Dung thị bị đánh quát, trong nháy mắt, An Cẩn An Thanh, cùng với An Sóc, thật sự có chút kinh hãi. Dung thị được nữ nhi An Liên Nhi quỳ trên mặt đất đỡ dậy, nhỏ giọng khóc thút thít.
Phong Duyệt Vy đi xuống bên dưới để kéo Dung thị, trong lòng âm thầm tức giận. An Yến này, đã phá phỏng triệt để buổi lễ sinh thần mà nàng đã tỉ mỉ chuẩn bị! Trong lòng nàng không thể không thống hận An Yến.
An Cẩn và An Thanh đứng bên cạnh An tướng. An Sóc cũng đi xuống, không ngừng nhìn về phía những vị khách quý và tiếp tục kính rượu. Trong lòng An Sóc cũng nghĩ, nếu như trò hài hôm nay truyền ra ngoài, mặt mũi Tướng phủ sẽ hoàn toàn mất hết. Ngày mai không biết sẽ lan truyền ra những tin đồn gì.
"Cha, đừng tức giận. Tức giận sẽ không tốt cho cơ thể, Cẩn Nhi sẽ đau lòng."
"Cha, nếu nương ở dưới mặt đất biết được, cũng sẽ đau lòng. Đau lòng vì cha, cũng đau lòng cho Nhị di nương."
An Thanh và An Cẩn ở bên người An tướng, kéo bên này bên kia để trấn an An tướng và dập tắt lửa giận.
"Nếu ngài không thích ta, cứ đánh ta là được, vì sao phải đánh Dung di nương! Ngài không muốn nhận ta, vậy thì hãy đuổi ta ra khỏi phủ là được!"
Cả đời này của An Yến, ít nhất cho đến bây giờ, sự tình mà nàng không thích nhất, đó là có người khi dễ Dung di nương. Cho dù thân cha của nàng cũng không được, huống chi đó chỉ là một người cha không yêu không thương nàng.
Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng An Yến, toàn bộ gai trong cơ thể cũng được nở ra. Nàng lao ra từ trong đám người, đứng ở trước mặt Dung thị, hai tròng mắt trợn to, trừng mắt nhìn An tướng trước mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi thứ càng trở nên an tĩnh, tiếng vọng lại toàn bộ đều là âm thanh phẫn nộ của An Yến.
An tướng đưa lưng về phía nàng, thật lâu sau vẫn không nói gì. An Cẩn và An Thanh ở hai bên người ông ta, đều có chút sợ hãi.
An Yến chờ đợi. Nàng chờ người cha này đáp lại lời nàng nói. Không ngờ, ông ta ngay cả nói chuyện với nàng cũng lười. Sau một lúc thật lâu, chỉ có âm thanh lạnh nhạt truyền tới từ đằng trước.
"Lăn."
An Yến mím môi, nàng có cảm giác thế giới của nàng đã vỡ tan, bên tai vang lên những tiếng ong ong ong. Nàng cúi đầu nhìn bản thân mình một thân hoa phục, sau đó kín đáo nhìn xem mọi người chung quanh. Trái tim nàng run sợ, liên tục nắm chặt tay, rồi lại thả ra.
"Yến Nhi, quay về đi. Là di nương không tốt."
Dung thị sau khi được nâng dậy, thở dài một hơi ở bên người An Yến, trong giọng nói tràn đầy áy náy.
"Không sao, di nương có đau không?" An Yến xoay đầu, trên mặt là nụ cười vô vị. Trong tướng phủ này, nàng chỉ là một người trong suốt mà thôi.
"Di nương không đau, Yến Nhi hãy về trước đi, ta sợ lão gia lại......."
Sắc mặt Dung thị tràn đầy tiếc nuối và lo lắng.
An Yến vội vàng ngoan ngoãn gật gật đầu, "Vậy Yến Nhi quay về trước."
Dung thị gật gật đầu. An Yến lập tức xoay người, không từ biệt ai, cũng không ai sẽ muốn nàng từ biệt. Giống như khi nàng tới, nàng rời đi từ cửa chính của viện. Nhưng, lúc này đây sẽ không có Tử Y bung dù chắn tuyết ở bên người giúp nàng. Có, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.
Hoà mình vào trong tuyết, đầy trời tuyết bay như múa chỉ để dành cho nàng, trông có chút thê thảm.
Hai tròng mắt An Hỉ đỏ bừng, nàng nhìn bóng dáng An Yến, gần như phát khóc. Nàng vừa nghĩ sẽ chạy theo An Yến, nhưng đã bị Lâm thị túm chặt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lâm thị, lau lau nước mắt chảy xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến tỷ tỷ rời đi.
*
Khi trở lại sân của mình, cả người An Yến lập tức chùng xuống, nàng kéo kéo dựng thẳng cổ áo, khập khiễng dựa mình ở bên cạnh cửa viện. Những bông tuyết trên đầu vẫn tiếp tục bay bay quanh người.
Trong lòng nàng có một chút bi thương, làm thế nào để thân mình thon gầy này có thể đứng thẳng trở lại?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...