Editor: TrangQA830810
Tôi là người yêu của chú...Tằng Trạm không khỏi phục sát đất cách suy nghĩ vô tư lự của Uý Lam, một bên tức giận nói chẳng nên lời, một bên lại muốn bật cười sảng khoái. Tằng Trạm ném cho bà một ánh mắt cảnh cáo, lạnh nhạt nói
“ Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước “ Dứt lời nắm tay Uý Lam kéo đi.
Uý Lam tất tả bước theo Tằng Trạm, vừa quay đầu nhìn người phụ nữ đứng phía sau vừa tò mò hỏi anh
“ Bà ta là ai?”
“ Một người phụ nữ xấu xa không đáng nhắc đến “
Mẹ Tằng San tuy có nhiều nghi hoặc, nhưng cũng không dám ăn nói lung tung, đành đem việc này gác lại. Danh tiếng Trầm Uý Lam trong giới đàn violon xen càng được khẳng định, người tìm tới mời cô biểu diễn ngày càng nhiều, mới đầu cô bé không đáp ứng, dần già cũng bắt đầu chấp nhận tham gia vài lần diễn tấu, thêm một thời gian mài giũa, cọ xát, Lương Nhạc quyết định hướng cho Uý Lam đi vào con đường biểu diễn chuyên nghiệp, kế đó tìm người đại diện cho cô.
Tác dụng của người đại diện là thay mặt cô bé liên hệ với các nơi mời diễn, Uý Lam nhìn lịch diễn trên tay, thật muốn ngất xỉu, mỗi ngày đều có!
Thời khoá biểu của cô chỉ gói gọn trong trình tự, ban ngày tập nhạc, ban đêm đi diễn...Tuy có thiên phú trời ban, nhưng với cường độ làm việc dày đặc như vậy, Uý Lam chỉ là cô bé yếu ớt làm sao chịu nổi.
Biết chuyện, Tằng Trạm không nói một câu, mà trực tiếp tìm gặp người đại diện của Uý Lam trách mắng thậm tệ. Cũng từ lần gặp đó, Tôn Nhã mới biết được tin tức, thì ra Uý Lam có bạn trai, nhưng Uý Lam còn chưa đủ mười tám tuổi...lại có bạn trai.
Hơn nữa người đàn ông này hai mươi chín tuổi...Nhớ tới khuôn mặt điển trai, vẻ ngoài lạnh băng của Tằng Trạm, Tôn Nhã không khỏi rùng mình một cái, nhìn vào rất dễ nhận ra Tằng Trạm là người có quyền có thế, nhất định là kim chủ! Vậy...Uý Lam là cô gái nhỏ được bao nuôi.
Tình tiết cũng thật cẩu huyết! Bất quá Tôn Ngã vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ đại diện cho Uý Lam, tận mắt thấy khí thế bức người của Tằng Trạm, cô cũng chẳng muốn đánh đổ bát cơm của mình.
Chỉ là mọi chuyện không dừng ở đây, đúng vào một ngày tháng tư đầy nắng, cô bé Uý Lam cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm, đập vào mắt là hai chữ, mang thai! Vốn mấy ngày gần đây Uý Lam luôn cảm thấy không thoải mái, thức ăn béo ngậy, có dầu mỡ cô liền buồn nôn, ăn uống không ngon miệng, nên Tằng Trạm dắt cô đi bệnh viện khám.
Hiện tại, Tằng Trạm đang dùng tay bóp trán, bộ dáng tiến thoái lưỡng nan, Uý Lam nhỏ như vậy, còn chưa đầy mười tám tuổi...Anh làm thế nào có thể đối mặt, anh...đã làm cho cô bé mang thai. Đúng là anh yêu cô! Nhưng bởi vì yêu, mọi thứ đều trở nên rắc rối, chẳng biết giải quyết ra sao?
Bảo Uý Lam phá thai, có điều như vậy sẽ khiến thân thể cô bị thương tổn.
Để cho Uý Lam sinh con...anh không làm được.
Không khí giữa hai người rơi vào trầm mặc, một lúc sau, Uý Lam kéo tay Tằng Trạm đặt lên bụng mình, hỏi “ Chú, có thật Uý Lam đã có thai? “ Có thai, từ này đối với cô thật lạ lẫm.
Lạ lẫm...đến nổi, chỉ chớp mắt liền có thai, sau đó sẽ sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp, đó cũng là con của chú!
Tằng Trạm nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, có chút bất lực. Uý Lam ngạc nhiên nhìn anh chăm chú, cúi đầu tiến sát lỗ tai anh thì thầm.
“ Uý Lam rất cao hứng nha, nhưng sao chú lại không vui? “
Cao hứng? Tằng Trạm cảm thấy thật đau đầu, có vẻ như anh là một người đàn ông...vô trách nhiệm, chỉ là với chút quyền lực ít ỏi trong tay, có chắc bảo vệ được cho Uý Lam. Bên cạnh anh luôn có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nhiều bàn tay chờ cơ hội thu thập, lật đổ anh. Anh lấy cái gì bảo đảm cho Uý Lam bình an sinh con?
“ Có thể không cần đứa bé này, được không? “ Tằng Trạm trực tiếp vào thẳng vấn đề, bàn tay thô ráp vuốt ve tóc cô, giọng nói dịu dàng ân cần “ Chờ lúc khác lại có, nhé?”
Ý thức Uý Lam có chút mờ mịt, đây không phải là lời nói cô muốn nghe, đứa bé cũng là con của chú, sao chú có thể nói không cần liền không cần, việc này đối với cô...hẳn cực kỳ khó khăn. Uý Lam lảng tránh không trả lời câu hỏi của anh, chỉ cúi đầu im lặng. Tằng Trạm đành đưa cô về nhà.
Cuối tháng tư, thời tiết khá oi bức, Uý Lam cỡi quần áo tắm rửa, Tằng Trạm tò mò muốn nhìn bụng của Uý Lam liền đi theo. Căn nhà được thiết kế tương đối giản dị, cả cửa toilet cũng gắn mặt kiếng trong suốt nhìn thấu bên trong. Tằng Trạm đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, mắt dán lên bóng dáng tràn trụi, tiếng nước ào ào không ngớt...cô bé dáng người uyển chuyển, vùng lưng trắng ngần, eo nhỏ, chân thon, cặp mông căng tròn, Tằng Trạm cảm thấy cổ họng khô khốc, khẽ nuốt nước bọt, nhịn không được giơ tay đẩy cửa chậm rãi đi vào.
Uý Lam nghe thấy tiếng động, vội vàng xoay người lại, bắt gặp Tằng Trạm đứng đó, trên môi nở nụ cười xấu xa.
“ Chú...” Uý Lam ngượng ngùng hô lên, gò má trắng noãn không biết vì hơi nước hay do xấu hổ đỏ rực như táo chín, hai tay theo bản năng che lại phong cảnh mê người trước ngực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...