Editor: TrangQA830810
Tằng Trạm ôm ấp một bầu nhiệt huyết, lái xe trở về thôn nhỏ, từ chỗ anh công tác chạy về đây không tính quá xa, ít nhất so với đoạn đường chạy về nhà anh ngắn hơn nhiều. Uý Lam tuyệt nhiên không nghĩ tới, buổi sáng chú tiêu sái bỏ đi, hiện tại thế nào lại quay về? Trong tay cô đang cầm cái bánh bao khô khan, hai mắt trợn to nhìn chú từ trên xe bước xuống, còn xách thêm cá và rất nhiều rau dưa.
Tằng Trạm bước đến trước mặt Uý Lam, vui vẻ nói “ Tôi nấu thức ăn ngon cho em “ Dứt lời, giật bánh bao trên tay cô vứt ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh nhà, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn khi chuồng gà trống trơn, ít nhất không phải ngửi mùi cứt gà, tâm tình thoáng cái khá hơn rất nhiều.
“ Định làm gì?” Uý Lam bám theo anh, bĩu môi hỏi.
Tằng Trạm quay đầu, trừng mắt nhìn cô, răn dạy “ Nói chuyện như vậy à, chẳng biết lễ phép gì hết “
Uý Lam lè lưỡi, bộ dạng khả ái làm cho Tằng Trạm thiếu chút nữa cầm giữ không được bổ nhào qua. Anh xoay người, gấp gáp đi vào gian bếp, nhanh tay đem cá xử lý sạch sẽ, nhóm bếp than, rau dưa cũng rửa kỹ, cắt khoanh, đặt chung với cá cùng nướng.
Uý Lam ngồi ngoài sân, từ bên trong bay ra mùi thơm nồng nặc, đối với một người mấy tháng trời ăn uống kham khổ như cô, đúng là thật sâu dụ dỗ. Uý Lam thò đầu vào nhà, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của chú đang loay hoay trong bếp, sau đó bưng ra một khung sắt nóng hổi, đặt lên bàn, Uý Lam đứng dậy, chạy vào xem. Tằng Trạm nhìn cô, tươi cười.
“ Xong rồi “ Tiếp đó lại vội vã đi tới đi lui dọn cơm, xong hết mới dùng khăn vừa lau tay vừa thấp giọng nịnh nọt “ Em ăn đi “
Uý Lam không thích ứng nổi cách nói chuyện ngọt ngấy của chú, há mồm lắc lắc đầu “ Tôi không ăn “
Tằng Trạm vô cùng mất hứng, đáy lòng nhen nhóm lửa giận, bất quá vẫn cố gắng nặn ra nụ cười làm lành, vẻ mặt uất ức đáng thương, nói “ Tan tầm tôi liền chạy đi chợ, sau đó về nhà lật đật nấu cơm, em nể mặt tôi ăn một chút thôi cũng được “
Uý Lam không chống cự nổi trước lời mời mọc tội nghiệp của chú, đành miễn cưỡng ngồi vào bàn, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cá, cô ghét ăn cá, bởi nó rất nhiều xương.
Tằng Trạm nhìn đôi mày nhíu chặt của Uý Lam, vội nói “ Lọc hết xương rồi, em đừng lo “ Dứt lời, còn cấm lấy đôi đũa tách thịt cá, xoi mói bên trong, tiếp đó gắp vào chén cho cô, hết sức dịu dàng “ Em yên tâm mà ăn “
Cuối cùng Uý Lam buộc phải há miệng ăn thử một miếng, mới đầu chỉ nghĩ mùi vị thật thơm, không ngờ ăn vào miệng lại ngon đến như vậy. Tằng Trạm thấy Uý Lam hài lòng gật gù, không khỏi vui mừng, nụ cười càng rực rỡ xán lạn, tay liên tục gắp thức ăn cho cô. Uý Lam ăn đến hai mắt cong cong, đây là bữa ăn ngon nhất trong mấy tháng nay của cô.
