chút câu nệ cầm xô đá bên chân, tự nhiên châm đá vào ly đã đặt sẵn trước mặt. Cậu phát hiện cứ cách ba người lại có một thùng đồ uống chủ yếu là bia và rượu sochu, một phần nhỏ nước trái cây lên men có độ cồn cực thấp. Bên chân cậu có một thùng.



P/s: Có nguyên thùng hung khí cho anh luôn đó Giản Giản. Chuẩn bị lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui