Những năm gần đây, phiêu bạt trong chém chém giết giết, từ cái nghèo túng đến xa hoa, đã sớm quên mất cảm giác động lòng. Hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Từng ngủ dưới gầm cầu, từng làm ăn xin cùng trộm vặt. Lúc hơn mười tuổi thì trở thành một thành viên của Thanh Bang. Địa vị cùng tiền tài ngày hôm nay, là do hắn đổ máu và mồ hôi trong nước sôi lửa bỏng mới kiếm được. Người khác đều chỉ nhìn thấy hắn được tiền hô hậu ủng, cực kỳ nở mày nở mặt. Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, đó chẳng qua chỉ là điểm tô.
Vì xuôi theo xã hội thượng lưu dối trá, hắn phải cẩn thận che giấu bản thân mình. Vì trốn tránh sự tĩnh mịch của bóng đêm, hắn dùng tiền mua nụ cười, hàng đêm sênh ca, mãi cho đến khi cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng vào lúc này, tại nơi đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy bình yên.
Trong bóng đêm, tiếng tiêu như rượu, người đẹp như ngọc, lại có vẻ thanh thản bình yên nói không nên lời. Không có ánh đèn rực rỡ, không có tiếng người ồn ào, không có người lừa ta gạt lục đục với nhau. Chỉ có ánh trăng lờ mờ, tiếng tiêu cũng lượn lờ trong hương hoa thoang thoảng khắp nơi. Lên bổng xuống trầm rung động lòng người. Một không khí lạ thường nhẹ nhàng lưu chuyển ra xung quanh.
Không biết Cẩm Tú thổi bao lâu. Tả Chấn cũng không biết mình đứng dựa vào cửa sắt bao lâu. Mãi đến khi tiếng tiêu dần dần dừng lại, hắn bỗng nhiên cúi đầu cười.
Thật sự là không thể tin nổi, hắn – Tả Chấn, cư nhiên nhìn Cẩm Tú thổi tiêu đến mức ngây người. Nàng chỉ là một cô bé tình cờ nhặt được trên đường mà thôi. Đáng cười nhất là trong lòng nàng đã có người khác. “Người khác” kia, vừa vặn lại chính là người anh em Hướng Anh Đông của hắn. Rốt cuộc hắn trúng phải bùa mê thuốc lú gì? Nhiều năm như vậy, lăn lộn khắp nơi, người đẹp thế nào mà hắn chưa từng thấy qua, loại phụ nữ nào mà hắn không chiếm được. Bây giờ lại bị một hình dáng mờ ảo thổi tiêu dưới ánh trăng hấp dẫn, bị một điệu nhạc chưa từng nghe làm xúc động tâm tư.
Hắn không phải không biết Cẩm Tú đi Bách Nhạc Môn đều là vì Anh Đông ở đó. Hắn còn không đến nỗi bụng đói ăn quàng, bắt phụ nữ của Anh Đông tới làm món khai vị!
Xem ra tối nay hắn say thật.
“Nhị gia, Anh thiếu phái người tới nói, tối nay sở trưởng Tiền, ông chủ Phùng cũng đi Bách Nhạc Môn uống rượu đánh bài, mời ngài cũng qua đó.” Đường Hải đến báo cáo với Tả Chấn đang chui đầu vào một đống sổ sách.
“Tôi không rảnh.” Tả Chấn không kiên nhẫn ngẩng đầu lên. “Chuyện lộn xộn ở bến tàu còn một đống đó, nợ nần của xưởng đóng tàu Phổ Giang lại thu không rõ ràng, đâu có thảnh thơi mà đi hầu bọn họ?” Hắn đem quyển sổ trong tay vứt lên bàn một cái bộp. “Nuôi một đám vô dụng, ngay cả đi thu nợ cũng làm không xong, lại còn dám đứng trước mặt tôi.”
Kiên thúc ở bên cạnh đẩy lại mắt kính lão, khiếp đảm mà nhìn Đường Hải lắc đầu. Hai ngày nay, tâm trạng của Nhị gia không tốt, rõ ràng là nóng nảy không yên. Hắn vốn là người vui buồn không thể hiện ra mặt, lúc nào cũng đều thản nhiên, lạnh lùng. Cho dù là lúc bị chọc giận, hắn lại càng cười rất điềm đạm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Nhị gia hồn vía không yên như thế. Ngay cả đám thuộc hạ bọn họ cũng đều nhìn ra sự cáu kỉnh của hắn.
“Đường Hải, chuẩn bị xe!” Tả Chấn cũng phát hiện sự nóng nảy của mình, trong lòng lại âm thầm buồn bực. Mấy ngày nay vẫn cứ luôn như vậy. Cảm thấy khác thường mà chẳng hiểu làm sao cả, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. “Tôi đi một chuyến tới xưởng đóng tàu Phổ Giang trước, bảo Thiệu Huy theo sau.”
“Dạ…” Đường Hải trả lời, rồi nhìn Kiên thúc, lại rất dè dặt mà nhắc nhở: “Nhưng Nhị gia, hình như ngày hôm qua anh đã phái Huy ca đi tiếp hàng rồi, bây giờ…”
Tả Chấn ngẩn ra. Không sai, một đống vật liệu thép chở lậu thay đại ca Hướng Hàn Xuyên tối nay sẽ đến bến tàu. Hắn đã phái Thiệu Huy – cánh tay phải của mình đích thân đi làm chuyện này. Bây giờ e rằng hắn còn đang ở bến tàu. Sao ngay cả chuyện này mà hắn cũng quên được?
Là thứ gì đó, thoắt ẩn thoắt hiện ở trong lòng, không ngừng quấy nhiễu hắn!
Hộp đêm Bách Nhạc Môn.
Hơn mười giờ tối, chính là thời điểm khách khứa đông nhất, náo nhiệt nhất. Tiệc rượu cũng đã gần chấm dứt, sòng bạc, phòng khiêu vũ đều chật kín cả người.
Cẩm Tú đang bị một người đàn ông đầu hói bụng bự ôm vào trong ngực. Nói là khiêu vũ, nhưng chẳng khác nào sàm sỡ.
Xui nhất là hôm nay nàng lại mặc một chiếc áo xẻ tà bằng tơ màu mận đỏ. Vạt áo hơi rộng, người nọ liền đưa thẳng tay vào trong, vuốt ve chiếc eo thon của Cẩm Tú.
“A, vừa mềm mại vừa mịn màng. Thật là một làn da đẹp hiếm có.”
Cẩm Tú đưa tay giữ tay hắn lại, kéo ra khỏi vạt áo, miễn cưỡng cười, cố kiếm chuyện lảng tránh: “Không phải ngài vừa nói nóng sao. Bản nhạc này cũng sắp hết rồi, chúng ta trở lại ngồi xuống uống chén rượu, được không?”
“Em gấp cái gì, nhảy xong rồi nói.” Người nọ cười ha hả, ra sức kéo nàng vào trong lòng, miệng đầy mùi rượu phun thẳng vào mặt Cẩm Tú.
Cẩm Tú kìm lòng không đậu quay mặt qua một bên, bỗng nhiên trên lưng hơi lạnh. Một bàn tay bẩn thỉu đầy mồ hôi đã luồn vào trong áo của nàng, giống như một con rắn bò lên trên người nàng, thậm chí rục rịch muốn tiến vào trong váy của nàng…
“Ông chủ Trương!” Rốt cuộc Cẩm Tú cũng nhịn không được, đột nhiên đẩy hắn ra. Trên mặt vừa đỏ ửng vừa trắng bệch, muốn chỉ trích nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Nơi này không phải nhà họ Vinh, đây là Bách Nhạc Môn. Nàng là vũ nữ, hắn là khách. Chỉ dựa vào điểm này, nàng không có lời nào để nói. Nhưng nếu vừa rồi không đẩy hắn ra, quả thực nàng sẽ nôn ra ngay lập tức. Cứ như thế, không lâu sau trong lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi.
Xung quanh đã có người nhìn qua, ông chủ Trương kia không nhịn được, lập tức kéo Cẩm Tú qua. “Mẹ kiếp, mày là thứ gì chứ, dám đẩy tao? Vừa muốn làm gái điếm, lại muốn được lập đền thờ. Mày giả vờ thanh cao cái gì chứ!”
“Ông chủ Trương…” Cẩm Tú nhỏ giọng. “Vừa rồi là tôi không cẩn thận.”
Cãi nhau ở chỗ này, chịu thiệt là việc nhỏ, phá hỏng việc làm ăn của Bách Nhạc Môn, mặt mũi của Anh thiếu cũng bị nàng làm mất hết.
“Không cẩn thận? Đẩy mạnh như vậy còn nói là không cẩn thận? Bách Nhạc Môn các người thật sự là không biết phép tắc! Quản lý đâu? Quản lý…”
Lúc này, quản lý đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, vội vàng chạy qua. “Xin lỗi, thật xin lỗi! Ông chủ Trương, cô ấy là người mới nên chưa hiểu phép tắc. Nếu có gì đắc tội, xin ông nể mặt của Bách Nhạc Môn mà bỏ qua cho.” Sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nói với Cẩm Tú: “Vinh Cẩm Tú! Cô còn không mau tạ tội với người ta.”
Ông chủ Trương kia thấy bốn phía có nhiều người, quản lý lại liên tục nói xin lỗi, máu nóng bốc lên, thấy có được mặt mũi nên không chịu buông tha: “Mọi người cũng lại đây phân xử đi. Chúng ta đến đây tiêu tiền là để tìm thú vui. Thế nào, khi nào thì Bách Nhạc Môn này trở thành miếu thờ trinh nữ vậy? Chạm vào không được, sờ cũng không xong. Ông mày mỗi ngày lăn lộn ở bên ngoài, cho tới giờ còn chưa mất mặt đến vậy. Bị một con điếm đẩy lộn nhào, sau này bảo tôi phải làm sao ra đường gặp người đây?”
Hắn đứng đó văng tục nói bậy làm nước miếng văng khắp nơi, Cẩm Tú đứng đờ đẫn ở một bên, cắn răng không rên một tiếng.
Quản lý bưng một ly rượu qua, đẩy đẩy nàng. “Nhanh đi kính chén rượu, nói lời xin lỗi, đừng làm mọi chuyện rùm beng lên.”
Cẩm Tú ngẩng đầu, không phải không chịu xin lỗi, nhưng sự uất ức trong lòng hình như sắp vỡ òa ra. Nhận lấy chén chén rượu, cảm thấy tay đang run bần bật, rượu sóng sánh ra khắp nơi.
“Cô nhìn tôi làm gì? Không phục sao?” Ông chủ Trương liếc mắt nhìn Cẩm Tú chằm chằm.
Cẩm Tú nắm chặt ly rượu, trong lòng như có lửa đốt, nhưng trên mặt lại đột nhiên nở nụ cười. “Không phục? Sao tôi dám. Ông chủ Trương, lúc nãy là tôi sai rồi, ngài tốn tiền mời tôi khiêu vũ, đó chính là vinh hạnh của tôi… Nhưng, có phải ngài hoa mắt đi nhầm chỗ hay không? Nơi này là Bách Nhạc Môn, không phải kỹ viện, tôi chỉ khiêu vũ, không làm kỹ nữ.”
“Mày… mày nói cái gì!” Ông chủ Trương tức giận đến nỗi biến cả giọng. “Mày còn dám… Hôm nay không dạy dỗ mày một chút, họ Trương của tao sẽ viết ngược lại!”
Quản lý còn chưa kịp nói chuyện, mặt Cẩm Tú đã ăn một cái tát. “Bốp” một tiếng, lanh lảnh vang lên!
Náo loạn nửa ngày, nhạc cũng đã sớm dừng lại, mọi người đều vây xung quanh mà nhìn. Vừa thấy động thủ, không khỏi lập tức xôn xao cả lên.
Cái tát này rất mạnh, mặc dù Cẩm Tú đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn lảo đảo lùi về sau một bước. Đứng vững người, ngẩng đầu, lỗ tai lại ong ong cả lên. Khuôn mặt tái nhợt của nàng lập tức sưng đỏ cả, nhưng nụ cười lúc nãy vẫn còn đọng lại, giống như đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái trên mặt. “Tôi đã xin lỗi, ngài cũng đã đánh xong, chắc cũng nên nguôi giận rồi.”
“Đâu có dễ như vậy!” Ông chủ Trương lại càng bị vẻ quật cường của nàng chọc giận. “Không phải nói kính rượu tạ tội sao, rượu còn chưa uống đã muốn đi sao?” Vừa nói vừa nắm lấy Cẩm Tú. Cẩm Tú ra sức giãy giụa. Hắn nắm lấy tóc nàng, kéo về phía sau. Trên đầu Cẩm Tú cảm thấy đau nhức. Ngay sau đó, một bình rượu đã òng ọc rót xuống mặt nàng… Vị cồn làm mắt cay xè, nàng không mở mắt được. Chỉ nghe thấy “xạch” một tiếng, ông chủ Trương đã bật bật lửa lên, đưa tới gần mặt Cẩm Tú. “Mày mà dám động đậy, đừng trách tao hủy khuôn mặt nhỏ nhắn của mày…”
Hắn điên rồi! Một cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng xông thẳng lên đầu. Cẩm Tú chợt cứng lại, xung quanh nhất thời rối loạn, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Ông chủ Trương giật mình. Ai? Ai dám xen vào việc của người khác? Ngẩng đầu lên, lại thấy một khuôn mặt anh tuấn, mang theo một nụ cười lạnh như có như không. Ánh sáng rực rỡ của đèn thủy tinh chiếu lên cổ tay áo trắng tinh của hắn và bình rượu tây màu hổ phách trong tay. Đây… đây không phải… hắn?!
“Cô ấy không biết uống rượu, không cần phải ép buộc. Nếu nhất định phải uống, vậy để tôi uống là được.” Tả Chấn thản nhiên nho nhã nở nụ cười. “Thế nào?”
Đường Hải cùng Thạch Hạo theo sau Tả Chấn lo lắng mà liếc mắt nhìn nhau một cái. Lúc nãy, vừa vào đến cửa đã thấy bên này xúm lại một đống người. Nhị gia vừa nhìn thoáng qua, không nói một lời đã tiện tay quơ một bình rượu mà qua đây. Anh ấy muốn làm gì?
Hai người bọn họ đều đi theo Tả Chấn nhiều năm, rất hiểu tính tình của Tả Chấn. Việc không liên quan đến mình thì hắn chưa bao giờ để ý tới, nhưng lần này là ngoại lệ. Không chỉ là ngoại lệ mà thôi, cách cười này, giọng điệu này của của Nhị gia, bọn họ rất quen thuộc. Bên dưới nụ cười bình tĩnh lễ độ này là cơn giận không thấy máu thì không dừng tay. Nhưng… chẳng qua là một vũ nữ bị ức hiếp mà thôi. Ở Bách Nhạc Môn, nhưng chuyện thế này nhìn cũng quen mắt rồi, đáng để Nhị gia giận đến vậy sao?
“Ngài… ngài là… Tả nhị gia?!” Ông chủ Trương nhìn trân trân không nói nên lời. Cơn say vừa rồi lập tức tỉnh một nửa. Hắn dạy dỗ một vũ nữ mà thôi, sao lại kinh động đến vị ôn thần này? Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy. Về Tả Chấn, tuy rằng hắn chưa từng giao tiếp, nhưng thường lăn lộn ở bên ngoài, lời đồn về Thanh Bang và Tả Chấn hắn cũng đã nghe qua không ít. Đây tuyệt đối không phải người hắn có thể dây vào.
Hắn vô thức mà thả lỏng tay, cả người Cẩm Tú muốn ngã nhào xuống đất. Tả Chấn lập tức đỡ lấy nàng.“Sao vậy, Cẩm Tú?”