Ăn cơm xong, Tằng Trạm vô cùng tự giác đứng lên dọn dẹp, rửa chén, rồi đi nấu nước...do từng sống trong quân ngũ, mấy việc này anh đều đã làm qua, nên động tác rất lưu loát, rành rọt. Tối đến, Tằng Trạm vẫn mặt dày ngủ lại nhà cô, giống như hôm qua, nằm nửa bên giường không dám nhúc nhích, Uý Lam cũng im lặng không lên tiếng đuổi anh.
Mấy ngày kế tiếp đều trôi qua như vậy, đến ngày thứ sáu, không nhịn được Uý Lam bèn lên tiếng hỏi “ Chú định ngủ ở đây luôn à?” Rất bất tiện nha, cả đêm không đi tiểu được, làm cô nhịn muốn hỏng rồi.
Tằng Trạm gật đầu, chân thành nói “ Nhà em gần chỗ tôi làm “
Uý Lam cắn môi, hất hàm “ Chú ngủ trong xe đi “ Tằng Trạm nghe xong, cúi đầu ra vẻ buồn tủi.
Uý Lam thấy chú như vậy, đành nhỏ giọng thương lượng “ Vậy chú ở phòng bên cạnh...” Tay cô chỉ chỉ căn phòng cách vách, tại chú ở chung, căn bản cô chẳng dám đi tiểu đêm.
Tằng Trạm chưa rõ tình huống trước mặt, nên kiên quyết phản đối “ Căn phòng kia giành cho người ở sao?”
“ Không phải chú chưa từng ngủ qua “ Uý Lam kéo chăn trùm lên người, nói khẽ.
“ Em muốn đuổi tôi đi?”
Tằng Trạm mặc kệ, bỏ giày leo lên giường cùng chui vào trong chăn. Muốn anh chuyển đi, hừ, không có cửa đâu, anh đang chờ cô cam tâm tình nguyện theo anh, xem ra ngày đó cũng sắp tới rồi.
Uý Lam khuyên can, năn nỉ đều không đá động được anh, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Lại nghẹn một đêm...hôm sau bụng trướng đau khó chịu, cô cuống cuồng bịt mũi chạy tới nhà vệ sinh, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Tằng Trạm dọn cơm xong xuôi, tiến vào phòng gọi Uý Lam, cô thơ ơ đưa lưng về phía anh, không buồn đáp lại. Tằng Trạm ngồi lên xoa xoa lưng cô “ Dậy ăn cơm đi”
Uý Lam đỏ mặt, đột ngột quay lại “ Đừng đụng tôi “ Tằng Trạm cười hề hề, đúng là hiện tại không thể đụng nha.
“ Em không thoải mái ở đâu sao?” Hai mắt anh quét lên quét xuống khắp người cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng điệu cưng chiều “ Cứ nói với tôi, đừng sợ “
“ Chú ngủ chung với tôi thật bất tiện, tôi có thói quen tiểu đêm, có chú bên cạnh tôi rất ngại, mỗi ngày đều nghẹn khó chịu muốn chết “ Uý Lam kể lễ một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Tằng Trạm ngây người một hồi, lại nhớ tới cái thùng gỗ nhỏ, hèn chi không thấy đâu, thì ra...
“ Em trở về thành phố với tôi mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng “ Tằng Trạm cười cười dò hỏi, làn da cô bé thật mịn màng, thật muốn cúi xuống hôn mấy cái, bất quá anh chỉ dám nghĩ, có những việc không gấp được.
Uý Lam xoay đầu, thoát khỏi bàn tay đang ve vãn mặt mình “ Tôi ở chỗ này, chú về nhà của chú, tất cả đều được giải quyết “
Tằng Trạm không đồng ý, suy nghĩ chốc lát rồi đưa ra đề nghị “ Thì em cứ đi tiểu, tôi bịt tai lại là được chứ gì “
Anh nói vô cùng đơn giản, Uý Lam cũng rất ngây thơ, con mắt đảo quanh vài vòng, liền quyết định “ Ừ...như vậy đi “ Về sau mỗi tối đi tiểu, bắt chú bịt lỗ tai là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...