Búi tóc của nàng bị kéo lỏng ra, sợi tóc lộn xộn rơi xuống. Rượu dính đầy mặt và đầu cổ, mùi cồn gắt mũi đập vào. Một dấu tay đỏ ửng trên mặt, một bên mặt đều sưng phù cả lên. Khóe môi cũng rách ra. Cả người không chống đỡ được mà run lẩy bẩy.
Răng hàm của Tả Chấn đột nhiên cắn chặt lại.
“Việc này, không dám, không dám…” Dù ông chủ Trương có mượn gan trời cũng không dám uống ly rượu này với Tả Chấn, dè dặt nói: “Nếu Tả nhị gia đã mở miệng, việc này cứ chấm dứt như vậy đi. Hê hê, thôi đi.”
“Ồ! Xem ra, tôi tới không phải lúc, làm mất hứng của ông rồi.” Tả Chấn thản nhiên căn dặn phía sau. “A Hạo, đỡ Cẩm Tú qua một bên nghỉ ngơi.”
Ông chủ cúi người muốn chuồn đi, lại bị Tả Chấn gọi lại: “Chờ chút! Vừa rồi Cẩm Tú có chỗ nào xúc phạm tới ông, tôi uống rượu tạ tội giùm cô ấy.”
Ông chủ Trương sợ tới mức mặt mày trắng bệch. “Không phải, Nhị gia, vừa rồi tôi chỉ đùa với Vinh tiểu thư thôi, ngài tuyệt đối đừng cho là thật…”
“Phốc” một tiếng, một ly rượu hắt thẳng vào mặt hắn, cắt đứt lời của hắn. Tả Chấn chậm rãi xách theo bình rượu, đi đến trước mặt hắn. “Nếu tôi cho là thật, bây giờ ông còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao? Chẳng qua tôi chỉ muốn nói cho ông biết, Bách Nhạc Môn không phải là nơi mà ai cũng có thể đến ra oai.”
Mồ hôi lạnh của ông chủ Trương chảy xuống ròng ròng. Hắn biết không thể dễ dàng như vậy mà qua được cửa hôm nay. Có ai nghe nói khi Tả Chấn “dạy dỗ” người khác, còn biết hạ thủ lưu tình chứ? Có lẽ hôm nay thật sự gây họa rồi, trêu chọc lầm người rồi. Nhưng chưa từng nghe nói Tả Chấn có quan hệ gì với vũ nữ của Bách Nhạc Môn.
Bình rượu trong tay Tả Chấn bị dốc ngược lại, “òng ọc òng ọc”, rượu chảy xuống đầy cả mặt đất.
“Tôi không làm khó cho ông. Chỉ cần ông nhận lỗi với Vinh tiểu thư, quỳ xuống liếm sạch bình rượu này là có thể đi rồi.” Tả Chấn mỉm cười nhìn hắn. “Có điều, phải liếm cho sạch sẽ, một giọt cũng không thể chừa lại.”
“Cái này, cái này…” Ông chủ Trương đã hoàn toàn tỉnh rượu. Rõ ràng Tả Chấn muốn trừng trị hắn. Tình huống này, e rằng không dễ dàng giải quyết như vậy. Rượu đầy đất, cho dù hắn thật sự quăng mặt mũi mà đi liếm, cũng tuyệt đối không thể liếm sạch sẽ. Huống hồ, nơi này còn có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào…
“Ông không chịu?” Tả Chấn khẽ vỗ tay. “Được lắm, có can đảm.” Tay hắn lần tới thắt lưng, ông chủ Trương còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe “xẹt” một tiếng, âm thanh sắc bén, nhanh như xé trời xẹt qua, một thanh phi đao đã cắm sát vào chân hắn, thẳng ngay phía sau hắn! Mặt đất là đá hoa cương cứng rắn bóng loáng, cây đao này lại cắm thẳng vào như thế. Thế đao thật là nhanh, sức lực thật là đáng sợ!
“Nếu ông đã không muốn, vậy thì để lại bàn tay vừa đánh người kia.” Tả Chấn thản nhiên nói. “Bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp… Nếu tôi không kiên nhẫn nổi, một lát nữa, nói không chừng còn muốn cái gì đó của ông.”
“A!” Đám người xung quanh lập tức xôn xao, kinh hô nổi lên bốn phía.
Chân của ông chủ Trương mềm nhũn, không khỏi quỳ phịch xuống, giọng nói cũng thay đổi: “Nhị gia, tôi sai rồi, tôi không dám. Ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi… Tôi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với Vinh tiểu thư. Tôi lập tức dập đầu tạ tội với cô ấy!”
“Tôi đếm tới ba.” Nụ cười của Tả Chấn dần dần biến mất, đếm từng tiếng. “Một.”
“Nhị gia!” Ông chủ Trương tuyệt vọng kêu lên, bên tai nghe thấy tiếng thứ hai lạnh như băng của Tả Chấn. “Hai.”
Thạch Hạo và Đường Hải đều đã nắm lấy thứ gì đó ở thắt lưng, tiến lên trước một bước. Tả Chấn cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Các cậu chờ đó, để tự tôi.”
Ngay lúc mọi người biến sắc nhìn nhau, một bàn tay trắng nõn như tuyết bỗng nhiên vươn tới, nhẹ nhàng đè tay phải của Tả Chấn lại. “Nhị gia, chờ một chút.”
Tả Chấn ngẩn ra, quay đầu lại, là Cẩm Tú. Lúc này, nàng ngăn cản hắn? Bộ dáng của Cẩm Tú vẫn nhếch nhác như cũ. Tuy rằng vết máu và rượu trên mặt đều được lau sạch, nhưng một bên mặt vẫn sưng phù lên, đầu tóc rối tung cũng không kịp sửa sang lại.
Tả Chấn nhìn nàng. Nhiều người như vậy im lặng như tờ mà nhìn chằm chằm vào, Cẩm Tú nói không nên lời. Nhưng hắn dần dần hiểu được nàng muốn nói gì. Nàng bảo hắn dừng tay. Chuyện này, nói cho cùng thì là do nàng dựng lên, Cẩm Tú không muốn để cho hắn ra tay ở Bách Nhạc Môn. Chỉ cần vừa đổ máu, thì nhất định phá hỏng chuyện làm ăn của Bách Nhạc Môn.
Ông chủ Trương vừa thấy Cẩm Tú ngăn cản Tả Chấn, lập tức nhào tới cầu xin Cẩm Tú: “Vinh tiểu thư, vừa rồi tôi đáng chết, tôi không phải người. Cô là người lớn rộng lượng, tha cho tôi một con đường đi!”
Cẩm Tú khinh bỉ mà tránh xa hắn, thấp giọng nói với Tả Chấn: “Nhị gia, ra tay ở chỗ này, Anh thiếu sẽ rất khó xử.”
Tay nàng vẫn đang đè chặt lên tay Tả Chấn, lòng bàn tay lạnh ngắt mà mềm mại. Trong nhất thời lòng Tả Chấn rất rối loạn. Vừa rồi là tình cảnh gì, chỉ cần hắn đến chậm một bước, nếu cái bật lửa kia thật sự được bật lên, cũng không dám tưởng tượng bây giờ nàng sẽ ra sao! Đã đến nước này, thứ duy nhất mà nàng lo lắng, vẫn chỉ là… “Anh thiếu sẽ khó xử”?
Lúc này, ông chủ Trương đã sợ tới mức co quắp lại, nước mắt nước mũi lòng thòng mà lẩm bẩm cầu xin tha thứ. Đường Hải cũng nói: “Nhị gia, Anh thiếu cũng không ở đây, anh xem…”
Tả Chấn không khỏi cắn chặt răng, áp chế cơn thịnh nộ trong lòng. Cẩm Tú lo lắng không sai, nàng chỉ muốn vẹn cả đôi đường, không muốn gây ra chuyện. Huống chi, nơi này vẫn là địa bàn của Anh Đông.
“Bảo hắn đi đi.”
Đường Hải đá ông chủ Trương một cái. “Còn chưa cút đi? May mà Vinh tiểu thư ngăn cản, coi như mạng ông lớn.”
Ông chủ Trương nào dám nói thêm một tiếng, lồm cồm đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài nhanh như chớp. E rằng cả đời này của ông ta cũng không dám bước vào Bách Nhạc Môn nửa bước.
Thạch Hạo nhổ cây đao trên mặt đất lên. Đao cắm rất chặt, hắn hô một tiếng, đỏ cả mặt mới rút ra được… Đao cắm vào đất sâu như vậy, có thể nhìn ra được lúc ra tay, trong lòng Nhị gia tức giận cỡ nào. Những năm gần đây đã rất ít thấy hắn tức giận, tại sao hôm nay lại? Đơn giản là vì Vinh Cẩm Tú sao? Nhưng Cẩm Tú cũng không phải người của Nhị gia.
Người quản lý lúc nãy vẫn còn đứng ở bên cạnh, sợ tới mức không nói nên lời. Tả Chấn kéo lấy Cẩm Tú. “Nếu Anh thiếu trở về mà có hỏi, thì nói là tôi mang Cẩm Tú đi.”
Xe của Tả Chấn đậu ngay phía dưới bậc tam cấp của Bách Nhạc Môn. Lên xe, hắn lại trầm mặc. Cẩm Tú cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn. Hắn còn đang tức giận.
“Hôm nay… sao anh lại tới chỗ này?” Nàng hỏi, sự im lặng của hắn khiến nàng hơi bất an. Nghĩ cũng phải, từ lúc nàng vào Bách Nhạc Môn thì không ngừng gây phiến phức cho hắn, hôm nay thiếu chút nữa là động tay động chân với người ta.
Tả Chấn không đáp, Thạch Hạo ngồi ở ghế trước cười nói: “Lúc đầu Nhị gia muốn đi xưởng đóng tàu Phổ Giang thu nợ, nói hôm nay không tới. Nhưng lúc trở về lại đổi ý. Xe cũng đi qua Bách Nhạc Môn, vào lượn một vòng rồi trở về.”
Tả Chấn ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt lại, cảm thấy cổ họng khô khốc. Lúc nãy vừa bước vào cửa, đối mặt là tình cảnh kia… Nàng đang bị người ta túm tóc, đè trên mặt đất chuốc rượu. Đến bây giờ cảnh ấy vẫn thoáng qua trước mắt. Nếu không phải nể mặt Cẩm Tú và Anh Đông, hôm nay nếu không chặt một bàn tay của tên chó má kia, hắn sẽ không mang họ Tả!
Nàng không biết, hắn đang cố ý lảng tránh nàng. Trong lòng Tả Chấn lại rối tung lên. Từ sau đêm đó ở Sư Tử Lâm, hắn vẫn không bước vào Bách Nhạc Môn nữa. Hắn cũng không tin mấy chuyện quỷ quái này. Cũng không phải là mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Chuyện lộn xộn trong kho chứa hàng ở bến tàu còn một đống chưa xử lý xong, tại sao phải quay quanh Vinh Cẩm Tú?
Nàng ở trong địa bàn của Anh Đông, là người của Anh Đông, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có Anh Đông đứng ra chống đỡ. Nhưng… nhưng tại sao, tối nay rõ ràng chỉ là đi ngang qua, từ xa nhìn thấy Bách Nhạc Môn đèn màu rực rỡ, lấp lánh đầy trời, không biết tại sao bỗng nhiên đổi ý.
Cẩm Tú cũng im lặng. Nhị gia đang nghĩ cái gì? Rõ ràng hắn đang tức giận. Từ khi ra khỏi Bách Nhạc Môn, hắn liền không nói một câu.
Điều chết người là, ngay cả chính nàng đột nhiên như cũng biến thành câm điếc. Mọi thứ mới xảy ra vừa rồi vẫn còn rung động trong đầu. Là sợ hãi hay là uất ức, là vui mừng hay là cảm kích, nói không rõ là cảm xúc gì, lộn xộn quấn thành một đống. Nàng cố gắng muốn nói điều gì đó để làm dịu đi không khí im ắng trong xe một chút. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cảm thấy, giờ phút này, ở bên cạnh hắn, thật ra có nói gì cũng là dư thừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...